Học cách quên đi quá khứ
Anh thân yêu!Có lẽ đây sẽ là lá thư cuối cùng em gửi cho anh sau bao nhiêu yêu thương mà ta đã gửi trao, bởi em đã quyết định sẽ thôi không nhớ tới anh nữa. Thật khó để em có thể nói ra điều đó, cũng như em đã khóc biết bao nhiêu, suy nghĩ biết bao nhiêu khi em viết những dòng chữ này…
Bao lần em tự hỏi, mình đã làm gì sai trong tình yêu để anh có thể rời xa em nhẹ nhàng đến thế, không một lời giải thích. Không một lí do. Đáp lại những câu hỏi của em chỉ là một khoảng không im lặng đến khó hiểu. Gần ba năm gắn bó, chúng ta đã có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp: những buổi tối đi dạo trên con đường tình yêu vương mùi hoa sữa que kem cùng ăn trong những chiều đông…tất cả đều không còn nữa. Để giờ đây, khi chỉ còn mình em trên con đường cũ, lòng em lại chống chếnh biết nhường nào. Rời xa những gì đã thân quen quả là quá khó. Thật buồn khi người ta phải sống bằng quá khứ anh nhỉ?
Người ta nói khi yêu chỉ có một lý do duy nhất là yêu còn khi người ta muốn ra đi, họ có muôn vàn lí do để giải thích cho sự rời xa của mình. Em nhỏ bé, tự ti và tổn thương đến mức không thể gặp lại anh dù chỉ một lần nghe anh nói, dù câu hỏi “tại sao?” luôn trong em như một ám ảnh. Em im lặng không phải vì hết yêu anh mà chọn cách lặng im để anh ra đi được thanh thản, để tâm hồn hai ta được lặng sóng. Níu kéo cũng chẳng để làm gì khi em biết giờ đây, anh đã có người khác ở trong tim.
Em nhớ có lần anh hỏi em: “Nếu sau này chúng ta không đến được với nhau, em sẽ như thế nào?”. Câu trả lời khó hay câu hỏi anh đặt ra là quá khó với em? Lúc ấy em chỉ biết khóc mà không hiểu được rằng, trong tình yêu làm gì có “nếu”, chỉ là yêu hay không mà thôi. Hỏi em, thực ra anh đã chuẩn bị sẵn cuộc sống của riêng anh, không có sự hiện diện của em và không có em ở đó.
Mùa thu rồi mùa đông đi qua, em đã thôi không còn nhắc tên anh với người thân và bạn bè mình nữa. Thảng hoặc, có ai đó vô tình nói tới anh, em chỉ mỉm cười. Chẳng ai biết được rằng, đằng sau nụ cười ấy là sự vỡ vụn đến tận cùng của sự tin yêu. Em đã chờ đợi và hy vọng quá nhiều để nhận lại nỗi cô đơn và thất vọng. Chợt thấy mình đã để quá khứ và anh ảmh hưởng quá nhiều đến hiện tại của em. Hiện tại, anh không bên em và có lẽ tương lai, anh cũng chẳng thể cùng em chung bước. Vậy nên, em sẽ không nhớ tới anh nữa đâu. Em đang cố quên quá khứ của chúng mình. Đi suốt một mùa thu cũ, nắng đã lên. Sau những gì đã mất, sau nỗi niềm cực nhọc, sự sống lại bắt đầu. Phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Qua rồi dĩ vãng
Em vẫn thường cười khểnh khi thấy người ta mù quáng vì tình yêu. Em tự cao tuyên bố mình là người không bao giờ sống hết mình vì tình yêu, sẽ không quỵ lụy ai, không khóc vì một tên ngốc nào. Em cứ sống với suy nghĩ đó.
Khi gặp anh, người đàn ông vẻ mặt hiền lành, với đôi mắt trong veo, em đã nghĩ thử đùa giỡn với tình yêu một lần xem nào. Em là người bắt đầu cho trò chơi đó và giờ thì sao ... sau hai năm vui chơi, em lại là con cá mắc vào chính cái lưới tình mình giăng.
Anh và em khác nhau nhiều quá, em đã phải chịu hậu quả cho trò chơi đó, dù biết rằng không thể yêu anh và nếu có yêu thì em và anh cuối cùng cũng chỉ là hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Em đau đớn rời xa anh khi nhận ra rằng em chỉ là con búp bê để anh vui đùa, để anh lấp vào khoảng thời gian trống trong vô số điều bận rộn vô lý của anh.
Em cuối cùng cũng lạc lối vào trong u mê, em đã từng nghĩ em có thể hy sinh tất cả vì anh chỉ cần có anh đi bên em trong cuộc sống này, một bức tranh đẹp chỉ có mỗi em tự vẽ lên cho mình, anh cứ đứng đó nhìn em ở nơi xa xôi. Em mệt mỏi rồi, em phải rời xa anh thôi, em phải tìm cho em một người, một người hiểu rõ giá trị của em với cuộc sống của người đó như thế nào. Anh biết không, hôm nay em lang thang trên đường, chợt nhận ra rằng em không còn mong ngóng gặp được gương mặt thân quen, đôi mắt đó quanh đâu đây nữa, em đang cân bằng lại cuộc sống của mình và em muốn anh nếm trải những cảm xúc mà em đã trải qua: mong chờ, hy vọng, tìm đến những nơi thân quen chỉ để được ngắm nhìn anh. Hãy để mọi thứ ngủ yên và hãy trả lại sự bình yên trong cuộc sống của em, em đã có đủ buồn để quên anh rồi
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu anh! Hôm nay là ngày thứ 2 em cảm nhận được những giây phút không còn anh bên em anh ạ. Em không ngờ nó lại khó khăn với em đến thế! Ngày đầu tiên em quyết tâm không nhớ đến anh nữa, không nhắn tin cho anh nữa...anh ko biết nó khó với em như thế nào đâu. Có những lúc tự dưng...