Hoảng sợ tột độ khi cô vợ đẹp như Hoa hậu bước ra từ phòng tắm
Khi cô vợ đẹp như Hoa hậu bước ra từ nhà tắm, tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Cuối cùng, tôi cũng biết được bí mật của cô vợ đẹp dùng để che mắt mình bấy lâu nay.
Tôi quen Ly mới được chừng 5 tháng. Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên là câu nói đúng nhất với tôi. Có được người yêu xinh đẹp đã đủ vênh mặt lên với thiên hạ. Đằng này, Ly, vợ tương lai của tôi còn đẹp thừa sức thi Hoa hậu luôn ấy chứ. Hỏi sao mà tôi không sung sướng khi được làm cha thiên hạ cơ chứ.
Ra đường cùng Ly, thấy bao chàng trai nhìn mình với ánh mắt ghen tỵ, ngưỡng mộ, mũi của tôi như muốn nổ tung vì hãnh diện vậy. Ly, em quả thực quá xinh đẹp, quá kiều diễm với đôi mắt tròn đen láy, long lanh như hồ nước thu. Đôi môi chúm chím đỏ mọng, từng đường nét trên khuôn mặt đều hài hòa một cách tuyệt đối. Dáng em tuy không quá xuất sắc nhưng chỉ với những thứ tôi kể ở trên cũng là quá đủ để tôi cảm thấy may mắn khi được yêu em rồi.
Nhanh chóng, tôi hối thúc bố mẹ sắp xếp trầu cau sang hỏi cưới em. Không nhanh sao được, một cô gái như em, không cưới nhanh, không cẩn thận là bị nẫng tay trên ngay lập tức ấy chứ. Mỗi lần ở bên cạnh em, tôi phải cố gắng kiềm chế lắm mới giữ được mình bởi em quá đẹp. Tôi muốn, tôi và em sẽ dành trọn vẹn cho nhau vào đêm tân hôn.
Rồi cái đêm mà tôi mong chờ nhất cuối cùng nhất cũng đến. Hôm nay nhìn em xúng xính trong chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi cùng khuôn mặt quá sức tuyệt mĩ, tôi chỉ muốn ôm hôn em thật chặt trong vòng tay mà thôi. Giờ chỉ có hai đứa trong căn phòng tân hôn lãng mạn, mỗi phút đợi chờ em với tôi dài như cả thế kỉ vậy.
Tiếng nước chảy rả rích trong phòng tắm càng khiến tôi thêm háo hức. Nhưng cánh cửa phòng tắm vừa mở ra thì bao nhiêu xúc cảm của tôi bỗng chốc tụt dốc không phanh. Dưới ánh đèn phòng tắm mờ ảo, tôi không còn nhận ra Ly nữa. Có lẽ do đèn mờ, tôi hốt hoảng lao ra bật tất cả các loại bóng đèn có trong phòng. Căn phòng sáng trưng nhưng mắt tôi lại tối xầm lại.
Hoảng sợ khi cô vợ đẹp như Hoa hậu bước ra từ phòng tắm (Ảnh minh họa)
Ly, với khuôn mặt ướt nhẹp nước, thực sự khiến tôi hốt hoảng. Làn da mịn màng không còn nữa mà thay vào đó là làn da sần sùi, sạm đen với chi chít những vết lốm đốm không rõ tên. Đôi mắt to tròn, đen láy, trong veo như hồ nước thu cũng biến mất, thay vào đó là cặp mắt một mí mà tôi có cảm giác khi cười sẽ không còn nhìn thấy Tổ quốc đâu. Màn lột xác quá ư ngoạn mục của Ly khiến tôi kinh hãi. Khuôn mặt người vợ đẹp như hoa hậu của tôi biến đâu mất rồi. Trước mặt tôi, cứ như cô Thị Nở bước ra từ trên phim vậy.
Video đang HOT
- Em… Là Ly… Vợ tôi… đấy ư… – Tôi lắp bắp mãi mà cũng không thành câu được
- Vâng… Em là Ly, vợ của anh đây mà. Anh không nhận ra em sao? – Ly ngập ngừng đáp
Ôi trời đất thiên địa ơi, tôi mong tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng nhanh chóng qua đi mà thôi. Như thấu hiểu nỗi kinh ngạc của tôi, Ly lại gần túi đồ của mình, đổ toàn bộ nó ra giường cưới.
- Anh nhìn đi, em đẹp như Hoa hậu chính là nhờ cả vào chúng đấy!
