Hối hận vì bắt cá hai tay
Đã yêu một người đang làm việc ở nước ngoài nhưng tình cờ, em quen một anh cảnh sát ở nhà và đã trao thân cho người đó.
Em năm nay 21 tuổi, không quá nhỏ cũng không quá lớn. Trước kia, em có quen một người bạn trai. Phải nói là tụi em rất yêu nhau. Được hơn một năm thì công khai tình cảm nhưng từ lúc đó, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Gia đình của anh ấy không thích em và còn nói xấu em nữa. Thật sự, em rất buồn. Từ nhỏ em đã bị mẹ bỏ rơi, được cha đem lên ở với nội và người cô thứ 5. Cô em không lấy chồng mà ở vậy để nuôi em và người em trai. Cứ thế, ngày từng ngày trôi qua và em đã quyết định chia tay.
Em và người đó đã đau khổ rất nhiều. Rồi em bỏ lên Sài Gòn và anh cũng đi theo để tìm nhưng thành phố rộng thế, biết tìm ở đâu. Khi không tìm được em, anh bỏ về. Chỉ chưa đầy 2 tháng sau, anh đã có vợ. Em buồn nhưng vẫn cố gắng vui vẻ cho qua mọi chuyện. Nhưng ở đời mà, ai đâu biết trước được chữ ngờ. Gia đình anh không hạnh phúc và không lâu sau, họ đã ly hôn.
Nguôi ngoai một thời gian, em quyết định lên Cần Thơ làm nhờ người cô giới thiệu. Cuộc sống cứ thế trôi nhanh. Ngoài giờ làm là em chỉ biết lên phòng ngủ và xem ti vi thôi, ít ra ngoài và giao tiếp với ai. Gần nửa năm, cũng như mọi ngày, những giờ rảnh, em thường lên mạng chat. Tình cờ, em quen được một anh có giọng nói rất ấm áp. Chúng em tâm sự cho nhau nghe về cuộc sống của mỗi người và dần dần, tình cảm nảy sinh hồi nào em không hay. Hiện giờ, anh đang lao động ở nước ngoài. Anh vẫn giữ liên lạc với em thường xuyên, tới bây giờ đã hơn một năm rồi. Năm nay, anh sẽ về nước và muốn gặp em. Lúc nào anh cũng muốn về nước để cưới em, kêu em gắng đợi anh về. Em cũng đã thấy được con người của anh qua webcam.
Video đang HOT
Cuộc đời cứ đẹp như vậy thì đâu có gì để nói. Có những lúc công việc của anh nhiều nên anh ít gọi về cho em, còn em vẫn lên mạng chat chit. Em quen được một người làm cảnh sát hình sự. Anh nói năng cũng lịch sự và lại làm ca nên em cũng thấy an tâm phần nào. Quen biết nhau được một thời gian, những lúc rảnh, anh rủ em đi chơi, kể rất nhiều chuyện về anh và công việc của anh. Từ từ, em đã trở thành một người con gái bắt cá hai tay mà em không hay. Một người thì đợi về để cưới, còn một người thì chưa tính đến chuyện đó.
Giờ em thật sự khó xử lắm, không biết giải quyết vấn đề này ra sao nữa? Em không dám đối mặt với người ở bên nước ngoài là vì một lần lầm lỡ, em đã trao thân cho người ở nhà. Em có tư cách để đem lại hạnh phúc cho anh. Em rất buồn vì điều đó. Em đã khóc rất nhiều. Có thời gian, em bảo anh ấy đừng gọi về cho em nữa nhưng anh vẫn cố chấp. Anh kêu em đừng đối xử với anh như vậy. Anh yêu em rất nhiều và không muốn mất em.
Em phải làm sao đây? Xin mọi người cho em một lời khuyên chân thành. Vì tháng 4 này là anh về và muốn vào trong Nam gặp em vì quê của anh ngoài Nghệ An. Giờ em rối lắm. Em có nên nói sự thật này cho anh biết không? Hay là giấu anh đây? Em không muốn làm anh buồn nhưng giờ em biết làm sao khi mọi chuyện thành ra như thế? Em rất hối hận vì những gì mình đã gây ra? Giờ em chỉ biết trông chờ vào số phận mà thôi.
Theo Ngoisao
Chúng tôi cãi bố mẹ để đến với nhau
Anh là người làm thì ít mà chơi lại nhiều. Tôi sợ sau này anh bỏ thì tôi chẳng còn ai bên cạnh.
