“Hội chứng” yêu sớm
Tuổi 13-16, có cảm giác “thinh thích” bạn khác giới là chuyện bình thường. Nhưng có nên sớm lao vào cuộc yêu đương?
Gần đây báo chí nói nhiều về học sinh và các cuộc chơi tình yêu, về thú ăn, chơi, yêu của dân sành điệu trẻ, về những cặp “tình nhân nhí” với mối tình đủ cung bậc, màu sắc, thôi thì “như người lớn”.
Có lẽ chúng ta sẽ mãi tặc lưỡi “ôi dào, yêu đương nhăng nhít trẻ con” nếu số trường hợp nạo phá thai trong giới SV, thậm chí HS mấy năm gần đây không ngừng tăng đến mức báo động.
Chúng ta sẽ mãi nghĩ “chuyện chẳng có gì” nếu không thấy đâu đó những tấm ảnh mỹ nữ tuổi teen “khoe hàng” hay công tử nhà giàu miệng còn hơi sữa đốt tiền của cha mẹ cho các cuộc “ săn tình”.
Các em làm vậy để khẳng định đẳng cấp cao, để chứng minh mình sành sỏi, để được coi là biết mùi đời. Đâu biết rằng phiêu lưu với tình yêu khi thời điểm chưa chín muồi kéo theo biết bao tác hại.
Cô em họ tôi, mới lớp 9, có hôm kể với chị: “Ở lớp em cũng có mấy “đôi” rồi. Cả lớp biết, cô giáo cũng biết, nhưng chẳng làm gì được. Các bạn ấy còn hôn nhau trong lớp nữa. Mà không chỉ mỗi thế đâu. Ghê lắm chị ạ”.
“Không chỉ mỗi thế” là những cái hôn “ nóng”, cách bày tỏ yêu thương hết sức “gợi tình”. Thời buổi thông tin đại chúng, “học” được những cái đó không khó. Mà các em lại ở lứa tuổi tò mò, thích khám phá và… tiếp thu nhanh!
Không hiểu các em có nghĩ mình làm vậy sẽ ảnh hưởng đến chúng bạn? Cha mẹ các em phản ứng ra sao nếu biết con cái mình “trưởng thành” theo hướng đó? Và những cuộc “tình non” liệu có để lại hậu quả đáng tiếc nào?
Xin tổng kết ra đây vài cái hại có thể thấy ngay được cho những ai có ý định “ yêu sớm” tham khảo:
1. Phân tán tư tưởng
Video đang HOT
Yêu đương nồng thắm có cái “bất cập” của yêu đương nồng thắm. Những cảm xúc mới lạ đầu đời cuốn hút bạn, những va chạm gần gũi nho nhỏ khiến bạn xốn xang nghĩ đến nó cả ngày.
Khi “tình yêu” gặp trục trặc, tâm lý bạn còn “bất ổn” hơn. Giận dỗi, hờn trách, nghi ngờ, hàng ngàn câu hỏi “tại sao”. Kết cục, bạn chẳng còn làm gì nên hồn cả.
2. Hủy hoại dung nhan, sức khỏe sút kém
“Chat” điện thoại suốt đêm, bấm máy nhắn tin cả ngày, mắt bạn bắt đầu thâm quầng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đã thế còn mặt mụn vì thức khuya, vì “chăm” đi cà phê với “người yêu”, vì lượn lờ “đánh bóng mặt đường” và hít bụi cả ngày. Dây thần kinh các đầu ngón tay cũng la ó kêu đau, mắt kém.
3. Già trước tuổi
Cứ coi như yên lành chẳng sao, nhưng gặp khi “trái nắng trở trời” quay ra giận dỗi (bệnh kinh niên của các cặp tình nhân nhí) thì đôi bên chẳng còn thiết gì.
Con gái tấm tức khóc một mình tự hỏi “tại sao bạn ấy lại thế, sao chưa nhắn tin, gọi điện, hay đã không còn nhớ mình?”. Con trai thì đau khổ “cô ấy thật khó hiểu, hơi một tí giận dỗi, hơi một tí đòi chia tay”.
