Học vợ đến sàn nhảy, chồng chết sững vì được bạn nhảy “gạ ngủ” ngay lần đầu tiên gặp mặt
Có em chỉ nhảy với tôi có một lần mà đã đưa số điện thoại để hẹn hò. Có cô 32 tuổi, lần đầu nhảy đã tâm sự: “Chồng em bất lực nên vợ chồng không thể sinh hoạt bình thường”,
Tôi và Hà kết hôn trong tình yêu, cô ấy đúng là mẫu phụ nữ đảm đang vì gia đình, tôi luôn hãnh diện về điều đó. Bản thân tôi cũng là người khá lãng mạn, mỗi lần đến sinh nhật vợ tôi đều mua quà tặng cô ấy, mặc dù giá trị không lớn nhưng cả nhà đều vui. Trong mắt mọi người, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc.
4 năm trước, Hà thất nghiệp, hồi đầu cô ấy còn ra ngoài làm nhưng công việc vất vả. Thương vợ, tôi khuyên cô ấy ở nhà. Hà đồng ý và an tâm ở nhà chăm lo nhà cửa, mỗi khi tan làm về nhà đều được ăn cơm ngon, canh ngọt, thu nhập ít đi một tí nhưng cuộc sống vẫn rất hạnh phúc.
Vợ tôi khăng khăng đi khiêu vũ để rèn luyện sức khỏe. Ảnh minh họa
Tháng 7 năm ngoái, Hà bảo tôi muốn cùng bạn đi khiêu vũ. Tôi nghĩ, dù sao con cái cũng lớn rồi, ở nhà nhiều cũng buồn, vả lại khiêu vũ cũng là rèn luyện sức khỏe nên không nghĩ ngợi gì. Không ngờ, tham gia chưa được bao lâu tôi đã thấy Hà thay đổi, thêm vào đó là những lời xì xào, tôi bắt đầu giật mình khi nghe đồng nghiệp kể lại những gì họ nhìn thấy.
Hà là người suy nghĩ rất đơn giản, lại dễ tin người, ở chốn nhảy nhót đó đủ hạng người tốt xấu, tôi lo cô ấy sẽ bị lừa nên khuyên: “Em có thể chạy bộ, đến phòng thể dục để rèn luyện sức khỏe chứ không nên đến chỗ như thế”. Cô ấy bề ngoài thì đồng ý nhưng trong lòng lại không như vậy.
Ở nhà hễ nghe thấy tiếng chuông điện thoại là như thể mất hồn, tìm mọi cách để đi. Một lần cô ấy nói là ra công viên tập thể dục, nhưng tôi lại thấy Hà xuất hiện cùng mấy người bạn ở câu lạc bộ khiêu vũ. Sau đó tôi còn phát hiện thấy tin nhắn của người đàn ông nào đó gửi cho Hà, nội dung rất tình tứ, từ ngữ rất ngọt ngào. Càng ngày Hà càng không nói thật, điều đó càng làm tăng sự hoài nghi trong tôi.
Video đang HOT
Sự lạnh nhạt của Hà khiến tôi buồn lắm, thậm chí tôi đã nảy sinh tâm lý phục thù: “Em nhảy anh cũng nhảy”, vì thế mà tôi cũng mon men đến sàn. Trong thế giới tạp âm hỗn loạn này tôi đã được mở rộng tầm mắt. Để tâm quan sát vài hôm tôi thấy không ít người đến đây để tìm sự kích thích, ly hôn có, vợ chồng bất hòa có.
Có em chỉ nhảy với tôi có một lần mà đã đưa số điện thoại để hẹn hò. Có cô 32 tuổi, lần đầu nhảy đã tâm sự: “Chồng em bất lực nên vợ chồng không thể sinh hoạt bình thường”, nói rồi nước mắt ngắn nước mắt dài. Tôi khuyên: “Có bệnh thì đi khám chứ đừng nên ra ngoài tìm kiếm, điều này là trái với đạo đức…”. Nếu lập trường không vững thì chắc tôi đã bị lôi kéo vào “mê cung” đó rồi.
Tôi ngăn cản nhưng vợ tôi một mực không đồng ý. Ảnh minh họa
Vì không chịu nổi không khí hỗn độn của nó mà nhảy được hơn chục hôm tôi đành phải “cáo từ”.
Hà đã thay đổi, dường như đã có một khoảng cách, bất kể đi đâu cô ấy cũng không muốn nói cho tôi biết, hễ tôi hỏi thì cô ấy lại càu nhàu. Chúng tôi liên tục cãi nhau, động một cái là “chiến tranh”, không khí vui vẻ, hòa nhã trước đây không còn nữa.
