Hội chứng… ngông!
Vừa qua, cư dân mạng rất bất bình về một clip vô cùng phản cảm quay hình ảnh một nam thanh niên đốt… tiền để mua vui. Thiếu gia này có mái tóc nhuộm vàng hoe, là “mốt” của nhiều thanh niên hiện nay, khuôn mặt búng ra sữa, đeo cặp kính trắng để thêm phần “trí thức”. Cậu ta đốt cháy rụi những tờ tiền có mệnh giá 100.000 đồng, 200.000 đồng. Đốt xong, gã trẻ măng này thò mặt vào ống kính cười nhăn nhở.
Ảnh minh họa (Tamtay.vn)
Bất cứ ai xem clip này cũng bức xúc. Nhiều người lúc đầu nhìn không rõ tưởng người thanh niên đốt tiền âm phủ. Nhưng không, đó là tiền thật. Chắc chắn cậu ta phải là con một nhà giàu có lắm, cho nên vài triệu đồng coi không là gì. Gã đốt tiền để làm chi? Rất dễ hiểu: để tỏ ra ta là người giàu có, sống “trên tiền”, coi tiền như rác.
Người chứng kiến hình ảnh trên chẳng những bất bình mà còn phẫn nộ, bởi hiện nay, trong xã hội còn rất nhiều người khốn khó. Báo chí luôn chụp ảnh, đưa tin những hoàn cảnh (có địa chỉ cụ thể) quá nghèo khổ, cần những tấm lòng từ thiện cưu mang. Và người Việt Nam ta với truyền thống tốt đẹp “lá lành đùm lá rách” đã không vô tâm, dửng dưng với những địa chỉ như thế. Nhưng vẫn còn đó rất nhiều người cần được sẻ chia. Không có tiền làm cầu nên trẻ em ở nhiều nơi phải qua sông đi học trên những chiếc thuyền mỏng manh luôn rình rập bất trắc. Vẫn còn đó di chứng chất độc màu da cam mà kẻ thù reo rắc trên mảnh đất chúng ta từ mấy chục năm trước, đến nay còn để lại không ít số phận hẩm hiu rất cần có tiền để tồn tại qua ngày. Lại có những bệnh nhân vì quá nghèo mà không đẩy lùi được tử thần… Người ta cần từng đồng để đắp đổi cuộc sống. Vậy mà gã thiếu gia kia lại đốt tiền như đốt rác. Việc làm của cậu ta chẳng những vô cảm, bất lương mà còn vi phạm pháp luật. Quyết định của Thủ tướng Chính phủ số 130/2003/QĐ – TTG ngày 30/6/2003 về việc bảo vệ tiền Việt Nam đã ghi rõ: Nghiêm cấm mọi hành vi hủy hoại tiền dưới bất kỳ hình thức nào, cá nhân, tổ chức nào vi phạm sẽ bị xử lý. Vậy hành vi của thanh niên đốt tiền trên có bị xử lý, hay đã được cho qua?
Dân chúng còn thấy như bị xúc phạm trước những “câu lạc bộ” quái gở của các thiếu gia. Tại một số thành phố lớn như Hà Nội, TP Hồ Chí Minh, Hải Phòng… xuất hiện 1 câu lạc bộ có tên VIP & VIP. Để được ra nhập, các thành viên phải hội được những tiêu chuẩn… khủng: Phải có bố, mẹ là đại gia “tầm cỡ”, (có tiếng tăm trong thương trường, xã hội); phải có ô tô triệu đô trở lên và phải sử dụng ma túy, đã từng đi du học ở nước ngoài. Không cần tìm hiểu, cũng đủ thấy những “câu lạc bộ” kiểu này hoạt động những gì. Không biết ngành văn hóa (có chức năng quản lý hoạt động của hệ thống các CLB) có biết đến CLB nhố nhăng này?
Ngoài clip đốt tiền trên, có cả clip dùng điện thoại di động Iphone đập đá (nước đá) trong bữa nhậu. Với đám choai choai này, chiếc điện thoại chỉ như một thỏi sắt, đập xong, hỏng, vứt luôn.
Thói chơi ngông của đám thiếu gia con nhà giàu đã phản ánh sự vô giáo dục của chúng, thậm chí còn được các bậc sinh thành tiếp tay, khuyến khích. Vậy nên mới có chuyện một đại gia nọ tuyên bố: Nếu trên cung trăng có trường đại học, cũng cho con lên học được.
