Hối hận vì đã đi “quá giới hạn” với bạn gái
Mỗi lần gần nhau em lại muốn quan hệ, tôi biết em sợ tôi “có tất cả” rồi sẽ chán nên luôn muốn gần gũi tôi. Có vài lần tôi tỏ ra mệt và từ chối thì cảm nhận em lại lo âu, buồn bã và nghĩ ngợi lung tung rằng tôi chán em.
Tôi 24 tuổi, cái tuổi khá hợp lý cho “một tình yêu rồi cưới”, tôi và em quen nhau được hơn một năm, rất hạnh phúc với tình cảm chân thành từ hai phía. Vài tháng gần đây chúng tôi bắt đầu vượt giới hạn cuối cùng, tôi cũng không quan tâm chuyện em còn trinh tiết hay không mà chỉ cảm thấy hạnh phúc lắm vì tin chắc đây sẽ là người con gái cùng mình xây dựng một gia đình trong tương lai. Mọi chuyện kể từ đó trở nên khác hơn, tôi thật sự hối hận vì tại sao lại quan hệ trước hôn nhân như vậy.
Chuyện là em từ ngày đó trở nên lo sợ về hạnh phúc của hai đứa nhiều hơn, mỗi lần gần nhau em lại muốn quan hệ, tôi biết em sợ tôi “có tất cả” rồi sẽ chán. Tôi luôn yêu thương em nhưng chỉ cần ở cạnh nhau nói chuyện, đi cà phê hay xem phim là tôi vui lắm rồi, không nhất thiết cứ phải quan hệ như vậy. Nhiều khi đi làm về qua nhà thăm em, thấy em chủ động và dồn dập tôi cũng phải cố gắng tỏ ra dồn dập lại để em tin tôi yêu và không bao giờ chán.
Có vài lần tôi tỏ ra mệt và từ chối thì cảm nhận em lại lo âu, buồn bã và nghĩ ngợi lung tung. Hiện giờ tôi thật sự muốn nhanh cưới em về làm vợ để em không phải lo nghĩ nữa, nhưng với tôi hôn nhân là khi có đủ khả năng lo được cho em và con trong tương lai, rồi còn mẹ già ở quê nữa, nên dự định của tôi vẫn là ba năm nữa mới có thể cưới em.
Video đang HOT
Em cứ luôn như vậy, sợ sệt, lo lắng và nghĩ ngợi lung tung, nhiều lần em nói “Em cho anh tất cả rồi nên sợ một ngày nào đó không có anh em không sống nổi”. Tôi luôn hứa hẹn và mong em tin tưởng mình nhưng em luôn bất an về mối quan hệ của hai đứa. Tôi hỏi em có tin tưởng tôi không, em nhất quyết tin tưởng nhưng khi buồn hay suy nghĩ em lại tiêu cực, tôi rất rối trong việc khuyên em.
Hai người nhất mực yêu nhau, có tất cả dự định mà sao tôi thấy bế tắc quá. Chẳng lẽ do tôi không có nhu cầu sinh lý cao như em? Hay do em luôn lo lắng sợ sệt? Hay chúng tôi không hợp nhau? Làm sao để tình cảm hai đứa vẫn đẹp như trước, vui vẻ, hạnh phúc, tin tưởng và luôn nhìn về một tương lai với ánh nhìn tích cực đây? Các bạn có thể cho tôi vài lời khuyên không?
Theo Afamily
Tiêu tiền của chồng tôi cay đắng quá
Đang nuôi con nhỏ, không có việc làm tôi phải phụ thuộc kinh tế vào chồng nên luôn bị anh chửi rủa, đay nghiến...
ảnh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau được hơn 3 năm, lúc đó cả hai chúng tôi đều làm việc cho một công ty tư nhân, mức thu nhập chỉ đủ sống. Cưới nhau được một thời gian ngắn thì anh quyết định chuyển công ty khác làm, vì sợ hai vợ chồng làm chung công ty sẽ bất tiện.
