Hối hận khi gặp người vợ xấu xí ngày nào trong tiệc cưới bạn thân
Cô ấy thật sự xinh đẹp, chỉ là tôi không nhận ra. Cô ấy quá lộng lẫy mà trước giờ tôi lại coi thường, khinh bỉ.
Ngày trước, tôi đã từng yêu một người phụ nữ và cưới cô ấy về làm vợ. Nhưng đó là cái ngày tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng có gì trong tay. Không thể phủ nhận, cô ấy luôn là hậu phương vững chắc của tôi. Cô ấy đã luôn ở bên động viên, an ủi tôi lúc tôi không có công ăn việc làm ổn định. Nhưng, cho đến một ngày tôi nhận ra, mình đã trở nên giàu có. Cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi trở thành người đàn ông có tiếng nói, có địa vị và có ngoại hình. Con gái vây quanh tôi rất nhiều.
Tôi đã từng nghĩ, đàn ông có tiền, chơi bời tí không sao. Và tôi đã lao vào các cuộc nhậu nhẹt, chè chén, quên bản thân mình của mấy năm nghèo khó. Vợ tôi, người phụ nữ ấy vẫn tần tảo sớm hôm dù chồng giàu có. Cô ấy vẫn giản dị, chân chất, thậm chí là lôi thôi. Nhiều khi bảo cô ấy ra ngoài với chồng phải ăn mặc chỉn chu, sành điệu thì cô ấy cười &’em chỉ có vậy, anh có yêu em không?’. Ban đầu thấy cô ấy nói vậy có vẻ thú vị nhưng nhiều lần đâm ra bực vì mình nói vợ không nghe.
Đồng nghiệp thì ăn mặc xinh xắn, cô nào cô ấy đều nuột nà, còn vợ mình thì chỉ giống như cô giúp việc, nhìn mà chán. Mua đồ mới về cho vợ, vợ cũng vứt xó, bảo chẳng có dịp gì mà mặc, không lẽ ở nhà cũng ăn diện. Vợ chồng thi thoảng mâu thuẫn về việc nhỏ đó. Vợ không chịu thay đổi, suốt ngày ở nhà đầu bù tóc rối, con cái, bếp núc vì không đi làm, khiến tôi có cảm giác khó chịu vô cùng. Lâu dần, tôi không còn đưa vợ tới các buổi tiệc nữa. Tôi bắt đầu đi cùng các em gái trẻ đẹp, chân dài để tô điểm cho bản thân mình. Sợ gặp những người quan trọng, vợ tôi lại lôi thôi lếch thếch, ngại với người ta. Đi một mình thì hay bị hỏi nên tôi dần đưa theo các cô em. Và đương nhiên, các mối quan hệ mờ ám của tôi cũng từ đây mà ra…
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc như vậy thật nhanh chóng. Tôi trở thành người độc thân, lại cảm thấy thoải mái, vui vẻ, vì trút bỏ được gánh nặng là người đàn bà xấu, người vợ xấu.(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi bắt đầu ngoại tình, lén lút giấu vợ rồi dần bị vợ phát hiện và còn công khai. Tôi đã chỉ vào mặt cô ấy mà rằng &’cô nhìn lại mình đi, lôi thôi, xấu xí như thế, có thằng nào nó thèm ngó ngàng? Tôi làm chồng mà còn không chịu được nữa thì nói là ai?’. Nghe đến đây, vợ tôi ứa nước mắt và ngày hôm sau, lập tức, tôi nhận được đơn ly hôn vợ đã kí sẵn.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc như vậy thật nhanh chóng. Tôi trở thành người độc thân, lại cảm thấy thoải mái, vui vẻ, vì trút bỏ được gánh nặng là người đàn bà xấu, người vợ xấu. Tôi như được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân ngày vì tôi còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh. Đơn ly hôn, tôi không ngần ngại mà kí ngay tức khắc. Còn vợ tôi bỏ đi, tôi cũng không hay biết gì về cô ấy nữa, coi như cạn tình…
3 năm sau, tôi bất ngờ gặp lại vợ trong tiệc cưới của người bạn thân. Nhìn vợ tôi lúc này khiến tôi choáng váng, thiếu chút nữa thì không nhận ra cô ấy. Người đàn bà xấu xí ngày nào trở nên xinh đẹp, lộng lẫy, quý phái, dáng dấp thì không thua kém một ai. Trong tiệc cưới ấy, cô ấy nổi bật đến không ngờ. Tôi không dám lại chào hỏi nhưng cô ấy đã nhanh nhẹn chào tôi, giống như cố tình để cho tôi thấy, người vợ xấu mà tôi chê bai ngày nào giờ đã lột xác ra sao. Tôi không hiểu sao cô ấy lại thay đổi chóng mặt được như vậy. Ừ thì 3 năm, đâu phải là thời gian quá ngắn nhưng cũng ở với nhau mấy năm, tôi nói mãi mà cô ấy chịu thay đổi gì đâu? Không lẽ vì tôi ruồng bỏ cô ấy nên vợ đã quyết tâm làm mới mình…?
