Học sinh viết văn tả tương lai 20 năm sau, ngay câu đầu đã khiến Hiệu trưởng cười vật vã: Chưa gì đã mơ thầy nghỉ hưu để làm loạn
Bài văn khiến ai đọc xong cũng cười chảy cả nước mắt!
Mới đây, một bài văn của học sinh lớp 10 bỗng được chia sẻ khắp mạng xã hội và nhận về lượt like, share khủng. Được biết bài văn với chủ đề “Viết thư gửi tôi 20 năm sau” là của em L.T.N, cựu học sinh trường THPT Anh-xtanh (Einstein), Hà Nội. Bài văn này từng gây bão vào năm 2014, nhưng mới đây lại bất ngờ được cộng đồng mạng chia sẻ lại. Thời điểm viết bài văn, L.T.N đang là học sinh lớp 10.
Vậy bài văn của cậu bạn này có nội dung ra sao mà sau 7 năm trời vẫn “hót họt” trên mạng xã hội? Hãy cùng đọc qua nhé:
“Xin chào các bạn học sinh trường THPT Quốc tế Einstein!
Xin tự giới thiệu, tên tôi là L.T.N, hiệu trưởng mới của trường chúng ta, thay thầy Đào Tuấn Đạt nghỉ dạy về quê dưỡng già và lấy vợ. Tuy thầy tuổi đã cao nhưng vài bộ phận vẫn như ngày nào, nhất là đôi chân nhanh nhẹn, sức khỏe dẻo dai, vì thế hôm nay chúng ta vinh dự được đón thầy trong buổi lễ khai giảng long trọng và đầy ý nghĩa này (vỗ tay).
Các bạn học sinh thân mến! Như các bạn đã biết, cách đây 10 năm, nhằm đáp ứng nhu cầu dạy và học theo chuẩn quốc tế của nhà trường, thầy Đạt đã cho khởi công xây dựng cơ sở mới ngay tại địa chỉ 102 Thái Thịnh, trước là một khu chung cư cao cấp. Ngày hôm nay, chúng ta vui mừng có mặt tại đây trong lễ khai giảng năm học mới, cũng chính là ngày cắt băng khánh thành ngôi trường THPT số một châu Á hiện nay.
Bài văn của L.T.N.
Nơi chúng ta đang có mặt là phòng hội nghị đa chức năng với sức chứa hơn 15.000 người, hệ thống âm thanh, ánh sáng hiện đại cùng công nghệ 3D khiến các bạn dù ngồi xa tít ở góc phòng vẫn có thể nghe giọng tôi rất rõ, thậm chí thấy được nốt ruồi phía trên lông mày phải của tôi 3 cm!
19 tầng tiếp theo của tòa nhà này bao gồm các phòng học, mỗi phòng có 2 hệ thống máy chiếu cảm ứng, bàn giáo viên và học sinh được bố trí iPad 16 đời mới nhất, Wifi phủ sóng tới tận phố Thái Hà, ngoài ra còn có khu ký túc xá cho các bạn du học sinh đến từ Nhật Bản, Hàn Quốc, Cu Ba,…
Tầng 21 tới tầng 25 là hệ thống nhà hàng 8 sao, khu giải trí với những trò chơi vận động tay chân và trí tuệ, bể bơi ngoài trời, thư viện, sân đỗ cho trực thăng. Tất cả những cơ sở vật chất tuyệt vời đó một lần nữa khẳng định mức độ đầu tư khổng lồ với tâm huyết lớn lao mà thầy Đạt đã dành cho học sinh THPT Einstein nói riêng và nền giáo dục toàn cầu nói chung.
Video đang HOT
Tôi tin rằng khi lựa chọn tôi làm hiệu trưởng, thầy Đạt đã đặt vào tay tôi một viên ngọc quý và một trách nhiệm nặng nề. Tại đây, em xin hứa với thầy, tôi xin hứa với tất cả các bạn học sinh thân yêu, tôi sẽ cố hết sức mình để tiếp nối sự nghiệp giáo dục mà thầy Đạt đã theo đuổi bằng tất cả tâm huyết của những năm tháng tuổi trẻ.
