Hỡi đàn ông, nhân tình là cuộc chơi nhưng vợ mới là cuộc đời
Bản tính rong chơi, đàn ông đâu biết được rằng người cuối cùng bên cạnh họ vẫn là vợ, còn nhân tình khác nào một cuộc chơi. Tàn cuộc, phù phiếm thì tan biến chỉ có chân thành mới ở lại.
Dù mạnh mẽ, ngang tàn tới đâu, những lúc ốm đau mỏi mệt đàn ông vẫn cần có một người đàn bà ở bên quan tâm chăm sóc. Người đàn bà mà cho dù họ ở trên đỉnh của vinh quang, hay cơ hàn khổ cực vẫn ở bên cạnh. Trong bao nhiêu cái hời hợt, phù phiếm ở đời rất cần một bàn tay cùng họ trải qua bao sóng gió và biến động của cuộc đời.
Chị biết anh có nhân tình ở ngoài. Giác quan của một người vợ mách bảo chị. Son môi đỏ chót nơi cổ áo sơ mi anh. Những lần có điện thoại, anh chạy ra sân hoặc ban công để nghe. Những đêm anh viện cớ làm việc để về trễ, người anh còn vương lại mùi nước hoa phụ nữ phảng phất. Nhưng chị không dám hỏi, sợ khi biết được câu trả lời, chị sẽ không chịu đựng nổi.
Đàn ông thường bị cám dỗ bởi những phù phiếm ở đời – Ảnh minh họa: Internet
Rồi ngày ấy cũng đến, chị vô tình gặp anh bá vai bá cổ cô nhân tình đi vào một trung tâm mua sắm. Chị chết lặng, anh nhìn chị trân trân, buông vội tay cô nhân tình, quýnh quáng không biết phải làm sao. Chị không làm ầm lên, nuốt nước mắt lặng lẽ quay về nhà và thu xếp đồ đạc.
Có đến gần mười năm chị yêu và lấy anh làm chồng. Mười năm thanh xuân của đàn bà, chị tin chị yêu hết lòng. Chị lặng lẽ ở bên anh những ngày cơ hàn, khổ cực. Từ hai bàn tay trắng, anh dần có tất cả.
Chị hiểu anh hơn ai hết. Bây giờ anh đang say mê, lú lẫn, có làm ầm lên, có khóc lóc tự tử thì anh cũng không quay về. Bởi thế nên chị đi. Nếu còn duyên thì anh sẽ quay về, ngược lại coi như vợ chồng chị hết duyên. Chị về nhà mẹ đẻ để lại tờ giấy ly hôn đã kí sẵn cho chồng kèm lời nhắn, khi nào suy nghĩ chín chắn thì kí vào tờ giấy rồi gọi cho chị. Chị sẽ hoàn thành nốt thủ tục ly hôn.
Video đang HOT
Mấy hôm sau, trong một đêm mưa tầm tã, hơn mười giờ đêm anh điện. Tim chị hẫng lên, có lẽ anh đã kí đơn ly hôn. Chị nghe máy, giọng một người đàn bà. “Xin lỗi, chị có phải vợ anh Tuấn? Tôi lục trong danh bạ điện thoại thấy lưu là vợ nên gọi. phiền chị đến bệnh viện… số phòng… Anh Tuấn đang được cấp cứu tại đây”.
Chị bủn rủn tay chân. Chị nhìn đồng hồ, nhìn ngoài trời mưa tầm tã, từ đây đến bệnh viện rất xa. Rồi chị vội vã mặc áo mưa, phóng xe máy đến bên anh. Chị gạt hết hình ảnh anh cùng cô nhân tình âu yếm sánh vai nhau, chị chỉ biết một điều anh ấy là chồng chị. Bây giờ anh ấy đang gặp nạn, chỉ không thể bỏ mặc anh ấy một mình.
Chị đến bệnh viện, nhìn anh ấy trong mớ băng quấn quanh 2 chân. Anh thiêm thiếp mỏi mệt, gầy nhom nằm trên giường. Chị xót xa. Anh mở mắt nhìn chị, đôi môi lắp bắp muốn nói điều gì nhưng chị nói trước: “Thôi, để anh khỏe rồi tính. Mọi chuyện nói ra bây giờ đâu để làm gì”.