Đến cậu con trai cũng sụt sùi hỏi: “Bố, tại sao cả nhà chúng ta không giống như trước nữa?”. Câu hỏi của cậu con trai khiến tim tôi đau nhói, tôi bắt đầu kiểm điểm mình, kìm chế cảm xúc, cố gắng nói chuyện với Hà. Tối hôm đó, sau khi ăn xong, tôi liền nắm tay Hà đi bộ.
Trên đường tôi đã tâm sự rất nhiều và Hà cũng đồng ý sẽ không đến sàn nhảy và tiếp xúc với những người đó nữa. Nhưng đến ngày thứ 2 thì cô ấy lại bảo có việc phải ra ngoài, khi tôi đứng ở cửa sàn nhảy thì thấy cô ấy xuất hiện. Mặt Hà hơi đỏ, cô ấy giải thích: “Em chỉ vào một tí rồi ra ngay”.
Vì chuyện này mà suốt khoảng thời gian đó tôi không sao ăn ngon, ngủ yên, sút mất 11 cân. Tôi thật sự không biết mình sai ở đâu. Cho dù vậy, tôi không nỡ nói nặng với cô ấy. Bạn bè khuyên: “Đừng nên yếu thế quá” nhưng tôi không thể mắng mỏ vợ vì cô ấy vẫn đang thất nghiệp.
Những tháng ngày câm lặng khiến ngày dài như cả mùa đông, tôi luôn sống trong cảm giác giày vò, đau đớn, tôi như người bị trầm cảm. Tôi cũng hy vọng vợ chồng tôi có thể quay lại như ngày xưa, sống cuộc sống vợ chồng bình dị, thanh thản, hạnh phúc, cùng nhau đi đến hết cuộc đời… Hy vọng tình yêu và sự chờ đợi của tôi sẽ được đền đáp.
Theo danviet.vn
Đừng lãng phí thanh xuân
Chỉ khi bản thân được sống để làm những điều mà mình thích thì ta mới có thể hạnh phúc được, mới có thể làm cho những người mà ta yêu thương cùng hạnh phúc theo.
Thanh xuân giống như một đóa hoa vậy, đẹp đấy nhưng cuối cùng cũng phải héo tàn theo tháng năm. Thanh xuân ngắn lắm nên ta phải trân trọng nó. Thế nhưng cũng phải đợi đến khi thực sự mất đi thứ gì đó rồi, con người ta mới biết được thứ đó quan trọng với mình như thế nào. Chỉ đến khi nhận ra bản thân đã lãng phí quá nhiều thời gian tuổi trẻ của mình vào những việc những điều không thực sự quan trọng, chỉ khi biết mình đã đánh mất đi cơ hội được sống, cơ hội để được làm những điều mà chỉ khi còn trẻ người ta mới có thể làm thì ta mới cảm thấy tiếc nuối, mới thấy hối hận.
Mới ước ao giá như có thể quay trở lại thời gian đó, giá như có thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa nhất định sẽ trân trọng thời gian đó, sẽ không bỏ lỡ đi cơ hội sống hết mình cho thời thanh xuân ấy. Nhưng cái gì đã đánh mất rồi thì chẳng thể lấy lại được nữa đặc biệt là thời gian. Nếu ta có thể tìm lại thì sao gọi là đánh mất. Khi còn trẻ chúng ta luôn coi nhẹ phần mở đầu, ta cho rằng bản thân còn nhiều thời gian để có thể lãng phí để có thể vui chơi. Còn quá sớm để một "đứa trẻ" phải nghĩ đến chuyện tương lai. Mà tương lai lại là chuyện của sau này, của một thứ gì đó xa xôi ta chẳng thể nào với tới được, còn giờ phút này là giờ phút để tận hưởng để ta có thể tùy hứng sống theo ý mình.
Vì trong đầu mang những suy nghĩ như thế nên ta không hề để tâm đến việc thời gian đang trôi rằng bản thân không nên tiếp tục sống vô mục đích như thế này nữa. Thế nhưng trong suốt thời gian đó ta không hề tìm cho bản thân một lý do gì để cố gắng hay điều gì là điều quan trọng mà bản thân nên làm. Chỉ cho đến khi phát hiện ra rằng bản thân đã không còn là một "đứa trẻ" nữa ta mới thấy hối hận vì chính mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
Khi đã trưởng thành chín chắn, khi bản thân đã trở thành người lớn rồi chúng ta bắt đầu học được cách né tránh những tổn thương ấu trĩ, học được cách cân nhắc mọi chuyện không còn vẻ bồng bột thích làm gì thì làm như hồi còn trẻ nữa nhưng đồng thời thì ta cũng đánh mất đi dũng khí của thuở ban đầu. Khi còn trẻ chúng ta có nhiều nhiệt huyết có nhiều sức khỏe, chúng ta có ham muốn và dũng khí để thử làm cái này cái kia.
