Học xong đại học, tôi vẫn đi rửa bát thuê
Nói như vậy, có thể nhiều người sẽ chê tôi kém cỏi, không biết tự lập, không chủ động kiếm việc làm còn ngồi đó mà than thân trách phận.
Nhưng… tôi nghĩ không phải. Vì có thể, rất nhiều bạn cũng rơi vào hoàn cảnh như tôi, học đại học xong nhưng lại chẳng xin được việc làm.
Nhớ cái ngày đỗ đại học, nước mắt ba mẹ rơi. Ba mẹ còn mừng hơn cả con cái, vì với ba mẹ, chuyện con cái đỗ đại học là niềm tự hào, mát mặt với xóm làng. Tôi cũng vui nhưng lại có trăm nghìn nỗi lo. Lo ba mẹ không có t.iền nuôi mình ăn học, lo mình một thân một mình bươn trải với cuộc sống sinh viên thiếu thốn và khó khăn. Nhưng rồi lại nghĩ, bạn bè nhiều người còn khổ hơn mình, còn vất vả hơn mình mà họ vẫn học giỏi, vẫn thành tại, vậy tại sao mình lại không.
Nhưng trong cái số những sinh viên giỏi, đâu phải cứ có cố gắng là giỏi được. Thế chẳng phải, người nào nghèo, có động lực phấn đấu học tập là giỏi hết sao. Con người có giỏi, có học hành tốt cũng phải nhờ cả thời thế. Nhưng có lẽ, tôi sinh ra không gặp thời.
Đi làm mấy năm, đi gia sư, làm thêm để k.iếm t.iền tự lo cho bản thân, bớt gánh nặng cho gia đình, tôi đã thấy đó là sự cố gắng lớn.
Có thể, rất nhiều bạn cũng rơi vào hoàn cảnh như tôi, học đại học xong nhưng lại chẳng xin được việc làm. (Ảnh minh họa)
Nói thì dễ nhưng làm đâu dễ. Ở cái thành phố lớn, ở thủ đô, nơi bao nhiêu con người tỉnh khác trụ lại để mưu sinhn đau hẳn nói là làm được. Đi xin việc thì coi trọng chuyên ngành, bằng cấp. Có bằng cấp tốt với xin được việc, và đòi hỏi phải có kinh nghiệm. Nhưng với những người chưa từng được đi làm, hoặc mới ra trường, kinh nghiệm ở đâu khi mà bằng cấp của họ cũng ở bậc nhàng nhàng? Nếu chưa từng tuyển họ, cho họ cơ hội thì thử hỏi đòi hỏi gì ở họ cái gọi là kinh nghiệm?
Còn những chỗ làm với mức lương tốt, công việc &’ngon’ lại toàn là vị trí sáng giá, người bình thường tí thì không vươn tới, hoặc có tuyển vào thì cũng chẳng biết bao giờ mới đến lượt mình. Còn có người nhà, người quen, người quen của người quen và cả người biết mặt nữa. Còn mình xếp trong tốp người… chưa từng biết mặt. Vậy thử hỏi, cơ hội chính là mỏng như sợi tóc mà thôi.
Xin tạm vào đâu đó làm kiếm cơm, chẳng lẽ ra trường rồi vẫn để bố mẹ lo lắng? Đi học đã ăn bám bố mẹ rồi, giờ phải làm sao cho xứng với cái 4 năm đại học, có bằng có cấp.(ảnh minh họa)
Đã trải hồ sơ khắp nơi, xin việc rất nhiều chỗ, người ta cũng cứ từ chối mình mặc dù đã có cơ hội được gọi tới phỏng vấn. Có lẽ ngoại hình của mình không ưa nhìn chăng? Đó cũng là một yếu tố hết sức quan trọng trong tuyển dụng nhân sự của họ. Và, đợi chờ là mòn mỏi với những sinh viên mới ra trường như mình. Xin tạm vào đâu đó làm kiếm cơm, chẳng lẽ ra trường rồi vẫn để bố mẹ lo lắng? Đi học đã ăn bám bố mẹ rồi, giờ phải làm sao cho xứng với cái 4 năm đại học, có bằng có cấp.
Thôi thì tạm thời cắn răng đi rửa bát thuê, k.iếm t.iền nuôi thân, nuôi miệng. Nhưng nhớ là, nếu có ai hỏi thì đừng nói là đã học xong đại học, không có người lại chẳng thông cảm với thời thế mà lại cười vào mặt một cách k.hinh b.ỉ và c.oi t.hường. Nghĩ thật chua xót cho phận cử nhận đi rửa bát thuê…
Theo VNE