Tháng 9/2011, tôi và anh ấy quen nhau. Năm đó, tôi 18 tuổi và anh 20 tuổi. Chuyện tình của chúng tôi cũng như mọi đứa tuổi teen khác, hạnh phúc và đầm ấm. Rồi chuyện buồn cũng đến khi tôi chuẩn bị phỏng vấn để định cư ở nước ngoài. Cũng lúc đó, mẹ tôi ở Mỹ nghe nhiều người điện thoại qua nói là gia đình anh không muốn cho anh cưới tôi. Mẹ tôi rất giận, bắt tôi phỏng vấn xong phải mua vé qua Mỹ ngay. Tôi phản đối với mẹ rất nhiều lần nhưng không thành công. Vì yêu thương mẹ nên tôi chấp nhận rời anh.
Qua đây một thời gian, áp lực gia đình rất lớn, khi mới sang, gia đình không cho tôi sử dụng Laptop và điện thoại vì không muốn tôi liên lạc với anh ấy. Trong 2 tháng đầu không có anh bên cạnh, tôi cảm thấy thật trống trải và nhớ anh lắm. Nhưng thời gian cũng qua, tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải đấu tranh không kết quả và rồi tôi dần chấp nhận cuộc sống hiện tại mà không có anh.
Sau đó, tôi cũng đã quen bạn trai khác nhưng trong trái tim và lý trí thì chỉ có anh. Tôi không thể nào kéo hình ảnh của anh ra ngoài bởi anh đã vì tôi mà làm thật nhiều chuyện cho cuộc tình của hai đứa. Tôi quen bạn trai mới được một thời gian rồi cũng chia tay vì tôi cảm thấy không ai có thể tốt bằng anh ấy.
Tôi biết bạn trai cũ rất buồn và trách tôi nhiều lắm. Tôi cũng nghe bạn nói khi tôi đi, tới giờ đã 2 năm rồi, anh vẫn chưa quen ai. Điều đó cho thấy anh đối với tôi tình sâu nghĩa nặng như thế nào mà tôi lại vô tâm bỏ mặc anh phải chịu mọi đau khổ ở quê nhà. Bốn tháng trước, tôi chủ động tìm đến anh và chúng tôi cũng nói chuyện với nhau rất nhiều, dường như muốn quay lại cái cảm giác yêu nhau. Anh luôn sẵn sàng chờ tôi về để xây lại tình yêu đã đổ vỡ.
Hai tuần nữa, tôi sẽ được gặp anh ấy rồi. Thật sự tôi cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp mỗi khi nghĩ về anh nhưng chuyện không dễ kết thúc như vậy đâu. Mẹ tôi về sau tôi 10 ngày. Và một lần nữa, tôi phải chọn giữa anh và người đã sinh ra, nuôi tôi lớn đến bây giờ. Mẹ rất cưng chiều tôi, chỉ mỗi việc tình cảm là phải theo ý mẹ. Vì ba tôi có bạn gái nên mẹ rất buồn. Mẹ chỉ còn tôi là điểm dựa tinh thần mà sống. Nhưng anh cũng đã cãi gia đình và gạt gia qua một bên để được sống cùng tôi. Những chuyện có ý nghĩa anh đã làm cho tôi rất nhiều, khó có thể kể hết trên này cho các bạn hiểu.
Gia đình anh kinh doanh lớn nên hiện giờ anh cũng chỉ giúp gia đình nhưng anh làm thì ít, chơi thì nhiều. Mẹ tôi rất sợ sau này tôi phải khổ khi kết hôn sớm và sống xa gia đình. Tôi không dám khẳng định khi chúng tôi có thể sống chung, anh ấy sẽ thay đổi và tạo dựng sự nghiệp. Nhưng anh cũng từng nói nếu có gia đình rồi thì sẽ cố gắng lo cho gia đình tốt hơn.
Tôi rất sợ kiểu sống hôm nay không biết ngày mai. Lỡ anh ấy có bỏ tôi thì tôi sẽ như thế nào vì nếu sống với anh ấy, đồng nghĩa tôi đã từ bỏ mẹ và mẹ cũng không nhận tôi nữa. Vì bà sống xa tôi nửa vòng trái đất mà. Nhưng nếu không được sống với anh thì tôi cũng sẽ hối hận cả đời này. Các bạn cho tôi lời khuyên được không ạ?
Theo Dantri
Mong ước "tầm phào" "Mày sướng!" là hai chữ mà bạn bè hay bình luận về cuộc sống gia đình của tôi. Các bạn bảo: "Một vợ, hai con, ba tầng, bốn bánh, ông đủ cả. Mà vợ ông thì vừa đẹp, vừa giỏi, giám đốc cả một công ty lớn chứ ít đâu. Ông còn đòi gì nữa?". Tuy nhiên, ở trong chăn mới biết chăn...