Hối hận muộn màng khi vợ mất ngay trong đêm tân hôn
Anh luôn sống trong đau khổ, dù gia đình Lan đã tha thứ, mọi người khuyên anh quên đi nỗi đau để Lan yên nghỉ nơi chín suối, nhưng làm sao anh có thể tha tha thứ cho mình đây.
Ngồi nhìn bức ảnh Lan cười rạng rỡ trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, lòng Hải đau khôn xiết, anh đau nỗi đau anh tự nhận là người mang tội ác “giết vợ”. Tội ác mà cả đời anh không bao giờ tha thứ cho chính mình, khi Lan ra đi ngay đêm tân hôn ấy.
Giờ đây khi không còn cô bên cạnh, một cảm giác trống vắng cùng đau đớn khôn nguôi. Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng chưa ngày nào anh chợp mắt được. Cũng chưa một bữa cơm nào anh ăn ngon miệng, bởi hình bóng Lan luôn hiện hữu trong anh và nỗi ân hận muộn màng kèm giọt nước mắt đau thương mà anh biết những điều đó không mang Lan trở lại bên anh nữa.
Hải là Lan yêu nhau được 2 năm thì cưới. Tình yêu của thời sinh viên thật đẹp.
Hải là Lan yêu nhau được 2 năm thì cưới. Tình yêu của thời sinh viên thật đẹp. Hải nhớ rõ ngày đầu gặp Lan là khi cô đang cười tươi xinh trong màu áo xanh tình nguyện.
Anh biết trái tim mình đã lỗi nhịp ngay từ lần đầu thấy cô. Rồi những tin nhắn, những hẹn hò sau mỗi chiều hai đứa tan lớp tăng dần và họ chính thức yêu nhau sau một năm anh “mài sắt”.
Thời gian thấm thoát trôi, hai người vẫn bên nhau như thế, rồi cùng ra trường, tìm được việc làm và tính chuyện hôn nhân.
Hai bên gia đình đều không phản đối, ai cũng nói tình yêu của hai người thật êm đẹp và hạnh phúc. Ngày đi xem váy cưới, anh nhớ lắm, yêu lắm cái cảm giác cô ngại ngùng, e thẹn chỉ vì lo sợ mình mặc sẽ không đẹp. Nhưng nhìn nụ cười trên môi Hải, Lan đã cười đúng như mọi người đã nói, “cười như mùa thu tỏa nắng”.
Dù yêu nhau suốt 3 năm nhưng hai người chưa một lần đi quá giới hạn, họ chỉ dừng lại ở những nụ hôn, cái nắm tay, bởi Lan là người khá truyền thống trong vấn đề tình cảm, còn Hải dù yêu Lan nhưng anh rất tôn trọng cô.
Rồi ngày vui diễn ra, cả hai họ tưng bừng trong ngày hôn lễ. Khỏi phải nói anh mong chờ giây phút cô chính thức là của anh như thế nào.
Nhưng rồi đêm tân hôn khi không nhìn thấy “sự trong trắng” của Lan, Hải chết lặng còn Lan cũng không nói gì, Lan chỉ nhìn và chờ anh lên tiếng.
Video đang HOT
Vậy mà anh mắng chửi cô ngay lúc đó, anh không cho cô cơ hội giải thích, anh mắng như tát nước trước những giọt nước mắt của cô.
Anh còn nói ân hận vì đã tin cô tới như vậy, rồi anh bỏ ra ngoài tới quán khuya uống rượu.
Lan gọi điện anh không nghe máy, 3 tiếng sau mẹ anh gọi anh cũng không nghe. Mãi tới khi gần say, anh mới lấy điện thoại để gọi taxi về nhà. Khi nhìn thấy có nhiều cuộc gọi của hầu hết tất cả mọi người, anh định gọi lại cho mẹ báo mình chuẩn bị về, thì cha anh gọi tới.
Giọng ông hốt hoảng, anh nghe như ông khóc, dự cảm chẳng lành anh chạy vội ra ngoài vì trong quán quá ồn ào. Anh như chết gục ngay tại chỗ khi cha anh nói, Lan cắt tay tự tử, vì máu ra quá nhiều nên có thể không qua khỏi.
Anh phải làm sao khi không còn Lan bên cạnh, khi mà mỗi ngày anh đều thầm mong giá như????