Đủ các loại phấn son, mỹ phẩm. Công nghệ trang điểm thần kì đến như vậy ư? Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Ly không bao giờ dám bước ra ngoài khi trời có mưa. Mà nếu có, em cũng phải đợi tạnh hẳn mới về. Nước chẳng phải là kẻ thù của son phấn hay sao. Trước đây, tôi cứ tưởng lũ quét mới là ghê gớm.Còn bây giờ, chỉ có dòng nước nhỏ chảy ra từ vòi hoa sen đã cuốn phăng đi tất cả niềm tự hào, hãnh diện của tôi, cuốn đi cả cô vợ xinh đẹp như hoa hậu của tôi. Không thể chịu đựng nổi sự thật quá phũ phàng, tôi sống chết đòi ly dị em cho bằng được ngay đêm tân hôn ấy. Bởi nhìn thấy khuôn mặt không son phấn này của em, chắc mọi người sẽ cười cho tôi thối mũi mất. Mà chính bản thân tôi cũng không thể chấp nhận nổi kia.
Nhưng rồi khi chứng kiến những giọt nước mắt lăn dài trên má Ly, tôi lại ngập ngừng, lúng túng. Không phải em sai, là do tôi đã đặt niềm tin, là do tôi ảo tưởng vào nhan sắc của em quá nhiều mà thôi.
Theo Thanhtu/Ngoisao
Chết sững vì việc hoang đường mà chồng bắt tôi làm ngay sau đêm tân hôn
Tôi nhất nhất không chịu đi thì chồng nổi cáu, lôi xe ra định đi một mình. Rồi chột dạ, tôi cũng phải chạy theo anh vì mới qua đêm tân hôn đã giận nhau thì thật xui xẻo.
Tôi và chồng vốn là thanh mai trúc mã, anh hơn tôi 3 tuổi, chơi với nhau từ nhỏ đến khi tôi vào đại học thì chính thức yêu. Trong suốt gần 6 năm yêu nhau, chúng tôi có những trục trặc và đã chia tay 1 lần vì anh có người mới. Đó là H - một chị học cùng lớp thời phổ thông với chồng.
Khách quan mà nói, tôi ở cái thời đang còn là sinh viên, so với chị thì quả là khập khiễng. Bởi chị ấy là người xinh đẹp, cũng học hành giỏi giang, gia đình có điều kiện. Hơn nữa, khi ấy vì chị hơn tôi 3 tuổi nên chín chắn, biết nhường nhịn chứ không đỏng đảnh, nắng mưa thất thường như tôi - cô gái 22 tuổi. Có lẽ vì thế nên anh chia tay tôi và đến với chị.
Sau cú sốc ấy, tôi phải mất một thời gian khá dài mới tĩnh tâm được, nhưng cũng nhận ra một điều, mình yêu anh rất nhiều. Thực lòng mà nói, sau biến cố chia tay với anh, tôi mới có dịp nhìn lại, để cố gắng, nỗ lực và hoàn thiện mình hơn. Dĩ nhiên, tôi không giành giật, níu kéo, cũng không nài nỉ anh quay lại nhưng trong lòng vẫn hi vọng một ngày nào đó anh sẽ hồi tâm chuyển ý.
Rồi khoảng hơn 1 năm sau, chị ấy đi tu nghiệp nước ngoài, và hai người ấy chia tay. Tôi đã ở cạnh an ủi, động viên anh rất nhiều. Từ trước tới giờ, tôi vẫn nghĩ anh quay lại với mình vì còn tình yêu, vì nhận ra một thứ tình cảm gắn kết nào đó giữa chúng tôi. Nhưng tận giờ, không sớm, không muộn sau đám cưới đúng 1 ngày, tôi mới hiểu mọi thứ vốn chẳng như mình nghĩ.
Nghe những lời nói của anh, tôi không thể chịu nổi, cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh làm đám cưới sau 6 năm yêu nhau (trong đó có hơn 1 năm trục trặc chia tay anh yêu người khác) và được sự ủng hộ, chúc phúc và tán thưởng của hầu hết gia đình, họ hàng và bạn bè. Nhiều người còn ca ngợi, giữa thời buổi này, mà còn thứ tình cảm bền lâu, lãng mạn như chúng tôi quả là hiếm. Có người thì trầm trồ anh may mắn khi kiếm được một nửa chung tình...Còn bản thân tôi thì nghĩ, mình may mắn, hạnh phúc khi qua biết bao biến cố vẫn giữ được anh.