Video đang HOT
Giàu có không có tội, còn được khuyến khích nếu làm ăn chính đáng, tuân thủ pháp luật. Nhưng từ sự giàu có mà dẫn tới hành vi lố bịch, phản văn hóa, vi phạm pháp luật thì không thể cho qua, rất cần các cơ quan chức năng can thiệp, xử lý.
Theo Petrotimes
Kinh hãi với "đẳng cấp chơi" của thiếu gia
Gần đây, xung quanh chuyện ăn, ở, học, chơi và hưởng thụ của các thiếu gia, có bao chuyện để bàn. Họ "xài" đồ "xịn", "độc" nhất và phần lớn là hàng hiệu để khẳng định cho style - phong cách chơi của mình, một phần hàm ý sự quảng cáo cho bố mẹ đại gia của họ
Một bộ quần áo họ mặc trên người, bằng thu nhập cả năm của cả chục hộ nghèo ở miền núi. Hoặc, mỗi lần đi làm đẹp ở châu Âu bằng tổng thu nhập của... một huyện vùng cao...
Một cuộc "chơi" mang màu sắc thác loạn của các thiếu gia VIP. Ảnh minh hoạ
Bất ngờ với câu lạc bộ thiếu gia VIP & VIP
Tại các thành phố lớn như Hà Nội, Hải Phòng, TP. Hồ Chí Minh... có hẳn những câu lạc bộ thiếu gia. Nói là câu lạc bộ cho oách, chứ thực tế, đó là một nhóm thiếu gia "hợp cạ" chơi với nhau. Theo giới thiệu của Hoàng Oanh thì Oanh là thành viên của câu lạc bộ thiếu gia VIP & VIP. Tức là không còn câu lạc bộ thiếu gia nào Pro (đẳng cấp - PV), "xịn" hơn thế nữa.
Tiết lộ bi hài và gây... sốc Là thành viên câu lạc bộ thiếu gia VIP & VIP phải có đủ các yếu tố: Đã từng đi du học trời Âu biết "đập đá" có xe ô tô "triệu đô" dùng toàn hàng hiệu và cha mẹ phải là đại gia có tiếng. Đại gia ở đây không giới hạn là thương nhân, quan chức, hay nhà khoa học. Miễn là một gia đình giàu có, có vị trí trong xã hội. "Nếu cha mẹ là đại gia nổi tiếng, không có thực lực thật, bị vỡ nợ, phá sản, mất chức sẽ bị "khai trừ" khỏi câu lạc bộ, hết tư cách thành viên để còn xem xét kết nạp người khác", một thành viên câu lạc bộ VIP&VIP tiết lộ.
Oanh cho biết: Là thành viên của VIP & VIP cực khó, phải hội tụ nhiều yếu tố. Quan trọng nhất là danh tiếng của "ông bô, bà mế" tới đâu trong thương trường và xã hội. Thực lực của "ông bô, bà mế" ra sao? Phải có xe ô tô "triệu đô" trở lên. Trong túi không được có tiền Việt, chỉ tiêu bằng ngoại tệ. Đồ mặc trên người phải là hàng hiệu nổi tiếng thế giới. Nếu là nữ thì giày, dép, túi xách, nhẫn, dây chuyền... phải hàng châu Âu, Mỹ, Nhật hoặc những thương hiệu "đã được khẳng định" ở Trung Đông chứ hàng châu á thường thì không được duyệt. Các thiếu gia phải dùng điện thoại Vetus, nếu không có Vertu thì cũng là iPad "xịn", Nokia gắn kim cương... Tóm lại, rất nhiều "điều kiện".
Vì thế, câu lạc bộ thiếu gia VIP & VIP chỉ có chưa đến 20 thành viên, "phủ sóng" rộng cả nước. Một cuộc điện thoại, 2 tiếng sau, thiếu gia có thể từ TP. Hồ Chí Minh sẽ có mặt ngay ở Nội Bài (Hà Nội) hoặc ngược lại - một điều kiện Pro gần như là luật bất thành văn trong câu lạc bộ.