Tôi trốn sang một góc khác để nói chuyện với bạn bè nhưng không quên liếc nhìn người vợ của mình. Đi bên cạnh tôi là cô người yêu nhưng so với vợ tôi thì còn thua xa. Ấy vậy mà trong mắt tôi, tôi đã từng khinh bỉ vợ vì cô người yêu hiện tại. Tôi đến gặp đối tác tay bắt mặt mừng, đang nói chuyện hân hoan thì anh ấy gọi vợ cũ của tôi lại và giới thiệu, đó là vợ của anh ấy. Tôi chết đứng, không tin vào tai mình, cứ thế đứng nhìn vợ mình một hồi, thấy mình bé nhỏ, lép vế và hèn hạ biết bao.
Tôi chết đứng, không tin vào tai mình, cứ thế đứng nhìn vợ mình một hồi, thấy mình bé nhỏ, lép vế và hèn hạ biết bao. (Ảnh minh họa)
Cô ấy thật sự xinh đẹp, chỉ là tôi không nhận ra. Cô ấy quá là lộng lẫy mà trước giờ tôi lại coi thường, khinh bỉ. Giờ thì chồng cô ấy giàu, đại gia, thậm chí còn vô cùng quyền chức mà tôi còn thua kém rất nhiều bậc. Tôi ái ngại khi nhìn thấy người đàn bà mình ruồng bỏ ngày nào giờ đã thay đổi, xinh đẹp, giàu có hơn gấp nhiều lần so với mình. Có thể, ngày trước, tôi không nhận ra giá trị của cô ấy, không có cách nào khiến cô ấy thay đổi ngoài việc dằn vặt và chê bai, coi thường. Giá như tôi nhỏ nhẹ hơn, tâm lý hơn thì có thể, mọi chuyện đã khác…
Đây có phải là quả báo cho tôi, người đàn ông tham vàng bỏ ngãi, vì tiền mà phụ tình? Tôi thật sự cảm thấy mình thật hèn hạ trong mắt người ta và thấy xấu hổ thay vì bản thân mình. Và đặc biệt hơn, trong giây phút gặp lại vợ, một lần nữa, tôi lại trở thành gã bỉ ổi. Người con gái đi bên cạnh tôi bỗng chốc biến thành một người có giá trị vô cùng nhỏ bé… Trong tâm trí tôi, đầy ắp hình ảnh của vợ cũ, xinh đẹp và kiêu sa…
Theo Phununews
Là con gái, ai mà không mong muốn mình có người quan tâm?...
Con gái mà! ai mà không yếu lòng, không gục ngã, không mong muốn mình có người quan tâm. Em cũng vậy, cũng chỉ ước có người nào đó hiểu được lòng mình, hiểu rằng em mạnh mẽ nhưng em cũng là con gái
Em vốn nghĩ rằng mình là một cô gái mạnh mẽ. Em vốn nghĩ rằng vỏ bọc mình tạo ra thật sự sẽ không ai phá vỡ được. Em vốn nghĩ rằng, em đã quên mất cách để khóc. Vậy mà hôm nay, giữa dòng đời tấp nập em bật khóc ngon lành. Em tìm số điện thoại từ danh bạ nhưng phát hiện ra em chẳng có để gọi. Cô đơn quá phải không? Em nghĩ rằng, ai cũng sẽ có lúc yếu đuối mà bật khóc thành tiếng. Nhưng không nghĩ rằng đâu đó lại có em.