Anh không nhớ mình về nhà thế nào, khi tới nơi nhìn vào phòng là máu Lan đang từ cổ tay chảy xuống. Mọi người, nhất là mẹ Lan đang gào khóc.
Anh ôm Lan và mang cô tới bệnh viện nhưng đã không kịp, vì mất máu quá nhiều. Anh đau khổ, tiếng mẹ Lan gào thét, tiếng chửi rủa của ai đó anh còn nghe không ra nữa….
Khi lo mọi sự cho Lan xong, anh mới biết vì Lan nhất định không cho mọi người mang đi bệnh viện nếu không phải là anh, cô còn nói nếu mọi người vào, cô sẽ cắn lưỡi ngay tại chỗ, vì thế mọi người không ngừng gọi điện cho anh…
Giá như, giờ đây Hải chỉ giá như thôi… Tim anh đau như ai bóp nghẹt, anh yêu Lan, nhưng cách hành xử của anh chính anh cũng không hiểu nổi…
Mẹ anh hỏi, mãi sau anh mới nói nguyên nhân, mẹ anh đưa cho anh tờ giấy Lan cầm mãi trong tay cho tới khi không còn sức và nó rơi ra trong phòng.
Tờ giấy nói lên sự trong sạch của cô, cô bẩm sinh đã không có cái được gọi là màng trinh ấy… Hải không còn biết tới mọi chuyện nữa, với anh, tất cả đã quá muộn màng, giá như anh nghe Lan nói, cho Lan giải thích, giá như anh không xúc phạm cô, giá như anh nghe điện thoại, giá như anh không mù quáng…
Đã hơn một năm nay anh sống trong đau khổ, dù gia đình Lan đã tha thứ cho anh, mọi người khuyên anh quên đi nỗi đau để Lan yên nghỉ nơi chín suối, nhưng làm sao anh có thể quên Lan, làm sao anh tha thứ cho chính mình đây.
Anh phải làm sao khi không còn Lan bên cạnh, khi mà mỗi ngày anh đều thầm mong giá như…???
Theo Phunutoday
Chạy khỏi chính mình
Chị không chỉ đi du lịch mà là muốn bỏ chạy. Chạy khỏi chính mình. Chạy khỏi thành phố ngày 24 giờ đồng hồ với những vòng quay mệt mỏi.
Nỗi cô đơn là thứ dễ làm cho cuộc sống của mỗi người trở nên mòn mỏi? Muốn đào đào thoát khỏi chông chênh hiện tại không có cách gì tốt hơn là những chuyến đi.
Ảnh mang tính minh họa - Nguồn Internet
Bình nghỉ việc để đi châu Âu.
Cũng chẳng có gì so với dòng chảy tin tức đầy biến động hàng ngày, nhưng khá sốc với cả người thân lẫn những ai quen biết chị. 34 tuổi, Bình có công việc tốt và một căn nhà. Đó là mơ ước của bất cứ cô gái chưa chồng nào đang phải ở thuê lông bông chỗ này chỗ kia trong lòng thành phố.
Mỗi ngày chị ra đường sành điệu thời trang, túi xách, nước hoa, mỹ phẩm, ăn uống nhà hàng, mua sắm không lo thiếu tiền... Vậy mà đùng một cái bỏ hết chỉ để đi một chuyến dài, vì "chán hiện tại mục ruỗng".
Không ràng buộc gia đình, quyết định của Bình không ảnh hưởng đến ai. Điều mà mọi người băn khoăn là công việc của chị lúc trở về sẽ như thế nào. 34 tuổi chứ phải đâu 24 mà phiêu lưu đến thế.
Chị đi. Trang cá nhân không còn những dòng trạng thái bày tỏ mệt mỏi, buồn bã, áp lực. Thay vào đó là hình ảnh trên mỗi chặng đường, lúc nào cũng thấy tươi tắn. Chị liên tục chia sẻ hình ảnh đẹp. Thật tự tin và rạng ngời.
Tôi thấy chị như trở lại đôi mươi thanh xuân đi khám phá mặt đất và bầu trời. Người ở nhà cũng bị cuốn theo chuyến đi đầy những khám phá mới lạ và bất ngờ ấy. Những cuộc cà phê tán gẫu bè bạn đều nhắc về chị bằng một sự nể phục bản lĩnh.