Các chàng lao vào đánh games, tụ tập bạn bè, đi đá bóng. Nhưng thực ra cũng chẳng vui vẻ gì. Vui thế nào được nếu không có “em yêu”.
Vậy vẫn còn lành mạnh chán, sợ rằng có những anh chàng “quên sầu” trong thú vui khác nguy hiểm hơn như lui tới những nơi “cấm trẻ em dưới 18 tuổi”.
Một khía cạnh khác, tình yêu không đơn thuần là cảm xúc lãng mạn. Khi con trai và con gái gần nhau, tự nhiên sẽ có những ham muốn khác lạ, ước ao được gần gũi.
Như một tất yếu, bạn biết những-điều-chưa-nên-biết. Có khi sau này hối hận vì thời trong sáng của mình diễn ra quá ngắn ngủi.
Vậy khi nào nên yêu?
Tình yêu là cảm xúc tự nhiên của con người, rất khó để “sai bảo” trái tim hãy yêu người này chứ đừng yêu người kia, yêu lúc này mà không phải lúc khác. Nhưng làm chủ, kiềm chế bản thân thì không phải chuyện “không tưởng”, chỉ cần bạn có quyết tâm.
Hãy duy trì tình cảm bạn bè với người mình “thích” ở mức trong sáng, thân thiện. Chí ít là cho đến khi đã luyện đủ 12 “thần công lực”, tức là hết bậc phổ thông trung học, bạn mới nên yêu.
Bản lĩnh đã vững vàng, đã lấy được “tấm vé” cơ bản để đi tiếp trên con đường học hành và sự nghiệp, ta sẽ tự tin hơn, đủ dũng khí hơn và có trách nhiệm hơn khi nói lời yêu với người bạn trong trái tim mình.
Theo VNE
Có chàng trai nào chấp nhận người con gái đã sống thử?
Còn nửa tháng nữa là tôi chính thức trở thành vợ của Hoàng theo đúng trên giấy tờ dù tôi và anh đã chung sống với nhau hơn hai năm.
Tôi năm nay 20 tuổi, là gái Bảo Lộc (Lâm Đồng). Hai năm trước, khi chân ướt chân ráo vào Sài Gòn để học Đại học, tôi gặp Hoàng - người đồng hương hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi nhanh chóng có tình cảm với nhau. Anh học trung cấp nghề xong ra trường đi làm thuê tại một xưởng nhỏ. Anh quan tâm tôi từng li từng tí, từ việc tôi ăn uống, ngủ nghỉ ra sao. Tôi vô cùng hạnh phúc vì nghĩ mình đã gặp được người đàn ông tốt. Gia đình tôi cũng khó khăn nên không lâu sau tôi đến sống chung với anh để được gần người yêu và cũng để tiết kiệm tiền thuê nhà.
Hoàng vẫn rất tốt, một lòng yêu thương chăm sóc tôi. Tôi không phải lo bất cứ thứ gì, chỉ có ăn rồi đi học. Tôi hoàn toàn không phải đối mặt với nỗi sợ bị hắt hủi sau khi đã sống thử và người ta chán mình. Ngược lại, tôi mới là người chán.
Không phải tôi có người khác mà là cái cách mà Hoàng yêu tôi làm tôi nghẹt thở. Sống chung một thời gian, anh bắt tôi thay số điện thoại, cắt đứt hoàn toàn với bạn bè cả trai lẫn gái. Việc hàng ngày của tôi là sáng, chiều đến lớp rồi về nhà cơm nước. Tôi không được đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của Hoàng. Anh cũng ghen với những người bạn trai cùng lớp tôi. Có lần anh đứng đợi tôi ở cổng trường, thấy tôi đang vừa đi vừa nói cười với cậu bạn, anh lao tới túm lấy cổ áo người bạn đó và toan giáng một cú đấm. Tôi can ngăn và giải thích mãi anh mới hiểu.
