Hối hận vì bắt người yêu bỏ thai, 5 năm sau nhìn con lớn khôn muốn nhận lại cũng không được
Em còn nói lời cảm ơn vì ngày xưa đã chọn quay lưng lại với em, để nay em được toàn quyền làm mẹ của một b.é g.ái xinh xắn, ngoan ngoãn và rất tình cảm.
Sáu năm trước, khi tôi và em mới chỉ 22 t.uổi, em báo với tôi cái tin là em đã có thai. Nhưng vì sợ trách nhiệm, sợ kết hôn sớm, sợ phải đeo mang, gồng gánh nên tôi đã bảo em bỏ thai đi. Tôi muốn chúng tôi cứ tiếp tục mối tình 3 năm thêm một thời gian nữa, sau này có điều kiện cưới xin rồi thì sinh con sau. Thế nhưng, em đã nổi điên lên, c.hửi tôi là kẻ không ra gì.
Sau đó em bỏ đi, thay đổi chỗ ở, cắt mọi liên lạc và để lại tôi với một khoảng trống không tên. Tôi có đi tìm nhưng bạn bè bảo em xin được việc nên vào miền Nam rồi. Em cũng bảo bạn bè nhắn lại rằng tôi hãy yên tâm, mọi việc đã như tôi mong muốn. Trong 5 năm sau đó, tôi vẫn sống và làm việc như bình thường, cũng có trải qua vài mối quan hệ yêu đương khác nhưng mọi chuyện chẳng đâu vào đâu cả. Thỉnh thoảng nhớ về câu chuyện với em, tôi lại thấy nhói đau, cố gắng chôn chặt trong lòng và không nói cho ai biết cả. Bố mẹ giục chuyện lấy vợ, cưới xin, tôi cũng im lặng không biết nói thế nào.
Ảnh minh họa.
Cuộc đời trớ trêu thay khi bỗng gần đây tôi gặp lại em trong đám cưới của một người bạn. Nhìn thấy em, tôi đã vô cùng ngỡ ngàng, sửng sốt. Em vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn quyến rũ và toát ra sức hút khó cưỡng hơn nhiều lần. Cả buổi tiệc, tôi cứ len lén nhìn. Có đôi lúc, em đáp lại ánh mắt của tôi nhưng kiểu rất ngạo nghễ và tự tin. Cuối buổi, tôi lại gần ngỏ ý muốn mời em đi uống café để nói chuyện một chút. Em đã đồng ý.
Trong quán café, em cười tươi, tâm trạng rất vui vẻ, chuyện trò như bạn bè, như chưa từng có gì xảy ra giữa chúng tôi. Em không hề đi khỏi Hà Nội 5 năm qua và vẫn chưa kết hôn với ai. Tôi ngại ngần hỏi em về chuyện cái thai. Em nhìn tôi mỉm cười, nói tôi đừng bận tâm, “mọi chuyện đã như ý của anh rồi”. Thế rồi, ngồi mới chút xíu, em dứt khoát chào tôi ra về, dù tôi tỏ ý muốn ngồi với em lâu hơn nữa.
Về nhà, tôi lục hết facebook bạn bè, cuối cùng cũng tìm ra trang cá nhân của em. Dù em set up chế độ bạn bè nhưng hình bìa là ảnh em và một b.é g.ái rất đáng yêu, đặt biệt đôi mắt và cặp chân mày rất giống tôi, không lẫn vào đâu được. Tôi bàng hoàng. Xem các comment tôi mới biết đó là con gái em.
Tôi kết bạn nhưng em không hồi âm. Tôi nóng lòng nhắn tin hỏi về đ.ứa t.rẻ, và muốn biết thêm về mọi chuyện nhưng mãi mấy hôm sau em mới trả lời, vỏn vẹn chỉ mấy câu rằng em cảm ơn vì tôi đã quan tâm. Cảm ơn vì ngày xưa đã chọn quay lưng và b.é g.ái là con ai tôi không cần biết, vì tôi không có quyền.
Video đang HOT
Tôi cứng họng trước mỗi lời nói của em, thấy mình thật sự là kẻ đốn mạt vì tôi biết chắc chắn b.é g.ái là con tôi. Trong tôi dâng lên nỗi hối hận xót xa nhưng không biết nói thế nào. Cuối cùng, lấy hết can đảm, vượt qua sự xấu hổ, tôi nhắn rằng muốn bù đắp cho hai mẹ con em, nhưng rồi em chỉ nhắn lại: “Cảm ơn anh, nhưng mẹ con em không cần nữa!”.
Ảnh minh họa.
