Hối hận vì biết bí mật đau đớn của mẹ chồng lúc lâm chung
“Em có thể vui vẻ khi trả thù được mẹ nhưng lúc đó em không biết, mẹ khóc mà ra đi không nhắm mắt.”
Khi kể những điều này ra mẹ chồng tôi đã xa lìa cõi đời này, nhưng một người con dâu như tôi có lẽ không thể nào quên đi tội lỗi mà mình từng gây ra.
Tôi lấy chồng cách đây 5 năm. Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở miền Trung. Anh hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi cùng thi đỗ và học đại học ở TP.HCM.
Sau một lần đi sinh nhật, anh đã quen và tán tỉnh tôi. Dù ở cùng huyện nhưng thời gian yêu nhau, tôi rất ít khi tới nhà anh chơi vì không mấy ưa tính mẹ anh. Bởi một Tết về quê, tôi tới nhà anh chơi nhưng mẹ anh cứ tỏ thái độ không vừa lòng khi con trai dẫn bạn gái về nhà. Có thể như anh nói là mẹ không muốn anh phân tán chuyện học, tập trung vào việc học để có thể xin việc dễ dàng hơn sau này.
Nhưng là bạn gái và cũng là con dâu sau này, chắc hẳn hầu hết mọi người đều có ấn tượng không mấy tốt đẹp với mẹ chồng. Tôi cũng vậy.
Hai năm yêu nhau, bỗng dưng anh cắt đứt liên lạc, thay luôn cả số điện thoại với lý do “Mẹ anh không muốn anh với em liên lạc với nhau nữa. Với cả chúng ta còn đi học, anh còn một năm nữa ra trường, cần tập trung cho việc học hơn”.
Sau lần chia tay đó, tôi ốm lên ốm xuống bao lần. Bỏ bê cơm nước, sốt li bì, nghỉ học suốt 1 tuần. Sau đó tôi mới tĩnh tâm và cố lãng quên anh để vùi đầu vào học, và xem anh, mẹ anh như một mối hận thù sâu sắc nhất trong đời.
Rồi tôi ra trường và thi đỗ vào một công ty nước ngoài có tiếng trong thành phố. Anh cũng ở lại công tác và xin được một công việc ổn định, thu nhập cao. Sau đó, không biết anh xin số ai mà quay lại liên lạc với tôi.
Tôi vì hận thù nên vẫn đi chơi và cũng có ý sẽ trả thù anh, mẹ anh. Tôi định sẽ chỉ yêu chơi thôi rồi sẽ bỏ anh ngay sau đó và gọi điện về cho mẹ anh để thông báo, để bà phải “tức điên” lên với tôi.
Thế nhưng, mọi người cũng biết rồi đó. phụ nữ mà, càng hận càng chứng tỏ mình còn yêu người đó nhiều. Rồi tôi lại không thể dứt anh ra được và cuối cùng chúng tôi đã quyết định tổ chức đám cưới.
Hôm đó, mẹ anh cười nói, liên tục kéo tôi đi giới thiệu với khách khứa tới dự lễ thành hôn của chúng tôi. Mẹ anh cười tươi lắm, tôi nghĩ chắc bà đã thay đổi và vui khi có dâu mới về nhà đây.
Nhưng sau khi đám cưới tàn khách, bà để mặc cho tôi và anh dọn đống đồ trong nhà. Bà lên giường nằm nghỉ không quên lớn tiếng nói “Con làm giúp mẹ, mẹ mệt quá. Làm đi không bà con trong xóm nhìn thấy lại bảo dâu con về nhà chồng lười người ta cười cho”.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy ấm ức lắm và cứ ngậm ngùi lau dọn đống bát đũa, quét dọn nhà cửa.
Tôi cảm thấy ấm ức lắm và cứ ngậm ngùi lau dọn đống bát đũa, quét dọn nhà cửa. Tôi thầm nghĩ “Tôi cũng mệt lắm chứ có khỏe khoắn gì đâu. Đúng là “khác máu tanh lòng” mà”.
Sau đó đúng 2 ngày, tôi kéo chồng tôi ngay lập tức vào Sài Gòn, không ở nhà nữa. Mẹ chồng tôi thấy con đi bảo “ Sao các con không ở nhà 1 tuần nữa hẵng đi, mẹ ở nhà một mình buồn lắm. Với cả người ta lại nói ra nói vào bảo mẹ không tốt nên con dâu muốn đi sớm thì sao?”
Cưới xong 3 tháng thì tôi mang bầu. Mẹ chồng tôi không rõ vì ghét con dâu hay sao chỉ gọi điện cho chồng tôi rồi hỏi sức khỏe của tôi chứ chẳng bao giờ bà gọi thẳng cho tôi lần nào. Tôi có gọi về thì bà trả lời đôi ba câu rồi bảo thôi thôi mẹ bận việc này việc kia xong tắt máy cái rụp. Tôi tức lắm nhưng cứ nín nhịn vì bụng mang dạ chửa tức giận không tốt cho con, với cả kiểu gì tôi cũng phải về nhà sinh vì ở trong này nhà cửa chưa có, sinh con không ai chăm cho thì khổ cả mẹ lẫn con.
