Hối hận khi để mất tình yêu của em
Cái vườn hoa, nơi tôi hay chờ em tan làm ngày hôm nay trông thật lạ lẫm, cô bán nước, những anh thợ cắt tóc ở đây, họ chắc đều nhớ mặt tôi. Sao tôi thấy nhớ chén trà xanh đến thế, nhớ những chiếc kẹo lạc của cô hàng nước đến vậy. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức, một hoài niệm thật đẹp. (Hiếu)
ảnh minh họa
Hà Nội năm nay sao mùa đông kéo dài đến thế, nằm trong chăn ấm mà tôi không tài nào ngủ được, cứ trở mình hoài. Đến lúc thiếp đi vì mệt rồi lại chợt tỉnh dậy vì mơ thấy em đang ở bên tôi. Đôi tay của tôi như mất cảm giác, đôi mắt như nhòe đi, con tim thì run lên khi em nói rằng em sẽ rời xa tôi. Và lần này thì tôi thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của em.
Video đang HOT
Tình yêu giữa hai đứa mình bắt đầu từ lúc nào em có nhớ không? Tôi cũng chẳng nhớ nổi vì nó đến thật tự nhiên, không tỏ tình, không hoa, cứ như vậy em thuộc về tôi. Trong suốt hơn hai năm trời yêu em, tôi là một thằng khó tính, nóng nảy, không biết quan tâm đến người khác, vậy mà em vẫn yêu tôi.
Ngày sinh nhật em, không tặng quà, ngày 8-3, không tặng hoa, không phải vì tôi bủn xỉn hay keo kiệt, chỉ là tôi nghĩ điều đó là thừa và tình yêu của tôi cho em đã là đủ rồi. Tặng quà hay tặng hoa vào ngày thường mới là ý nghĩa còn những ngày đặc biệt đó thì là không cần thiết.
Tôi đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ em có thể xa rời tôi cho đến một ngày, khi tôi biết điều đó là sai lầm thì em, người mà giờ đây tôi nhận ra là không thể thay thế đã rời xa tôi rồi. Em nói rất nhiều lần rằng tôi phải thay đổi, phải bỏ những cái tính xấu đó đi nhưng tại sao tôi lại bỏ ngoài tai chứ. Tôi hay mắng em, quát em, làm em giận và đôi khi thiếu tôn trọng em – người mà tôi yêu, tại sao vậy?
Giờ đây khi chỉ còn bên tôi là nỗi nhớ, sự day dứt vì đã để mất em tôi mới biết rằng ngoài em ra sẽ chẳng còn ai yêu tôi nữa. Cái vườn hoa, nơi tôi hay chờ em tan làm ngày hôm nay trông thật lạ lẫm, cô bán nước, những anh thợ cắt tóc ở đây, họ chắc đều nhớ mặt tôi. Sao tôi thấy nhớ chén trà xanh đến thế, nhớ những chiếc kẹo lạc của cô hàng nước đến vậy. Tất cả giờ đây chỉ còn là ký ức, một hoài niệm thật đẹp.
Hôm nay gặp em, em vẫn giữ thái độ như vậy, em nói chuyện với tôi bằng trái tim của em rằng em không còn yêu tôi nữa, rằng thượng đế đã sắp đặt rồi, tôi và em chỉ đến đây thôi. Tôi chẳng thế níu kéo em dù cho những lời nói giờ đây của tôi có ngọt ngào hay chân thành đến bao nhiêu. Tôi nói yêu em nhưng hành động của tôi không nói với em như vậy.
Tôi hứa sẽ thay đổi nhưng chính tôi cũng thấy điều đó là quá muộn rồi, em đã hết yêu tôi và với em giờ đây tôi chỉ là một người bạn, một người bạn mới quen. Tôi đã cố gắng hết sức chỉ tiếc là nó đã quá muộn, tôi mất em thật rồi, phải xa em thật rồi. Em đã mang hạnh phúc đến cho tôi vậy mà chính tôi đã đ.ánh mất nó. Em hãy sống thật vui nhé, mong em tìm được tình yêu của mình. Tôi sẽ mãi luôn nhớ em, mãi luôn yêu em và chờ em. Tôi yêu em.
Theo VNE
Giận hờn vô lối
Đang vội xem bóng đá mà em gọi điện thoại về bảo "kêu gas dùm" khiến anh rất bực mình.
"Em làm gì mà gấp vậy? Lát em về gọi cũng được mà?" - anh dấm dẳn trả lời. "Gọi bây giờ để lát em về tới là có gas để kịp làm cơm, trễ rồi" - nói rồi em cúp máy. Anh bực lắm nhưng cũng phải dò tìm số điện thoại, gọi đến đại lý gas rồi nhấp nhỏm ngồi chờ để mở cửa. Đúng là bực thật...
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, anh nhắc lại chuyện ban chiều: "Ngày nào cũng nấu cơm, nhịn một bữa không được sao mà em cứ bắt anh phải kêu gas? Đang coi đá banh, làm mất hứng hết trơn. À, mà sao nhà mình xài gas nhiều quá vậy? Mấy chị trong cơ quan anh khi nghe nói nhà mình mỗi tháng xài một bình gas, ai cũng kêu trời...". Em nhìn anh, thủng thẳng hỏi: "Vậy anh có muốn nhà mình xài 6 tháng hết một bình gas không?".
Anh giật mình, chợt nhớ đó chính là đáp án của một câu hỏi mà em đưa ra cho vợ cũ của anh ở tòa án. Khi cô ấy đổ lỗi cho anh "chỉ biết chúi mũi vào công việc, không chăm lo cho gia đình", còn mình thì đầu tắt mặt tối nhà cửa bếp núc, ngày 3 bữa cơm cho chồng mà còn b.ị c.hê bai, dè bỉu; em đã từ tốn hỏi: "Vậy chứ anh chị xài một bình gas hết bao lâu?". Vợ anh nói ngay: "6 tháng". "Vậy thì cái bếp của anh chị không đỏ lửa ngày 3 lần như chị nói đâu..." - giọng em thật nhẹ nhàng. Bị lật tẩy, vợ anh đành chấp nhận l.y h.ôn. Ba năm sau, anh đón em về. Từ đó, anh có ngày 3 bữa cơm đúng nghĩa...
Câu nói của em nhắc anh nhớ lại chuyện cũ. Anh đúng là kẻ vô tâm. Chuyện nhỏ xíu như vậy mà cũng bực bội thì làm sao giữ được tổ ấm của mình? Anh tự hứa với lòng, từ nay về sau không bao giờ giận hờn vô lối như vậy nữa...
Theo VNE
Sự thật mà tôi nói ra sẽ làm đắng lòng nhiều người... Nói xấu một người phụ nữ là điều không nên, càng không nên hơn khi người đó là vợ mình. Nhưng một khi người ấy đang làm hại nhiều người thì sự im lặng chính là đồng lõa với cái xấu. Anh bạn thân của tôi ở TP HCM nhắn tin: "Con cáo nhà cậu lại giở trò nữa rồi kìa. Vô đây...