Chị chăm sóc anh, đút từng muỗng cháo, từng ly nước cam. Đêm đêm vẫn mỏi mệt ngồi bên giường bệnh. Anh rưng rưng nhìn chị. Từ khóe mắt chảy xuống dòng nước mắt đục ngầu. Anh nắm lấy tay chị và thốt lên: “Anh xin lỗi”.
Khi khỏe hơn, anh mới kể. Cô nhân tình làm chung công ty với anh. Có dự án giám đốc giao hai người phải làm chung với nhau. “Trăm cái quen không bằng một cái lạ” anh ngã vào vòng tay ả đàn bà sành sõi đó lúc nào không hay. Anh tưởng cô ta chung tình với anh. Ai ngờ, ngày hôm đó anh phát hiện cô ta vào nhà nghỉ với giám đốc. Anh điên lên, tát cho cô ta vài cái. Buồn tình anh đi nhậu, say quá lái xe về nhà, ủi vào xe tải. May mà chỉ gãy chân.
Anh nắm lấy bàn tay chị. Đôi bàn tay gầy guộc. Lâu lắm rồi anh mới nhìn kĩ chị, chị gầy và xanh xao đi quá nhiều. Người vợ đồng cam cộng khổ cùng ai nếm trải bao đắng chát của cuộc đời mà có giây phút nào đó anh lại nỡ quên? Đàn bà, chỉ có thể hiểu thấu chân tình khi hoạn nạn, khó khăn.
Đàn ông nào mà không thích rong chơi. Chị cho anh một phép thử. Cho anh một cuộc dạo chơi để nhận ra bạc bẽo ở đời, ai là cuộc chơi và ai mới là cuộc đời của anh. Với cuộc chơi này chị đã trả một cái giá rất đắt là vết thương trong lòng mình, nhưng để anh ngộ ra có lẽ điều đó cũng cần thiết.
Chị không nói lời nào, để yên bàn tay mình trong tay anh. Chị hiểu anh hơn ai hết. Chỉ khi nhận ra mình sai, anh mới thật lòng quay về. Vợ chồng ai cũng có lúc sóng gió. Lần này gia đình chị gặp bão. Cái nghĩa vợ chồng trăm năm khác với thứ tình cảm bản năng xác thịt. Thôi thì chị tha thứ cho anh một lần!
Theo Phụ nữ sức khỏe
Khi đàn ông biết hối tiếc cũng là lúc người phụ nữ bước ra khỏi cuộc đời anh ta
Anh thấy vài chiếc áo trắng của anh được gấp phẳng phiu trên sô pha. Anh thấy bàn ăn đầy món anh thích đã ôi thiêu bao ngày. Anh thấy cả mấy lọ thuốc tiêu hóa mới mua đặt sẵn trên bàn ăn. Anh cầm lá đơn ly hôn chị đã ký, rồi lại khóc nức nở như một đứa trẻ...
Trong thanh xuân của chị chỉ có mình anh, còn tuổi trẻ của anh lại có nhiều hơn một tình yêu dành cho chị. Chị không phải là tình đầu của anh, chị chỉ đến vào đúng lúc anh muốn một trạm dừng bền bỉ. Chị không là cô gái đầu khiến anh nhung nhớ nhưng vẫn muốn là người anh nhớ khi trở về nhà. Thế là chị bằng lòng đứng sau những phù phiếm thành công của anh, chỉ để làm vợ anh, làm mẹ của con anh. Người ta nói chị khờ, đàn ông đời này có còn hiền lành để thủy chung với vợ bếp núc nữa đâu. Huống hồ anh nổi bật như vậy, anh hơn người như thế, dám không khi nghĩ chị đủ sức khiến anh một lòng? Chị không quan tâm, chắc vì chị thương anh, thương anh nhiều hơn cả anh thương chị. Thế thì chịu thiệt một chút cũng không sao, chị bằng lòng.