Ác cảm của tôi với mẹ chồng càng cao khi tôi gọi về báo siêu âm con gái, bà chẳng hỏi han gì tình hình của cháu chỉ bảo: “Con thử đi siêu âm lại xem có chính xác không”. Tôi bực lắm, cháu nào chẳng là máu mủ ruột rà của bà mà bà nỡ đối xử như thế. Thế nhưng vẫn cứ nhẫn nhịn không nói ra, tôi cứ chôn sự bực tức trong lòng như vậy.
Sau lần đó, tôi luôn thoái thác viện lý do này nọ với chồng để không gọi điện về hỏi thăm bà. Chồng tôi thỉnh thoảng bắt xe về quê ma chay, giỗ Tết với mẹ, để một mình tôi bụng mang dạ chửa ở lại. Nghĩ thế tôi lại cứ thầm rủa trong người về sự nhẫn tâm của mẹ chồng.
Tôi vẫn cứ cho rằng, bà vì không ưa, vì tôi không sinh được cháu trai đích tôn cho bà nên bà tỏ thái độ thờ ơ, ghét bỏ mẹ con tôi.
Ác cảm với mẹ chồng, tôi lo sợ khi nghĩ “nằm ổ” mà còn phải chịu cảnh mẹchồng hắt hủi, đối xử tệ bạc nên không muốn về quê sinh.
Mẹ chồng tôi gọi vào bảo chồng tôi phải đưa tôi về quê, ở trong đó bà say tàu xe không đi vào mà phục vụ, chăm mẹ con được. Bà còn bảo nhà còn đầy việc ra, đi rồi ai lo gà vịt, ruộng vườn cho bà. Tôi nước mắt ngắn dài những mong chồng tôi để tôi ở lại sinh nhưng lần này, chồng tôi đã từ chối và quyết đưa tôi về. Anh bảo: “Anh và em chưa có kinh nghiệm chăm con. Em cố về nhịn mẹ, mẹ còn chăm cháu cho yên tâm. Ở đây con sinh bệnh ai lo cho”. Thế là tôi đành chấp nhận nuốt nỗi bực tức, lo lắng vào trong để về quê sinh nở.
Ngày tôi về sinh con. Chồng tôi lo lắng cho sức khỏe mẹ con nên muốn mua vé tàu hạng vip cho tôi về. Nhưng mẹ chồng tôi lại gọi điện bảo đi xe cũng được, để tiền đó còn lo sinh nở. Tôi ức ứa nước mắt nhưng vẫn đòi chồng tôi mua bằng được vé tàu vip để về.
Và đúng là may mắn, về tới nhà tôi đi đẻ luôn. Dù đi tàu nằm hạng sang nhưng đường xa, lại xóc mạnh nên tôi sinh sớm 3 tuần. Bác sĩ còn bảo may mà chưa chuyển dạ trên tàu không thì nguy hiểm tính mạng cả mẹ lẫn con. Tôi tủi thân khóc. Mẹ chồng tôi thấy thế không động viên còn quát: “Khóc gì, biết thế không về sớm hơn để đến gần ngày sinh mới về. Đau thì ai chẳng đau. Người ta chịu được thì mình cũng chịu được chứ.”
Nằm viện được đúng 6 tiếng thì bà đòi đưa mẹ con tôi về nhà vì “không chịu được mùi bệnh viện”. Rồi thông tiểu, vệ sinh cho mẹ con xong, tôi được ra viện về nhà đúng như ý bà.
Về quê chồng lúc đó đúng là quãng thời gian mà tôi nghĩ như đang sống trong địa ngục. Bà làm nhiều việc quá, tranh thủ thời gian chăm mẹ con nên vẻ mặt bà lúc nào cũng cau có. Chồng tôi thì xin nghỉ được đúng 1 tuần lại vào Nam tiếp tục làm việc. Những lúc mẹ chồng cau có quát mắng vô lý, tôi cố nhẫn nhịn để không làm con giật mình. Tôi cứ ấm ức khóc một mình nhắn tin gọi chồng về.
Nhưng đúng như người xưa nói, càng nén bực tức thì cơn giận dữ càng điên cuồng khi “giọt nước tràn ly”. Một lần, vì vết rạch còn đau quá, tôi không ngồi dậy cho con bú được. Bà lại lớn tiếng: “Ngồi ngay ngắn dậy mà cho con bú. Mẹ có ngay thẳng thì con cái mới nên người được.”