Đi du lịch thì ai cũng muốn, nhưng đánh đổi công việc tốt để được tự do trải nghiệm ở độ tuổi ấy thì có mấy ai dám làm.
Bình nói làm việc chăm chỉ tận tụy để kiếm tiền, mua đất mua nhà. Nhưng rồi đến một lúc ở cái ngưỡng của mọi đủ đầy, chị nhận ra cuộc đời trống trải. Chị nói nhiều lúc cảm thấy mọi thứ quanh mình vô nghĩa. Sự tồn tại mỗi ngày trở thành thói quen và trách nhiệm, cứ lặp đi lặp lại trong những công việc cũ mòn.
Chị không chỉ là đi du lịch mà là muốn bỏ chạy. Chạy khỏi chính mình. Chạy khỏi thành phố ngày 24 giờ đồng hồ với những vòng quay mệt mỏi đến mức con người ta dễ dàng trở nên cáu kỉnh.
Chiều tan tầm là cứ kẹt xe hàng cây số, những trưa nắng oi bức mà phải chạy ngời ngời ngoài đường. Rồi lại áp lực từ trên xuống, từ dưới lên. Chị bị kẹp trong mớ bòng bong của những mối quan hệ và công việc, người này chỉ đạo người kia, chất vấn người nọ, dồn dập so đo, rồi liên tiếp những kế hoạch, dự án... Chị liên tục stress, dễ nổi cáu và thấy "cảm xúc tù đày".
Tôi hỏi nghỉ việc có thấy tiếc không, Bình lắc đầu, bảo chấp nhận bỏ mọi thứ chỉ để được sống cho mình, cho tự do và trải nghiệm rồi khi quay về chị sẽ "cày lại từ đầu". Chị đang thỏa chí giang hồ khắp chân trời góc biển. Tôi biết lâu rồi chị chưa được thong thả an nhiên đến thế.
Bình làm tôi nhớ Đinh Hằng - cô gái 27 tuổi cũng đã từng bỏ việc, trả nhà thuê để thực hiện một hành trình sáu tháng khắp nước Mỹ. Đi để chữa lành trái tim đau đớn khi tình yêu tan vỡ.
Hằng nói rằng nếu không làm như vậy, cô cứ chìm trong bế tắc. Đi để thấy thế giới này rộng lớn và bao dung. Đi để mang về cuốn sách Quá trẻ để chết đầy trải nghiệm và giá trị sống ý nghĩa cho tuổi trẻ.
Có lẽ sau mỗi một đoạn đời, mỗi đoạn khổ đau, người ta cần phải tự làm mới bản thân mình như vậy. Hadex - nickname một đồng nghiệp của tôi - cũng vừa một mình xuyên Việt.
"30 tuổi có lẽ là cái mốc mà tâm hồn người ta biến động, chịu đựng những hỗn mang cảm xúc, chỉ có thể bứt ra khỏi hiện tại mới có thể tìm thấy đâu là con đường mình cần lựa chọn để đi bằng niềm đam mê đích thực của đời mình" - Hadex bộc bạch.
Nỗi cô đơn là thứ dễ làm cho cuộc sống của mỗi người trở nên mòn mỏi? Muốn đào thoát khỏi chông chênh hiện tại không có cách gì tốt hơn là những chuyến đi.
Có lẽ không chỉ Bình, Đinh Hằng, Hadex mà còn rất nhiều người thành đạt vững vàng, bỗng một ngày nào đó sẽ dừng lại, từ bỏ tất cả để vượt thoát ra môi trường khác, để được thay đổi và không thấy đời mòn trong những ngày tháng lặp đi lặp lại như những gì đã được lập trình sẵn. Có khi nào bạn le lói suy nghĩ muốn từ bỏ mọi thứ và thực hiện một chuyến đi?
Theo Bùi Hoàng Hạc /Baophunu
Phải làm gì khi lấy chồng "Chí Phèo"? Tôi đã rất đau khổ và tủi nhục khi lấy phải một người chồng ngang ngược và hống hách... Người phụ nữ nên dứt khoát với những hành động ngang ngược của chồng. Tôi và chồng tôi là đám cưới sau 3 năm yêu nhau và đến bây giờ chúng tôi đã có 1 đứa con gái 5 tuổi. Thời gian đầu chung...