Những thành tựu mà thầy Đạt và tất cả các thầy cô giáo khác đã gây dựng sẽ được lưu truyền mãi mãi tại nhà truyền thống của trường tại cơ sở cũ – 106 Thái Thịnh. Đó là nơi đã gắn bó với những ngày đầu thành lập trường, là bước đầu tiên xây dựng nên danh tiếng của trường THPT Quốc tế Einstein ngày hôm nay (vỗ tay).
Trong quá trình sửa sang nhà truyền thống, đội xây dựng đến từ Mỹ đào được một hiện vật hết sức kỳ lạ dưới gốc cây sấu. Đó là một chiếc lọ thủy tinh, bên trong chứa bức thư giấy đã úa vàng vì nhuốm màu năm tháng. Thư đề năm 2014, tức là cách đây tròn 20 năm. Xin phép các bạn cho tôi được đọc toàn văn bức thư đầy tâm sự này. Bức thư có nội dung như sau:
“Chỉ có một từ: Ức chế!
Lúc đăng ký vào trường này, mẹ bảo cố học cho xong cấp 3 rồi mẹ cho đi du học. Mẹ cũng bảo chả cần học hành gì nhiều, tới lớp cho quen mặt bạn rồi đến giờ kiểm tra hỏi bài nó là xong, cố không để đúp chứ chả cần giỏi. Mẹ còn bảo đi học không gây sự với ai, cũng đừng để bạn bè nó đánh mình, cứ yên ổn mà qua ngày thôi.
Tin mẹ sái cổ, cứ đến giờ học thì lết xác tới lớp ngủ, hết giờ về đi chơi điện tử, trà chanh chém gió, anh em bạn bè thoải mái tự do, ai ngờ một ngày tình cờ phải ngồi cong lưng dưới gốc cây chép phạt vì nghe lời mẹ.
5 môn thi giữa kỳ được 9 rưỡi, cao thế còn gì, lại còn có tên trong top 10 từ dưới lên trên, mấy ông thầy còn định “cải thiện chất lượng học” bằng cách gì nữa đây, nhồi nhét, học lại, đã thế còn có cái kiểu phạt xong bắt cảm ơn. Đúng là đặc sản mỗi trường này có.
Đúng lúc đang chổng mông chờ thầy “hành hình” thì cái con bé đấy nó đi ngang qua lớp. Sớm không đến, muộn không đến, ngay “giờ cao điểm” lại vác cái mặt mốc nghênh ngang lượn qua lượn lại. Mà nó lượn thì cứ lượn, việc gì phải dòm vào lớp người ta. Mà dòm thấy cảnh chướng mắt thì thôi, việc gì nó phải cười khẩy.
17 năm hít thở trên cuộc đời này, chưa bao giờ nhục đến thế.
Chịu nhục xong còn phải đứng lên khoanh tay, cúi đầu cảm ơn thầy đã xát muối vào trái tim em.
Tiền hết, tình tan, đời tàn, mẹ mắng.
Đã thế nhớ, từ mai anh sẽ học hành chăm chỉ tử tế, anh sẽ học đại học đàng hoàng. Sau anh làm giáo viên, anh sẽ “hành hạ” bọn học sinh cho bõ tức. Biết đâu 20 năm nữa, bác Đạt về quê chăn vịt, anh lên làm hiệu trưởng trường này.
Anh sẽ cho học sinh của anh nghỉ cả tuần, chỉ đi học từ thứ 2 đến chủ nhật, mỗi ngày 2 ca, mỗi ca 5 tiếng. Đứa nào đi học muộn anh cho trèo cổng vào thoải mái, mỗi cổng cao 3m, kết hợp tập thể dục với lau chùi cổng trường luôn. Anh sẽ cho học sinh đi chơi xa, tham quan dã ngoại thường xuyên, từ gò Đống Đa đến lăng Bác.