Từ đó, cứ mỗi lần đến lớp hay tan trường, tôi đều được anh đưa đón. Anh không cho tôi tự đi một mình, cấm tôi tiếp xúc với bạn khác giới. Tôi hiểu anh thương tôi nên an phận, hầu như chẳng chơi với nhiều người trong lớp. Mọi người dần dần xa lánh tôi vì tôi cũng cố thu mình lại. Không ai biết tôi sống cùng ai, ở đâu.
Ảnh minh họa
Rồi lần nọ lớp tôi có tổ chức tiệc sinh nhật cho các bạn sinh tháng Ba sau giờ học. Tôi cũng nằm trong số đó. Chúng tôi reo hò, nhảy múa và hát. Tôi cảm giác như chưa bao giờ mình vui như thế. Trước giờ sinh nhật, tôi ít khi được tổ chức nên hôm đó tôi vui quá mà quên mất anh đang đợi để đón. Máy điện thoại để trong cặp sách ở ngăn bàn, trong tiếng nhạc hân hoan, tôi không hề biết anh gọi. Tan cuộc, tôi kiểm tra điện thoại phát hiện gần 30 cuộc gọi nhỡ của anh. Tôi lo lắng gọi lại cho anh và giải thích. Anh không chờ tôi nói xong đã tuôn ra một tràng chửi, nào là "em là đồ hư hỏng, lăng loàn", "em đi với thằng nào"... Khi tôi xuất hiện trước mặt anh, anh đã lao tới tát tôi một cái vào má đau điếng. Tôi khóc nức nở trên quãng đường về nhà.
Tôi tự nhủ anh yêu tôi quá nên mới ghen tuông đến thế. Nhưng càng lúc sự kìm kẹp và áp đặt của anh càng làm tôi ngột thở và tình cảm cũng theo đó mà ít dần đi.
Không dưới một lần tôi muốn chia tay Hoàng vì cảm giác ngột ngạt và bản tính gia trưởng của anh. Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng và ý kiến của tôi đối với anh chẳng có chút ý nghĩa nào. Nhưng cuối cùng, tôi lại nhận lời đi đăng ký kết hôn với anh khi bố mẹ anh giục anh cưới vợ để họ có cháu bế bồng.
Ba mẹ tôi đã ly hôn từ lâu và có gia đình riêng, tôi sống một mình nên rất cần một chỗ dựa. Hơn nữa trước Hoàng, tôi đã qua một mối tình và đem trao cái ngàn vàng cho người trước anh.
Khi quen Hoàng, tôi kể cho anh toàn bộ quá khứ của mình không chút che giấu và anh chấp nhận nó. Điều duy nhất anh làm tôi cảm thấy được tôn trọng là không bao giờ mang cái quá khứ ấy ra chì chiết hay nhắc lại thêm một lần nào nữa.
Khi nhận lời sống chung với anh, tôi vẫn nghĩ đó là một điều tốt vì sẽ có thể tìm hiểu rõ nhau và tránh sai lầm trong hôn nhân. Tôi hối hận, tự trách mình rất nhiều.
Tôi nhận lời làm vợ Hoàng dù trong lòng không thực sự muốn. Nhưng tôi đã sống thử với anh hai năm, tôi không đủ can đảm tìm kiếm người đàn ông có thể chấp nhận quá khứ của mình nên đành nhắm mắt...
Theo Tiin.vn
Lớp 9 yêu đơn phương anh lớp 12 Mình vô cùng đau đớn khi luôn chủ động thể hiện tình cảm. Đã nhiều đêm, mình thầm khóc trong bóng tối. Năm nay mình học lớp 9. Suốt những năm trước, mình chỉ biết học và học. Lên lớp 9, một buổi chiều ra công viên, mình gặp một nhóm con trai cấp 3. Qua lời giới thiệu của tụi bạn, mình...