Anh biết đau lòng nhất là gì không? Chính là những ngày mình mệt mỏi, mình đau lòng, mình bất lực. Ngay cả người tâm sự cũng không có. Anh có biết đáng thương nhất là gì không? Là mình mạnh mẽ quá lâu, khi mình kêu đau lại chẳng có ai tin vào điều đó. Kiểu người như bạn chẳng có gì mà đáng buồn cả. Nhìn đi xung quanh có ai được như bạn không? Hoặc sợ rằng họ sẽ lạnh lùng an ủi vài câu rồi xem như chẳng có gì! Bạn mạnh mẽ mà, bạn giỏi mà. Vậy đấy! Anh biết rằng có những ngày, có những người họ quen giấu kín nỗi buồn của mình quá giỏi, nên khi họ kể lể than khóc, chẳng có ai mảy may quan tâm cả. Chính vì mạnh mẽ quá lâu, anh mới biết rằng khi quay lưng lại anh đã bỏ rơi quá nhiều thứ ở phía sau.
Em cũng có những lúc yếu lòng, muốn gục đầu vào vai của ai đó. Muốn những lúc mình bị ức hiếp, bắt nạt, gia đình có chuyện em sẽ chạy đến bên người đó mà nói rằng:" Anh! hôm nay em mệt, em mượn vai anh một tý, được không?". Người đó sẽ chẳng cần nói gì, chỉ cần vỗ về em vài cái để em biết rằng, ít ra giữa những ngày cô độc em vẫn còn có một nơi để dựa vào.
Em bây giờ sợ phơi bày nỗi buồn của mình ra quá nhiều, sợ rằng ngay khóc em cũng không làm được. Sợ em sẽ quên mất cách yêu ai đó, Sợ rằng giấu mình quá lâu trong chính cái vỏ bọc bản thân em sẽ quên mất cách yêu thương em, cách yêu thương những người xung quanh. Sợ rằng trốn kỹ quá, lâu quá em sẽ quên mất mình cũng nên được yêu thương. Con gái mà! ai mà không yếu lòng, không gục ngã, không mong muốn mình có người quan tâm. Em cũng vậy, em cũng chỉ ước có người nào đó hiểu được tiếng lòng mình, hiểu được rằng em mạnh mẽ nhưng em cũng là con gái
Em cũng sợ rằng những người xung quanh em họ cũng đang có nhiều tâm sự, sợ rằng em nói ra rồi chỉ khiến họ có thêm áp lực. Hoặc em sợ họ sẽ chẳng nghe em nói, mà quay ra cười thầm. Có vẻ như em quá nhiều nỗi sợ hãi, quá nhiều nỗi buồn. Nhưng một lần này thôi, em muốn yếu đuối, muốn nghe thấy tiếng lòng mình, muốn nói ra bằng hết. Em đã từng nói thế này:" Chuyện của mình, cần gì ai hiểu. Chuyện của mình sẽ mấy ai hiểu được. Đừng hy vọng vào người khác, đừng đem nỗi buồn của mình lên người khác và chờ họ hiểu!". Nhưng anh biết không? Em sai rồi, nếu không nói ra, thì bí mật của em càng lớn, nỗi sợ của em càng rộng, nỗi buồn của em càng nhiều thì em sẽ chỉ mãi trốn trong vỏ bọc an toàn của chính mình, em sẽ càng ngày càng cô độc!
Em sợ, sợ rằng em sẽ quên mất chính em ở một nơi nào đó, sợ rằng em sẽ càng ngày càng nhạt, sợ rằng em sẽ quen giấu kín bản thân mình, sợ rằng em sẽ quá mạnh mẽ, sợ rằng đến một ngày nào đó em cũng không nói những lời như thế này được nữa!
Theo (ST)/Phununews
'Mẹ vừa muốn mày moi tiền con bồ kia vừa muốn vợ mày ở lại đây làm ô sin' Tối hôm đó, khi tôi dỗ con rồi ngủ quên luôn, đến 22h tỉnh dậy thì không thấy chồng đâu. Định đi sang phòng mẹ chồng thì nghe tiếng nói chuyện phía trong. Tôi cưới được 5 năm, có 1 đứa con gái thì biết tin chồng mèo mả gà đồng ở bên ngoài. Phải nói là tôi rất sốc. Tôi đã bỏ...