Chuyển sang công ty khác làm cũng cho anh mức thu nhập cao hơn công ty cũ, nhưng đồng nghĩa với đó thời gian anh dành cho tôi cũng ít hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ trách chồng, trái lại còn rất vui, vì nhờ có thu nhập của anh cao hơn mà mỗi tháng hai vợ chồng có thể dành dụm ra được ít tiền để phòng lúc ốm, đau, và sau này con cái.
Để chồng có thời gian toàn tâm toàn ý cho công việc, tôi chăm chỉ làm hết công việc nhà chu đáo, sáng dậy sớm phục vụ bữa sáng cho chồng đi làm, chiều đi làm về lại đi chợ, nấu cơm đợi chồng về ăn.
Thời gian đó tôi mang bầu, dù ốm nghén không ăn uống được nhiều, mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn lại nôn ọe, nhưng vẫn cố gắng phục vụ cơm nước cho chồng chu đáo.
Nơi tôi làm là công ty tư nhân, nên các chế độ sinh đẻ không được như nhà nước, sau khi tôi nghỉ sinh họ cũng tìm người khác thay thế vào vị trí của tôi, nghỉ sinh 4 tháng xong tôi thất nghiệp, con thì vẫn còn quá nhỏ, bà nội bà ngoại lại đã già, sức khỏe không tốt nên không thể giúp vợ chồng tôi trông cháu. Tôi bàn với chồng tạm thời ở nhà chăm con, đợi bé được khoảng 1 tuổi thì đi làm, chồng tôi cũng đồng ý với quyết định đó.
Vậy mà bây giờ con tôi chưa tròn 10 tháng tuổi, chồng tôi đã thường xuyên mặt nặng mặt nhẹ với vợ, và có những lời lẽ xúc phạm tôi, coi tôi không khác gì người vô tích sự, không chịu làm, không kiếm ra tiền, chỉ biết ăn bám chồng.
Vợ chồng tôi không phải thuê nhà, anh làm ra 8 triệu một tháng, nhưng mỗi tháng chỉ đưa tôi 4 triệu để chi tiêu ăn uống, và chăm sóc con cái, số tiền còn lại anh dùng làm gì tôi cũng không được biết. Mỗi tháng chỉ có 4 triệu, nên đi chợ mua gì, tiêu gì tôi cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Có tháng chưa hết tháng mà đã hết tiền, tôi bảo chồng đưa thêm thì anh cáu gắt, chửi bới tôi đã không làm ra tiền lại chi tiêu không biết tiết kiệm, có hôm anh còn nói với tôi "Mày tưởng tao kiếm ra đồng tiền dễ lắm à".
Tôi đã rất buồn và khóc mất mấy ngày về câu nói đó của chồng, nên quyết định nhờ người trông con giúp để đi xin việc làm. Tìm mãi mới có một nơi nhận vào làm việc, nhưng với mức lương 3 triệu đồng/ 1 tháng, tôi nói với chồng tôi muốn đi làm.
Nhưng người giúp việc về nhà thì tốn kém, tôi định gửi con cho một người hàng xóm trông giúp, mỗi tháng bà lấy 2 triệu tiền công, còn sữa và thức ăn thì tôi mang từ nhà đến. Làm được 3 triệu, lại gửi con 2 triệu nên chồng tôi nhất quyết không đồng ý cho tôi đi làm, anh bắt tôi ở nhà trông con. Tôi biết anh nói cũng có lý, nhưng tôi cũng sợ không đi làm, phải phụ thuộc kinh tế vào chồng và nghe anh chửi rủa, đay nghiến mỗi khi tôi tiêu nhiều hơn số tiền anh đưa cho tôi hàng tháng.
Theo VNE
Chồng tôi suốt ngày "đo lọ nước mắm" Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng, bỏ ra tiền lo cho con mình anh còn so đo, tính toán... ảnh minh họa Đọc bài viết của chị Tú Anh tôi thấy chồng chị không khác gì chồng mình. Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng. Ngày...