Anh là một người đàn ông quá nhiều nguyên tắc. Anh chỉ thích mặc đồ trắng và đen, đồ trắng phải giặt ngay sau khi anh mặc. Đến giờ cũng chỉ có chị chiều được thói quen này của anh, mẹ anh cũng không hay. Tiêu hóa của anh không tốt, thức ăn anh ăn không được đậm đà quá, cũng chỉ có chị biết thế nào là vừa nhất. Khi anh ngủ, nhất định phải mở điều hòa 25 độ, xê dịch bao nhiêu cũng không ngủ ngon được, điều này chắc cũng chị rõ hơn hết. Và còn không ít những thói quen khó nhằn khác của anh, mà chị hình như chỉ cần một lần đã nhớ mãi về sau. Chị chỉ muốn cố gắng, ít nhất là khi anh trở về nhà, mọi thứ đều có thể khiến anh vui. Tình yêu của chị đơn giản lắm, như chính con người chị đứng trước anh.
Chị không quan tâm, chắc vì chị thương anh, thương anh nhiều hơn cả anh thương chị - Ảnh minh họa: Internet
Còn anh, anh thương chị, chắc là cũng có, như thương một người bằng lòng làm vợ anh, hy sinh làm mẹ của con anh. Anh từng nghĩ mình không yêu chị nhiều nhưng là đủ để đảm bảo danh xưng làm chồng chị một đời. Mà đúng hơn là anh cần một người vợ sau những tháng năm rã rời yêu đương. Và chị, nguyện ý làm vợ anh, không điều kiện, không nề hà, cứ vậy mà muốn chăm sóc anh. Nhiều hôm, chỉ cần nghe chị hỏi bao giờ anh về cũng đủ để anh thấy mình vẫn còn một nơi để về. Vài bữa, sau cánh cửa nhà, anh thấy chị cơm thôi cũng thấy vui. Anh chưa từng nghĩ mình rồi sẽ nghiện cảm giác muốn về nhà. Anh cũng không hề biết sẽ có lúc cảm giác đó đủ dằn vặt anh nửa đời sau này.
Anh gặp lại tình cũ của mình sau 5 năm kết hôn. Đó là người phụ nữ anh yêu sâu đậm nhất, như chưa từng quên hết. Cô ấy trở về sau khi khép lại những tham vọng tuổi trẻ, để mong an yên và để tìm lại anh. Cô ấy nhìn anh vẫn đôi mắt nhìn một người thương. Còn anh khi ngắm người phụ nữ mình chưa buông bỏ được lại là với vị trí một người đã có vợ. Anh nghĩ mình đủ tỉnh táo với những lần hẹn hò với tình cũ, anh cũng nghĩ anh đủ trách nhiệm để không sa đà. Cho đến khi, anh thấy cô ấy khóc ngã vào anh, như mọi tường thành nơi anh đều đổ vỡ, trách nhiệm hay tỉnh táo đều là vô nghĩa. Thứ tình yêu đã mục nát với tháng năm, vùng lên như ngọn lửa lớn, thiêu rụi luôn cả nghĩa tình phu thê nơi anh. Anh ngoại tình.
Chị biết anh ngoại tình, vì chị là vợ. Chị không còn đủ bình tĩnh nữa. Đàn bà bị bội bạc, yêu càng nhiều, hy sinh càng đầy thì khi bị phản bội lại càng như điên trí. Từng tầng từng lớp lòng dạ như bị bốc trần ra, đau đến mức chỉ có thể kêu gào thảm thiết. Đứng trước mặt bạn bè anh, chị tát thẳng vào mặt cô ta, và anh lao ra như muốn đánh chị. Chị chết sững, bao năm tháng nghĩa tình như tấm gương, từng mảnh rớt thẳng vào tim chị, đau buốt. Anh ôm lấy người phụ nữ đó, bạn bè anh nhìn chị bằng ánh mắt thương xót. Chị bỏ chạy.
Anh ôm lấy người phụ nữ đó, bạn bè anh nhìn chị bằng ánh mắt thương xót. Chị bỏ chạy - Ảnh minh họa: Internet
Chị tự cười mình, chắc đây là màn đánh ghen xấu hổ nhất của đàn bà, đánh người ta rồi lại bỏ chạy. Kẻ đánh ghen như chị không đủ tư cách nghênh mặt với nhân tình. Chỉ vì, chị không có được tình yêu của anh. Và chẳng phải, trong mọi câu chuyện 3 người, kẻ thua chính là kẻ không có nổi tình yêu sao. Chị thua rồi, thua thảm hại. Chị không biết mình đã về nhà bằng cách nào, với bàn tay đỏ phừng phừng. Chị đánh người mà sao chị đau không dứt.