Tôi tức quá cãi lại: “Mẹ thử đẻ rạch như con xem có ngồi được không? Mẹ không thấy con quỳ thâm tím cả chân tay lên đây à. Mẹ nghĩ con thích ngồi như thế này lắm ư. Mẹ ác với con được nhưng thương cháu với chứ. Nó cũng là máu mủ ruột thịt của mẹ mà.”
Rồi tôi không nói năng gì tức tốc gọi taxi đưa mẹ con về ngoại mặc bà nước mắt ngắn dài gọi cháu gọi con. Hai tuần sau tôi và con vào Nam luôn. Tôi bỏ mặc ngoài tai mọi lời can ngăn của chồng, lờ đi luôn những cuộc gọi của mẹ chồng ở quê.
5 năm sau, con tôi đã lớn, mẹ chồng tôi bị đột quỵ, nhờ người gọi điện vào bảo chồng tôi đưa vợ con về cho bà gặp lần cuối. Nhưng tôi vẫn nhất quyết không về. Chồng tôi tức quá bắt xe một mình về quê luôn không báo cho tôi.
Đúng 2 tuần sau đó mẹ chồng tôi mất. Chồng tôi không gọi điện chỉ gửi cho tôi một bức thư qua mail rằng: “Em có thể giận quá mất khôn, em có thể ác cảm với mẹ nhưng em không biết rằng, ngày em và con bắt xe đi, mẹ vì quá nhớ thương cháu mà không ngủ được.
Tối đến mẹ phải lấy đồ của cháu đặt trên giường, mẹ ôm quần áo cháu khóc. Lúc đó, em vẫn đang giận mẹ.
Ngày mẹ gọi mẹ con em về quê để bà gặp cháu gặp con dâu lần cuối. Em có thể vẫn giận mẹ quá không về. Nhưng em không biết, bà chỉ muốn nói một lời cuối với em, bà muốn nhìn cháu trước lúc nhắm mắt. Và bà muốn báo rằng, bà để một cuốn sổ tiết kiệm và cặp hoa tai cho cháu gái của bà sau này lấy chồng.
Em có thể vui vẻ khi trả thù được bà nhưng lúc đó em không biết, mẹ khóc mà ra đi không nhắm mắt”.
Tôi lặng đi. Nước mắt không ngừng rơi. Đúng là cuối cùng tôi đã trả thù được bà nhưng sao lòng tôi lại đau đớn thế này. Tôi phải làm sao để chuộc tội với bà, mẹ chồng, bà nội của con tôi. Tôi biết ăn nói thế nào với con khi nó lớn khôn đây? Tôi biết làm sao khi chồng tôi cũng vì giận vợ quá mà muốn ly hôn với tôi đây? Tôi biết sống thế nào khi phải sống trong sự dằn vặt lương tâm suốt cuộc đời đây mọi người ơi?
Theo ĐSPL
Đau đớn khi thân thế của tôi được tiết lộ lúc mẹ lâm chung
Sau khi mẹ mất, chính dì tôi đã kể hết lại toàn bộ bí mật của cuộc đời mẹ tôi cho các con nghe. Nghe chuyện mà tôi vừa thương mẹ vừa sốc vừa bàng hoàng.
Gần 50 năm trước, ở tuổi 17, vì gia cảnh quá nghèo nên mẹ tôi từ Bình Thuận đi vào Sài Gòn làm vú em cho một gia đình trí thức. Trong gia đình ấy, ông chủ là người lai Tây, còn vợ ông là giáo viên. Họ cũng đã có với nhau hai con gái nhỏ.
Ông bà chủ đối xử với mẹ tôi khá tốt. Nhưng sau nhiều lần bà chủ đi vắng, thấy mẹ tôi xuân thì phơi phới nên ông chủ đã nảy sinh ý đồ đen tối... Cô gái nghèo là mẹ tôi khi ấy chỉ biết hoảng loạn và hàng ngày sống trong nỗi sợ hãi khôn cùng. Vì thế, mẹ tôi đã quyết định trốn khỏi nơi đó và về lại quê nhà.
Khi đi, mẹ tôi vẫn đóng cửa rất cẩn thận để 2 đứa trẻ nhà ông bà chủ ở trong nhà an toàn. Mẹ ra đi mà trên người chỉ có một bộ đồ đang mặc, không hành lý, không một xu dính túi. Bởi mẹ nghĩ, nếu mang theo bất cứ thứ gì thì có thể bị hàng xóm nghi ngờ là ăn cắp của nhà chủ và sẽ bị bắt lại.
Khi chạy trốn khỏi nhà chủ về quê, mẹ tôi càng giật mình và đau đớn khi biết đã mang bầu từ lúc nào mà chính mẹ cũng không hề hay biết. Về nhà, cái thai mỗi ngày một lớn hơn. Vì thế mẹ bị bố mẹ và anh trai tra hỏi gay gắt. Thậm chí, bác trai tôi còn đánh mẹ nhưng mẹ cũng không hé nửa lời cái thai ấy là của ai.