Chúng ta vừa thích thú mà cũng vừa sợ hãi những điều mới lạ. Thích thú là bởi vì đó là những điều mà ta lần đầu được nhìn thấy, được chạm vào được tham gia còn sợ hãi cũng là bởi vì đó cũng chính là những điều mà ta mới được tiếp xúc. Những điều này không hề mang đến cho ta cảm giác quen thuộc chúng hoàn toàn xa lạ với ta, thế nên ta không biết bản thân nên làm gì hay phải sử dụng nó như thế nào. Nhưng cũng chỉ khi còn trẻ ta mới dám làm, mới dám thử những điều đó, là lúc mà ta vẫn còn đang ham muốn còn thích thú với những điều mới lạ.
Khi trưởng thành rồi con người ta cũng bắt đầu trở nên an phận hơn ta thích sự ổn định, ta không còn thử thách bản thân mình như trước đây nữa. Ta trở nên sợ hãi với những điều mới lạ, ta thích sự an toàn mà những thứ quen thuộc mang lại hơn. Thế nên ta thà chấp nhận làm một công việc mà mình không thích còn hơn là thử tìm hiểu một công việc khác, một công việc phù hợp với ta là điều mà ta thích hoặc là niềm đam mê của ta. Ta lãng phí tài năng của chính mình để rồi lại không hài lòng với bản thân với cuộc sống và công việc mà ta đang có. Ta chỉ nhận ra những điều này khi đã muộn, khi mà ta đã không còn sức khỏe dồi dào nữa, khi mà lòng nhiệt huyết và dũng khí dám thử dám làm của thời trẻ cũng đã không còn.
Khi mà bản thân còn chưa bị áp lực của việc cơm áo gạo tiền hàng ngày chi phối, khi còn chưa phải chịu trách nhiệm với quá nhiều thứ thì đáng lẽ ra ta nên dùng nó để học hỏi thêm nhiều thứ, để tìm hiểu nhiều hơn về bản thân về sở thích niềm đam mê của chính mình, chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, quan tâm đến bố mẹ và việc kết giao bạn bè. Rồi nên tranh thủ đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người ở những nơi chốn khác nhau.
Thế nhưng ta đều bỏ lỡ cả rồi nên giờ đây khi nghĩ về thời gian đó ta đều thấy tiếc nuối không thôi, tiếc nuối về những điều mà ta đã làm nhưng hơn cả là những điều mà ta đã không làm khi đó. Giờ khi nhìn thấy những cậu bé cô bé với một tuổi trẻ ở trong tay ta lại khao khát mình được nhỏ lại được sống lại tuổi trẻ đó một lần nữa nhất định sẽ không để bản thân phải hối hận như lúc này đây.
Vậy nên đối với những ai đang còn có một tuổi trẻ ở trong tay, đang còn trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp thì hãy luôn nhớ nhắc nhở bản thân mỗi ngày rằng thanh xuân này ngắn lắm thế nên phải tận dụng khoảng thời gian quý báu này để tìm hiểu về bản thân về những điều mà mình thích và đam mê. Học hành chăm chỉ để thi vào ngôi trường mà mình thích và làm những điều mà mình vẫn luôn muốn làm. Chỉ khi bản thân được sống để làm những điều mà mình thích thì ta mới có thể hạnh phúc được, mới có thể làm cho những người mà ta yêu thương cùng hạnh phúc theo. Đừng để sau này khi nghĩ về thời thanh xuân của mình lại phải nói hai tiếng hối hận nhé.
Theo blogradio.vn
Điều luôn luôn phải nhớ: Thân xác là của mình nhưng số phận lại rơi vào tay thiên hạ Ở đàn bà có nhiều cái khổ nhưng lại không bằng một cái dại. Dại khi mãi sống vì chồng và miệng lưỡi của thiên hạ. ảnh minh họa Có thể nói cuộc đời đàn bà chẳng có thứ gì thuộc về mình ngoài thân xác. Khi còn nhỏ sống dưới sự dạy dỗ của ba mẹ. Ba mẹ dạy thế nào cũng...