Đám cưới diễn ra linh đình, chu tất, khiến tôi và gia đình mãn nguyện, mát mặt, tự hào. Chị H cũng về nước để dự đám cưới của chúng tôi. Nhưng ngay sau đêm tân hôn, việc làm đầu tiên của anh không phải là đánh thức tôi bằng nụ hôn hay bữa sáng. Mà mới 6 giờ sáng, chồng đã gọi giật tôi dậy.
Ban đầu, tôi hốt hoảng, tưởng có chuyện gì gấp lắm, hoặc mình đã ngủ quên quá muộn. Nhưng chồng nói: "Dậy đi vợ ơi, mình phải sang nhà H để cảm ơn chuyện cô ấy về dự đám cưới mình". Tôi đang mơ mơ ngái ngủ, nhưng cũng bị cái tên H ấy làm cho tỉnh ngủ. Cố hỏi lại thì anh nhắc rành rọt: "8 giờ H ra sân bay rồi, mình phải qua sớm để cảm ơn và chào cô ấy".
Tôi không kiềm nổi mình hỏi lại anh: "Sao phải sang tận nơi, có thể gọi điện cảm ơn được mà. Mới qua đêm tân hôn thôi đấy anh". Nhưng anh cáu loạn lên nói: "Không làm thế được, với anh H là người bạn thân thiết, quan trọng. Sự có mặt của cô ấy, khiến cho anh tự tin, cảm thấy hạnh phúc hơn trong ngày vui của mình. Giờ anh sang tận nhà cũng thể hiện thành ý, để người ta biết mình tôn trọng người ta".
Nghe những lời nói của anh, tôi không thể chịu nổi, cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, cảm thấy vị trí của mình đối với anh chẳng có gì quan trọng. Mà cái người kia, chỉ xuất hiện nửa tiếng đồng hồ, nở một nụ cười, một cái bắt tay chúc phúc lại khiến anh hạnh phúc, tự hào, niềm vui trọn vẹn hơn sao?
Tôi nhất nhất không chịu đi thì chồng nổi cáu, lôi xe ra định đi một mình. Rồi chột dạ, tôi cũng phải chạy theo anh vì mới qua đêm tân hôn đã giận nhau thì thật xui xẻo.
Suốt cả ngày hôm ấy, tôi và anh chẳng nói chuyện với nhau nổi một câu. (Ảnh minh họa)
Đến nhà chị H ấy, cách nhà chồng tôi gần 20km, anh cũng chỉ kịp bắt tay, chào hỏi và cảm ơn chị đã về dự cưới của chúng tôi. Thế rồi nở một vài nụ cưới vài lời nhắn nhủ nữa, xong vợ chồng tôi lại đưa nhau về.
Suốt cả quãng đường về, tôi cảm thấy ấm ức, đau lòng đến ứa nước mắt. Cứ thế, tôi khóc to thành tiếng, còn anh nói tôi ích kỷ, không biết nghĩ đến anh, chỉ biết lo cho mình. Tôi có nói gì thì anh vẫn một mực quy cho tội ích kỷ, rồi mặt nặng mày nhẹ với tôi.
Suốt cả ngày hôm ấy, tôi và anh chẳng nói chuyện với nhau nổi một câu. Vì lòng tôi vẫn thấy ấm ức vô cùng. Việc đầu tiên của tôi khi trở thành vợ của anh, không phải là bữa cơm sáng cho chồng, cũng chẳng phải là lo lễ lạt về lại mặt bố mẹ mà lại là đến chào và cảm ơn người yêu cũ của chồng. Chắc, chẳng có ai như tôi đâu phải không mọi người? Tôi phải làm gì đây, có vẻ chị H ấy, không phải là một người bạn, người cũ mà là một người rất quan trọng với chồng tôi.
Vợ chồng mới cưới, mà cứ giận dỗi, nặng nhẹ với nhau thì không được, nhưng tôi không thể quên chuyện kia được. Tôi giận chồng về chuyện ấy, có quá đáng không? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Phununews
Xót xa nhận ra mình thành 'công cụ' của anh mất rồi Chúng tôi yêu nhau 5 năm, một mối tình khá dài để tôi yêu, tin tưởng và trao cho anh thứ quý giá nhất của mình. Yêu nhau 2 năm đâu, tình cảm vô cùng trong sáng, đơn giản, anh quan tâm tôi từng li từng tí, dù đàn ông cũng có lúc vô tâm, vô tứ khiến tôi buồn, nhưng cơ bản...