Học cách quên một người…
Anh cho em biết yêu một người là như thế nào, cũng chính anh cho em biết cảm giác mất đi một người sẽ đau ra sao. Vậy sao không chỉ cho em cách quên đi.
Cơn mưa ngang qua giữa một chiều. Tâm tư em chợt hiện về một hình ảnh quá đỗi thân thương đã xa, thế nhưng giờ đây hình ảnh đó chẳng làm em phải thổn thức và những ký ức về anh trong em đang dần được em ru ngủ ở một góc nhỏ trong tim. Vì em đang học cách quên anh. Nhưng để được như thế em phải học cách buông tay và học cách quên.
Anh là người cho em biết yêu một người là như thế nào, cũng chính anh cho em biết cảm giác mất đi một người sẽ đau ra sao, nhưng sao anh chẳng chỉ cho em cách quên đi một người gì cả. Vậy nên em tự tìm cách học quên, thật là khó nhưng em vẫn đang học. Em muốn anh biết rằng em vẫn ổn, những giông tố trong lòng em đã qua đi và em đang tự thắp lên trong mình ngọn lửa mới.
Thời gian đầu em chìm đắm trong những hồi ức về anh và em. Để quên anh, em đã lao đầu vào công việc, cách mà hầu như người con gái nào giống như em cũng sẽ chọn để không còn thời gian mà nhớ, mà nghĩ tới anh như một điều tất yếu, thế rồi em nghĩ tại sao mình lại như thế, em nhận ra em phải yêu bản thân mình hơn mới đúng. Em học cách yêu chính mình, yêu cuộc đời và cũng học cách quên anh bắt đầu từ đó.
Video đang HOT
Em đã thôi đứng và chờ đợi ở cánh cửa đã khép lại từ lâu giữa em và anh. Thế nên em cũng không còn những chiều ngồi ở ghế đá công viên, không còn những chiều một mình ngồi ở góc quán cà phê lặng nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, thay vào đó là những buổi đi chơi, gặp gỡ bạn bè, cứ như thế hình như em đang quên dần hình bóng anh. Dẫu đôi khi em vẫn giật mình khi nghe ai đó vô tình nhắc đến tên anh, hoặc một người bạn em mới quen cũng có tên giống anh nhưng rồi em xem đó là một phút thoáng qua, đã là quá khứ rồi, em sống thật với lòng mình. Chúng mình có duyên nhưng số phận lại chẳng thể an bài cho mình ở bên nhau, vậy thì em sẽ buông tay cho hạnh phúc và kỉ niệm xưa cũ tròn đầy.
Bây giờ em đã tìm được hướng đi cho mình. Giữa quá khứ và hiện tại, giữa nhớ và quên – em biết mình nên chọn điều gì. Em sống và làm những điều em thích, em sống vì em và vì những người xung quanh.
Học cách quên anh là mỗi ngày trước khi đi làm em ngắm mình trong gương sau đó nở nụ cười thật tươi và tự chúc bản thân có một ngày mới thật vui vẻ. Em học cách quên một người như thế, nhẹ nhàng vậy thôi nhưng là cả một đoạn đường dài. Từng ngày qua đi em lại học cách bớt nhớ anh đi một chút, một chút nhưng như thế không có nghĩa là em đã quên được anh đâu nhé! Vì em vẫn đang học cách quên anh mà, em vẫn còn nhớ anh nhưng không nhiều như lúc trước. Em chẳng biết phải mất bao lâu nhưng em tin sau này thời gian sẽ làm cho em dần quên được thôi.
Em vẫn đang đi trên con đường học cách quên anh!
Theo Blogtamsu
Này anh, mình lại yêu nhau có được không?
Có nhau rồi mình sẽ đan tay nhau sưởi ấm, ngày qua ngày nhẹ tênh và lòng mình càng thêm thương nhớ... Bối rối, vấn vương chút tình còn thương xin đừng mãi rong chơi...
Em bắt đầu thấy nhớ anh rồi, nỗi nhớ cồn cào da diết khiến tâm hồn em mãi trôi về tận phương nào. Em bắt đầu muốn được ở bên cạnh anh, được anh vỗ về chở che, được cùng anh đón cơn mưa đầu mùa chợt qua vai áo rồi tíu tít bên anh với hạnh phúc đẹp hơn cả bảy sắc cầu vồng.