Anh cho chúng nó quyền được điểm kém không giới hạn, cũng không bị phạt, đứa nào tổng 5 môn thi dưới 40 điểm anh để đúp luôn, mà đúp vẫn dốt thì anh gửi tạm ở mẫu giáo Sao Sáng bên kia đường để học lại bảng chữ cái.
Anh cho chúng nó quậy phá yêu đương vô tư, anh bắt được anh hứa không mắng chửi, chỉ nhẹ nhàng chụp lại rồi mời phụ huynh đến đón con về tự giáo dục thôi.
Toàn trường anh phủ sóng Wifi, cơ mà trong giờ học anh tắt Wifi bật máy phá sóng, mấy đứa học sinh tha hồ dùng điện thoại để Pikachu với soi gương.
Giờ học quốc phòng trường anh, không phải lăn lê bò toài tháo lắp súng ống, anh dẫn chúng nó đến Magic Game chơi điện tử bắn zombie, bắn 10 viên hạ được mấy mục tiêu được từng đấy điểm. Thế nào mấy chú học sinh, anh làm thế mấy chú có muốn vào trường anh không? Muốn quá đi chứ.
À thôi, hiệu trưởng tương lai đi dọn nhà vệ sinh vì tội buồn mồm nhai kẹo cao su trong lớp đây, các bạn học sinh thân yêu cố gắng đợi thầy 20 năm nữa nhé”.
(cả trường vỗ tay, hiệu trưởng lấy khăn lau nước mắt )
Vâng, một bức tâm thư gửi tương lai thật xúc động, ngập tràn tính giải trí và thời sự. Tôi tin rằng bạn trẻ đó sau cú vấp bị sỉ nhục đầu đời đã vươn lên, chật vật học xong cấp 3 rồi hoành tráng đỗ đại học Sư phạm, với thành tích xuất sắc anh ấy được thầy Đạt mời về trường đảm nhận nhiều vai trò khác nhau, cuối cùng cũng đến ngày mon men tới cái ghế hiệu trưởng.
Vâng, chàng trai đầy nghị lực đó chính là tôi, và tôi xin hứa những lời tôi viết trong thư sẽ trở thành sự thật kể từ học kỳ này, cụ thể là sau 5 phút nữa.
Và để khai mạc kỷ nguyên huy hoàng rực rỡ đó, mở ra đế chế của tôi, xin trân trọng kính mời thầy Đào Tuấn Đạt, nguyên hiệu trưởng nhà trường, lên cắt băng khánh thành trụ sở mới và bấm tiếng chuông bắt đầu giờ học. Sau khi chuông hết reo, tức là 30 giây kể từ khi bấm, em học sinh nào còn chưa vào chuồng ổn định chỗ ngồi sẽ ngay lập tức phải trở về nhà, thu dọn đồ đạc đến ở trong tầng hầm của trường để rèn luyện đạo đức và tác phong nhanh nhẹn. Xin kính mời thầy.
(Thầy Đạt lò dò chống đầu gối đứng lên. Học sinh vội vàng chạy hết)”.
Sau khi đọc xong bài văn này, cộng đồng mạng không thể nhịn cười. Ai cũng phải bái phục trí tưởng tượng, tư duy sáng tạo của cậu bạn.
Viết thư gửi người thân ở xa, cậu bé lớp 4 bày tỏ nhớ nhung với chị hai nhưng câu cuối "quay xe" khét lẹt khiến dân tình choáng váng
Mọi thứ đều tuyệt vời cho đến khi đọc đến... câu cuối.