Oanh cho biết: "Phương châm hoạt động" của nhóm là phải "độc", "lạ" và đẳng cấp từ ăn, ở, chơi cho đến học. Trong số 19 thành viên câu lạc bộ VIP & VIP có đến 18 thành viên từng theo học các trường đại học danh tiếng ở Anh, Mỹ, Pháp, Đức, Nga, Canada...".
Tôi tò mò: "Thế thì giỏi lắm nhỉ, gọi là siêu thiếu gia được đấy!". Oanh cười lớn: "Cô đùa cháu đấy à, hay định nhạo báng bọn cháu đấy? Đăng ký đi du học cho oai, chứ có nạp được tý gì vào đầu đâu. Sang đó, cả bọn toàn chơi. Đặc thù của đa số đại học nước ngoài là đăng ký học thoải mái, đóng tiền vào là được đi học. Nhưng học để thi, để kiếm bằng thì với bạn cháu gần như đánh đố. Một số môn, họ cấp chứng chỉ là đã học xong chương trình học. Thế là tốt lắm rồi. Có đứa nào chịu học từ đầu đến cuối đâu. Cầm chứng chỉ viết bằng tiếng Anh về, lừa được khối người, trong đó có cả "ông bô, bà mế".
Kinh hãi với những ngón chơi
Đức Bình thuộc nhóm thiếu gia đẳng cấp thường thường bậc trung ở Hà thành kể: "Thiếu gia nào cũng biết dùng ma tuý tổng hợp. Đó là cách hưởng thụ mà giới thiếu gia trẻ cho là đẳng cấp nhất hiện nay. Bây giờ chuyển sang ma tuý đá. Vì, một số thiếu gia tìm hiểu hay nghe ở đâu đấy, nói rằng: Dùng ma tuý đá "đỡ hại người hơn" và khó bị phát hiện ra là kẻ nghiện ma tuý. Thiếu gia "sính" ma tuý đá cũng vì lý do khác nữa là "sống bầy đàn" dễ hơn. Mỗi năm, thiếu gia phải xuất ngoại ít nhất 5 - 7 lần đi du lịch, đi chơi ở trời âu, Mỹ mới là đẳng cấp. Có thiếu gia, khi đi còn được phụ huynh cho mang theo người giúp việc để chăm sóc nhằm đảm bảo "điều độ" trong ăn, ngủ, chơi cho thiếu gia".
Đây là thứ "thần dược"... ma tuý đá, được mệnh danh "chữa bách bệnh cho thiếu gia".
Cá độ bóng đá, lô đề cũng là "nghề" mà thiếu gia yêu thích. Mấy "môn thể thao" tiêu tiền này giúp thiếu gia có thêm "mối quan hệ xã hội" rộng rãi. Thiếu gia An Đức ở Sài thành, vứt hẳn 1 con Camry nhập nguyên chiếc 3.0, đời chót cho một trận độ là chuyện thường. Một ngày nếu không vứt vài nghìn điểm lô thì không phải là thiếu gia. Một điểm lô là 23.000 đồng, vài nghìn điểm sẽ là bao nhiêu? Nếu thiếu gia "kết" con đề nào thì "bạch thủ" từ 10.000 USD trở lên chứ không bao giờ thèm chơi cò con. Bình hưởng ứng: "Đã chơi là không được tiếc. Mà đã thắng, đã trúng thì phải "đậm" chứ vài chục triệu thì nhằm nhò gì so với số tiền đã bỏ ra".
Hoàng Oanh "tố" một số thiếu gia trong câu lạc bộ "cố ý chơi trội" bằng việc đi nước ngoài, toàn tách đoàn ra để "đánh quả lẻ". Tôi hỏi: "Đánh quả lẻ như thế nào?". Oanh bảo: "Cô không biết thật à? Bọn nó tách ra rồi đi vào "nhà đèn", "nhà thổ" chơi gái đấy. Vào đấy, tốn vài chục nghìn USD/lần chứ chẳng chơi. Về nhà, cặp với một em, xinh như mộng, chơi đến chán cũng chỉ đến từng đó thôi".