Này anh! Chỉ là yêu nhau lần nữa thôi... để em biết trái tim vẫn còn cảm xúc, niềm tin đáng giá em đã bị lừa, lời hứa giả tạo khiến em òa khóc như một đứa trẻ... Em chỉ khóc thế thôi nhưng chẳng vấn vương vì dòng đời còn bận bịu.
Yêu nhau lần nữa nhé anh! Em không xinh nhưng em chân thành. Em không giỏi nhưng em sẽ cố gắng. Em không dịu dàng thục nữ nhưng em rất biết nghe lời. Em ngoan như thế... Vậy mình yêu nhau lần nữa đi anh! Đừng bỏ lỡ nhau, hẹn nhau cơ duyên khác nhưng biết khi nào mới gặp lại...
Yêu nhau đi anh! Sài Gòn mùa này lạnh khiếp. Có nhau rồi mình sẽ đan tay nhau sưởi ấm, ngày qua ngày nhẹ tênh và lòng mình càng thêm thương nhớ... Bối rối, vấn vương chút tình còn thương xin đừng mãi rong chơi... Trả lời em nhé nếu anh cũng muốn những đứa con xinh xắn của em gọi anh là ba. Gia đình mình chắc hạnh phúc lắm anh nhỉ, con gái sẽ giống anh điềm đạm nhưng tinh tế, con trai sẽ giống em ương bướng nhưng thấu hiểu. Vẽ thật đẹp những khát khao về một tổ ấm thân thương...
Anh này! Em nghe nói những người yêu nhau dù xa nhau vẫn tìm về với nhau sẽ chẳng lạc đường. Nhưng sao em và anh cứ mải miết kiếm tìm cái gì đó khác hơn để khi nhận ra thì chúng ta gần như xa cách. Em không muốn như thế đâu, em thương anh, em nhớ anh... Trống rỗng với em là khi anh kề bên mà cứ như cách xa muôn nẻo. Đừng khiến chúng ta phải hối hận về những mùa đã qua. Mùa thương nhớ, em và anh cùng vun vén, đẹp và thơm nồng hương hạnh phúc. Chắc anh đang thắc mắc hạnh phúc làm gì có hương... nhưng thật ra trong em hương vị của tình yêu chúng ta luôn thơm và khó tả. Nó quyện vào sâu trong tâm trí đến nỗi chỉ cần bước ngang cung đường, tai thoáng nghe điệu nhạc là tất cả lại ùa về như thác đổ. Quanh quẩn nhớ thương, đâu phải ai cũng chờ đợi được. Mỏi mắt mong ngóng, mãi kiếm tìm... để rồi quyết định của em là yêu anh... là yêu anh đó.
Em gọi anh là người yêu nhé! Vì em biết anh còn thương em nhiều lắm. Nếu không thương anh đã chẳng quan tâm lo lắng, nếu không thương anh đã chẳng trách mắng, nếu không thương anh đã không cáu giận khi em đi cùng người khác... Này đừng bảo đó là thói quen anh nhé. Em không tin đâu... Em tin vào tình yêu mà em và anh từng có, tin vào khoảng trời bao la mà chúng ta vẽ nên trái tim cùng tần số... Em biết mình sai khi buông tay anh quá vội, em trẻ con, em ngốc nghếch, cứ dỗi nhau là lại chia tay...
Xa anh, em mới thấy chẳng ai hiểu sở thích của em rõ như anh, biết em thích trời mưa, anh không ngại đường xa đội cả mưa rước em tan trường. Chịu cho em tra tấn suốt đường dài với những bài hát không đâu vào đâu. Dưới cái nắng oi ả mà phải chạy chầm chậm để em ngủ gà ngủ gật trên vai, chấp nhận nghe theo bảng chỉ đường là em để rồi chẳng tìm ra được cái chỗ muốn đến vì thật ra em có nhớ đường đâu... Chẳng ai thương yêu em nhiều như anh đã từng yêu... chẳng có ai... Cho em thêm một lần nữa được yêu anh, bỏ qua hết những trái ngang, sai lầm, trong em trong anh mãi ấm nồng hương vị yêu thương. Anh nhé!
Theo Blogtamsu
Nhớ anh, một người đặc biệt... Có những ngày em gọi là mùa nhớ, vì nó dành cho một người đặc biệt - là anh! Ký ức thường trở về giữa những chông chênh nhớ, chông chênh thương, chông chênh khắc khoải. Em tự vẽ cho mình một lối đi lạc về kỷ niệm, cái lối đi chỉ dành riêng em, không anh, không ai. Có những ngày, em...