Để tránh áp lực cho gia đình và tránh điều tiếng của xóm làng, mẹ làm một cái chòi nhỏ ở ngoài đồng chờ ngày vượt cạn. Bao điều tiếng, bao lời xì xào mẹ chỉ biết cắn răng chịu đựng. Và cũng đến ngày mẹ vượt cạn và sinh ra tôi. Theo lời dì tôi bảo, tôi có nét rất giống người đàn ông ấy: mũi cao, da trắng, tóc hoe vàng khá xinh xắn và dễ thương.
Những ngày mẹ ra ở chòi tranh, chỉ có dì út của tôi thương chị gái nên lén ông bà ngoại hàng ngày chăm sóc cho mẹ. Vì vậy những ngày tháng sau sinh, mẹ tôi cũng phần nào được an ủi, sẻ chia.
Dù quá khứ có nghiệt ngã với mẹ tôi nhưng tôi vẫn khao khát biết người cha ruột của mình thế nào.
Rồi khi tôi được hơn 1 tuổi, mẹ được một người đàn ông yêu thương thật lòng. Đó chính là người tôi tưởng là bố tôi hiện nay. Bố tôi đã chấp nhận mẹ và đón nhận cả tôi. Bố mẹ tôi đến với nhau và họ chuyển đi nơi khác sống.
Sau đó, bố mẹ tôi còn sinh thêm được 5 người con chung. Cứ thế, họ sống với nhau mấy chục năm nhưng hàng xóm láng giềng không ai biết tôi là con riêng của mẹ. Bởi vì bố tôi thương đều các con nhưng ông vẫn thương tôi nhất nhà.
Thời gian trôi đi, tuy cuộc sống của họ không giàu có nhưng mẹ tôi được sống những ngày vô cùng bình yên và hạnh phúc. Mới đây, mẹ đột ngột mắc phải căn bệnh ung thư quái ác và vừa qua đời. Chỉ đến trước khi mất, bà mới tiết lộ cho dì tôi bí mật bà chôn giấu bao nhiêu năm qua.
Cụ thể, trước khi mẹ tôi mất, dì tôi đã gặng hỏi chị gái mình về người đàn ông năm ấy bỏ rơi mẹ khi mẹ đang có thai tôi. Thế nhưng, phút cuối mà mẹ tôi vẫn không hề nói người ấy tên gì, ở đâu, làm gì.
Mẹ chỉ nói vẻn vẹn mấy lời: "Người đàn ông ấy lai Tây. Ông ta có vợ là giáo viên và hai đứa con nhỏ. Chị bị cưỡng hiếp nên sợ quá bỏ nhà đi mà không dám mang theo thứ gì, kể cả quần áo của mình. Chị sợ người ta nhìn thấy và bảo chị ăn cắp. Trước khi đi, chị sợ 2 đứa nhỏ con họ ra ngoài nên chị đóng cửa nhà cẩn thận...". Mẹ tôi chỉ nói vậy rồi từ từ nhắm mắt xuôi tay.
Sau khi mẹ mất, chính dì tôi đã kể hết lại toàn bộ bí mật của cuộc đời mẹ cho các con nghe. Nghe chuyện mà tôi vừa thương mẹ vừa sốc vừa bàng hoàng.
Từ hôm biết quá khứ của mẹ, tôi vẫn rất biết ơn người cha đã nuôi nấng và dạy dỗ tôi nên người. Nhưng tôi cũng thấy mình thật bẽ bàng vì gần 50 năm qua, tôi chưa một lần biết về nguồn cội, chưa một lần biết cha mình là ai. Dù quá khứ có nghiệt ngã với mẹ tôi nhưng dù sao nó cũng là quá khứ. Tôi giờ chỉ khao khát muốn biết được người cha ruột của mình thế nào.
Song với những dòng thông tin ít ỏi mà mẹ tôi để lại như vậy, làm sao tôi có thể tìm được người cha ruột của mình giữa biển người bao la này? Hơn nữa, cha tôi nếu còn sống giờ cũng đã rất già, chưa kể ông không biết có còn trên cõi đời này không nữa? Tôi phải làm thế nào để tìm được cha đẻ của tôi đây?
Theo Afamily
Bước ngoặt tình tôi Tôi có một tình yêu tan vỡ rất nhanh vào năm tôi 23 tuổi. Chúng tôi làm chung một công ty may mặc được 2 tháng, lao vào yêu nhau rất nhanh, mọi thứ đã diễn ra rất êm đềm và hạnh phúc. Ảnh minh họa Vì tôi được công ty chọn đưa đi học việc ở nước ngoài khoảng 6 tháng và...