Giọng Oanh có vẻ trách móc và tiếc rẻ. Nghe đến đó, Trọng Tiến (một thiếu gia "xịn" ở Hải Phòng, mới 20 tuổi) bày tỏ quan điểm theo kiểu từng trải tình trường, rằng: "Đi châu Âu, châu Mỹ, châu Úc mà không nếm mùi vị "chị em" bên đó thì phí lắm. Mang tiếng là "nhà thổ" nhưng họ chuyên nghiệp vô cùng. Gái ở đó rất "dạn" nên "yêu" cũng khoái và sung hơn...". Tôi nghe xong, chuyển từ choáng sang thất kinh và không thể tin đó là lời của tụi trẻ chỉ mười mấy đôi mươi tuổi.
Oanh thừa nhận: "Tại nhà hàng sang trọng nào ở Hải Phòng, Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh, câu lạc bộ thiếu gia VIP & VIP cũng có thẻ gửi rượu. Chỉ cần một cuộc điện thoại là được phục vụ như ý, thậm chí là trên cả tuyệt vời. Có người gắp thức ăn cho vào bát và nếu thích, nhân viên còn bón vào miệng cho luôn. Đồ ăn toàn là đặc sản. Bát riêu cua đồng mà thực đơn tính tiền ghi 1,5 triệu đồng. Nhà hàng bảo, cua đồng ở vùng nổi tiếng, lại trái mùa... Họ nói thì biết thế chứ chúng cháu có đi chợ bao giờ đâu mà biết đúng hay sai...".
Rất nhiều chuyện nhỏ to, ngoài lề chán chê, tôi mới hỏi Tiến, Bình, Oanh...: "Tiêu tiền như thế không thấy xót à?". Cả ba cùng đồng thanh: "Có ai lấy trộm của mình đâu mà tiếc, mà xót. Mình tiêu cho mình mà cô? Tiêu tiền, được phục vụ, được ăn, được chơi thì sướng chứ xót gì?". "Thế cha mẹ không cho nữa thì lấy đâu ra để tiêu?". Oanh khẳng định: "Cháu có nhiều cổ phần ở công ty lắm, hàng tháng, họ chuyển cổ tức vào thẻ, tha hồ tiêu. Cháu có phải xin bố mẹ đâu? Bố mẹ cháu không thể "đổ" (phá sản-PV) được. Nếu thế, bố mẹ cháu chết trước à?". Bình và Tiến thì bình thản hơn: "Biết đến đâu, hay đến đó cô ạ. Bây giờ có tiền thì cứ chơi đi, khi nào không có tính sau". Kể ra, Oanh nói cũng có lý, "nếu bố mẹ chúng cháu mà "sụp" thì nhiều người khốn khổ theo chứ không riêng gì gia đình bọn cháu".
Chia tay với những "thiếu gia đẳng cấp", tôi thấy đầu quay cuồng bởi lối suy nghĩ sống thực dụng, sống chỉ để đòi hỏi và hưởng thụ của một bộ phận thanh niên con nhà giàu. Giá như những số tiền dùng chỉ để chơi bời đó, họ dùng vào những việc nghĩa thì tốt biết mấy?
Những bữa tiệc trăm triệu Trọng Tiến, một thiếu gia Hà thành cho biết: "ăn một bữa của 10 thiếu gia thôi, hết vài chục đến trăm triệu đồng là chuyện bình thường. Cứ ra quẹt thẻ là xong. Mà thiếu gia nào chẳng có vài thẻ ATM VIP, rút tiền quốc tế?". "Ăn vàng hay sao mà nhiều tiền thế?", tôi ngỡ ngàng. Tiến nói: "Ngoài đồ ăn, đồ uống thì còn tiền "bo" cho các em rót rượu và nhân viên phục vụ bàn nữa chứ. Riêng tiền phòng VIP cũng đã 2-3 triệu đồng rồi. Rượu Tây, toàn trộm của "ông bô, bà mế" ở nhà mang đi, mỗi chai cũng trên dưới chục triệu đồng. Đã nhậu thì phải 5-7 chai, thế thì chẳng đến cả trăm triệu hay sao?".
Theo NDT
Nam thanh niên "đốt tiền mua vui" sẽ bị xử lý thế nào? Cùng các chuyên gia pháp luật nhìn nhận lại hành vi "đốt tiền mua vui" của thanh niên này. Luật sư Bùi Sinh Quyền, Trưởng văn phòng Luật sư Phúc Thọ, thuộc Đoàn luật sư Hà Nội cho hay, theo quy định tại khoản 1, Điều 143, Bộ luật Hình sự: "Người nào hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng tài sản...