Môn tập làm văn với học sinh tiểu học có vai trò rất quan trọng, không chỉ giúp các em trau dồi được kỹ năng viết mà còn tăng cường khả tư duy, quan sát, suy luận... Tuy nhiên, đây cũng là "mảnh đất màu mỡ" để các cô cậu nhí trổ tài... tấu hài, bao nhiêu tác phẩm để đời xuất hiện, được dân tình chia sẻ mạnh mẽ và "lưu danh" từ năm này qua tháng khác.
Mới đây, trên mạng xã hội lại xuất hiện một bài văn với cú chốt cuối khiến ai nấy cười đau ruột. Cả bài văn đang lâm li bi đát đầy tình cảm sướt mướt thì thanh niên này kết luận 1 câu tuột hết cả cảm xúc.
Ảnh: Do Minh Huyen
Cậu bé viết: Người chị thân mến của em! Từ ngày miền Nam bị cách ly vì bệnh dịch, em rất lo lắng cho chị. Em chúc chị khỏe mạnh mau chóng vượt qua thời kỳ bệnh dịch. Sức khỏe của chị thế nào rồi? Chỗ của chị có cách ly không vậy? Có nhiều người nhiễm bệnh và chết không vậy? Chỗ chị có đủ lương thực và thuốc để phòng chống dịch không vậy chị Huyền?".
Đến đây chắc hơi... mệt nên thanh niên nhí viết tiếp: Nói chung chỗ chị thế nào rồi chứ chỗ em vẫn an toàn. Sau đó "bồi" thêm một câu: "Thôi thư đến đây chưa dài nhưng em còn bận..." khiến ai nấy ngã ngửa. Nhiều người đùa, đáng lẽ nên học câu chốt này hồi còn đi học chứ mỗi lần viết thư nghĩ cái kết quá... mệt.
Dù vậy không thể phủ nhận cậu bé viết thư chỉn chu, nắn nót, câu từ gãy gọn trau chuốt. Đặc biệt dù là con trai nhưng chữ viết bé rất đẹp. Dù đoạn cuối có hơi... phũ nhưng đọc từng chữ là biết quan tâm đến chị hai lắm đó.
"Em và em trai cách nhau 13 tuổi, ẻm năm nay mới học lớp 4. Chẳng là hôm nay em mới hoàn thành xong nghĩa vụ cách ly và được về nhà (em đi học trong SG), mà nhà thì chẳng có ai nên chán quá lục lọi đồ trong nhà xem có gì vui, lại vớ ngay được bài kiểm tra của ẻm mấy tháng trước. Đúng kiểu xa thơm gần thối luôn ý, xa nhau thì bày đặt nhớ nhung. Từ hồi lớp 1 đến lớp 4, bài nào có tả về người thân là ẻm nghĩ ngay đến em đầu tiên. Nay cô giáo cho đề bài "Viết một bức thư gửi cho người thân ở xa đang gặp khó khăn", đương nhiên, em lại là nhân vật chính, mà dở khóc dở cười thế này đây hic", chia sẻ của người chị về bức thư đáng yêu của cậu em.
Những bài văn chân thực của học sinh tiểu học khi được đăng tải trên mạng xã hội luôn khiến cư dân mạng thích thú vì sự hồn nhiên, thật thà của các con. Qua ánh nhìn của chúng, người lớn đều phải ôm bụng cười vật vã và cảm thấy bản thân trẻ lại.
Dạy online 15 phút mới thấy học sinh lọ mọ xin vào, cô giáo phê bình 1 tràng rồi hốt hoảng khi biết danh tính: Phen này khéo lại TOANG Dù có màn nhầm nhọt hơi mắc cỡ chút chút nhưng nhiều người cho rằng, lời nhắc nhở của cô giáo là đúng nhiệm vụ, biết đâu lại tạo được thêm ấn tượng tốt cũng nên. Rất nhiều tình huống dở khóc dở cười trong lớp học online như thầy cô yêu cầu học sinh phải bật camera nhưng nhiều em lại lấy...