Bây giờ tôi bỗng thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn rất nhiều, khi tôi có một đứa con gái xinh xắn, khôn lớn như thế. Vậy nhưng, tôi đâu nuôi dưỡng con một ngày nào, tôi càng không có tư cách gì lại gần con. Còn em tuyệt nhiên thinh lặng trước mọi tin nhắn, cuộc gọi từ tôi.
Tôi nên làm gì lúc này? Tôi không biết làm thế nào để có thể bày tỏ được tấm chân tình của mình cho em hiểu. Tôi thực lòng hối hận và mong muốn được cưới em, đón con về. Nhưng với tình trạng khó khăn như hiện tại, không biết là tôi có làm được không nữa. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Theo Báo Phụ Nữ
Khi yêu, tuyệt đối từng thử lòng nhau
Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư?
Tôi muốn được kể một câu chuyện:
Chuyện xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng vừa khuất của thiếu phụ.
Ngán thay, trước khi c.hết có trăng trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới của mình mong đợi
Người đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ quan tài đủ 77 là 49 ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.
Một ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ. Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ 3 ngày sau, người vợ đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.
Thế rồi được 7 ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được. Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đ.ập vỡ đầu x.ác c.hết để lấy óc cho nhân tình ăn.
Nào ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới t.ự t.ử mà c.hết.
Người đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của Phương Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện "vợ thầy Trang Chu" lưu truyền gần 2000 năm để chê cười cái gọi là "lòng dạ đàn bà".
Ngày nay, lại có chuyện anh đảng viên nọ sau khi "hoàn thành kế hoạch" (2 con), mới giấu vợ đi đình sản. Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho vui cửa vui nhà nên "tích cực cố gắng" mà mãi không thấy "kết quả". Người chồng vẫn giấu vợ, thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của anh, nên anh lại còn làm ra vẻ tích cực "phụ giúp" vợ mình...
Thế rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những "nỗ lực cố gắng" của 2 vợ chồng đã có "kết quả tốt đẹp", cô đã có thai 3 tháng. Choáng váng, nhưng người chồng giấu đi để đi "kiểm định lại". Kết quả biểu đồ của anh là 0%... Cuộc tiểu phẫu đình sản đã thành công tốt đẹp.
Ấy, cái câu chuyện thời nay cũng đang nói đến cái lòng dạ con người...
Lại có người lấy email giả, để chính mình chat và "thử lòng" người chồng mà mình hết mực thương yêu. Để đến khi anh ta trở nên lạnh nhạt tình cảm vì cho rằng người vợ thiếu tin tưởng tình yêu của mình. Rồi lấy bạn gái của mình để thử chồng... và rồi rước đau khổ vào mình khi người chồng chẳng "trước sau như một"...
Còn bao nhiêu câu chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng, lòng người ta là giấy, chứ nào đâu phải vàng đá... Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?
Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên, tốt lành là do ta viết nên mà thù hận cũng là do ta đặt bút. Sao ta không viết lời hay, vẽ lấy bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ lấy cái hạnh phúc mong manh của gia đình?
Tôi chẳng cho cách làm của thầy Trang Chu là hay, tôi chẳng cho người đảng viên kia là không có lỗi. Tôi cũng chẳng ủng hộ việc thử lòng của các chị thời nay với email và các phương tiện khác. Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người thì vẫn vậy thôi, vẫn là giấy... Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai, huống hồ là giấy...
Người ta, cùng là một người, sao có lúc nhân từ đáng yêu, lại có lúc cay nghiệt thế? Ấy bởi ai cũng có 2 mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.
Là những người thề non hẹn biển với nhau, cam kết gắn bó với nhau để xây dựng tổ ấm của mình, tôi thiết nghĩ việc nên làm là ta mang cái mặt tốt ra để đối đãi với nhau. Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương kính như tân - vợ chồng kính nhau như khi còn mới). Đó mới là cái kế vạn toàn. Chứ nếu cứ mang cái mặt trái để đối đãi với nhau, mang cái xấu để dành cho nhau, như thế thì đồng sàng mà dị mộng, người hiền lành mà đối xử với nhau như trộm cướp. Cái đó gần với sự tan vỡ lắm.
Ai ơi, nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy. Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư?
Vậy nên, nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.
Theo Emdep
Khoảnh khắc được anh cầu hôn em đã vỡ òa vì hạnh phúc, vậy mà giờ em phải tự dứt áo ra đi Em đã quên đi mình từng làm công việc nhơ nhớp cho đến khi đi khám sức khoẻ và gặp người quen ở bệnh viện. Em đang rất đau khổ. Hàng ngày, mỗi khi mở điện thoại và đọc những dòng tin nhắn mà người yêu gửi đến em lại tự dằn vặt mình. Em đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi,...