Vậy mà mấy ngày sau, khi anh trở về nhà, áo trắng vẫn được giặt trong ngày, cơm canh vẫn nêm vừa miệng, máy điều hòa vẫn ở mức 25 khi anh vào ngủ. Có khác chắc là chị không nói lời nào, và anh cũng không biết phải làm sao. Ngày thứ ba khi anh trở về, anh nói muốn ly hôn. Chị nhìn rất lâu tờ đơn ly hôn của anh. Chị không thể mở lời, rằng chị còn thương anh, rằng con cần anh nữa. Tình yêu của chị nhiều thật nhưng chị chắc vẫn còn tự trọng của mình. Chút ít kiêu hãnh của người đàn bà có chồng ngoại tình không cho phép chị níu kéo anh. Chị dọn vali, cùng con đi, từ chối ở lại ngôi nhà của anh nhượng tên. Anh nhận được tin chị và con đi, chị nói anh về lấy đơn ly hơn. Nhưng sau đó anh không trở về, dọn sang một chung cư khác cùng bồ.
Nhân tình của anh không biết nấu ăn, đồ ăn ngoài cũng không vừa miệng anh. Cô ấy cũng không thích giặt đồ, đồ trắng để qua ngày anh cũng không chịu nổi, thế là đành tự tay giặt. Nhân tình của anh cũng chưa khi nào đợi anh về mới ngủ, máy điều hòa luôn là anh chỉnh. Cô ấy cũng không thiết tha việc nhà, lại còn quá nhiều hoài bão muốn làm. Một tháng ở với nhân tình, anh sụt hẳn 5 ký liền. Anh mệt mỏi, như kiệt sức. Nhân tình hỏi anh, rốt cuộc là vì sao khi ngày trước anh vốn không yêu cầu gì ở cô. Cô ấy nói anh như một con người khác. Anh im lặng, anh không biết, có những thói quen vốn dĩ chỉ có vợ anh mới biết, chứ là người yêu thì làm sao thấy được. Và, còn có những thói quen hình như chỉ khi có vợ rồi anh mới có...
Anh về nhà, tự dưng lại muốn trở về vào một đêm như hết sức lực. Nhà vắng lặng. Anh thấy vài chiếc áo trắng được gấp phẳng phiu trên sô pha. Anh thấy bàn ăn đầy món anh thích đã ôi thiêu bao ngày. Anh thấy cả mấy lọ thuốc tiêu hóa mới mua đặt sẵn trên bàn ăn. Anh cầm lá đơn ly hôn chị đã ký, rồi lại khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh nhớ vợ, anh nhớ con, anh nhớ gia đình của mình. Nỗi nhớ cồn cào ân hận và hối tiếc. Anh sai, anh sai rồi. Thứ tình yêu anh cho là bất chấp để có được hóa ra lại là thứ cảm xúc cũ kỹ chỉ còn tồn tại ở quá khứ. Vợ mới là hiện tại của anh, vợ mới là tình yêu anh phải giữ gìn. Vậy mà anh, một chút cũng chưa từng trân trọng, một lần cũng không màng cân nhắc. Khi anh biết hối tiếc, cũng là lúc mãi mãi không thể có chị một lần nữa...
Đàn ông như anh trên thế gian này lại không ít. Những gì miễn phí lại chưa từng trân trọng, chỉ ham muốn thứ phải trả giá để có được. Để rồi lại không hề hay biết nhân tình nhiều lắm, giá đắt giá rẻ gì cũng mua được, còn vợ là duy nhất, mất đi rồi thì vô phương mua lại...
Theo Phụ nữ sức khỏe
Chiêu độc ràng buộc của BỒ NHÍ khiến đàn ông không thể nào quay đầu Đàn ông ngoại tình ban đầu là tham lam, nhưng dần dần chính là có ràng buộc. Đây là những chiêu ác để ràng buộc đàn ông của bồ nhí khiến họ muốn quay đầu cũng không được! Cuộc tình nào ban đầu cũng đẹp, cũng đầy hưng phấn, kích thích. Nhất là khi đàn ông ra ngoài mèo mỡ, cô bồ vừa...