Hoàng Mập: Sau lưng Hoài Linh, người ta nói “thằng đó mà coi cái gì”!
“Nghe tôi khoe được diễn với anh Hoài Linh, người đó trề môi, nguýt dài bảo thằng đó mà coi cái gì. Vậy mà hôm sau, tôi lại thấy họ ôm Hoài Linh “anh em” ngọt sớt”, Hoàng Mập kể.
“Nghệ sĩ đang nổi, ai cũng cung phụng nhưng hết thời rồi biết, không ai nhìn mặt luôn. Hoặc lúc chưa có tên tuổi, đi đâu cũng ngồi ghẻ lạnh, không ai săn đón. Tôi chứng kiến nhiều lắm”!
Đó là những chia sẻ đầy chua chát của Hoàng Mập về nghệ sĩ, về giới showbiz mà nhiều người vẫn tưởng đầy hào nhoáng và đẹp đẽ.
Thật ra những điều anh nói, tôi không thấy mới bởi bản thân đã được nghe nghệ sĩ chia sẻ nhiều và cũng vài lần chứng kiến sự bạc bẽo của một “kiếp tằm”… nhưng tôi vẫn thực hiện bài viết này, với mong muốn – câu chuyện Hoàng Mập kể là bài học cảnh tỉnh cho những ai hay diễn, diễn bất chấp cả trên sân khấu cũng như ngoài đời.
Hãy sống một cách chân tình và chân thật!
Tao diễn với Hữu Nghĩa chứ không diễn với mày!
“Hoàng Mập tôi được như ngày hôm nay là nhờ ơn của nhiều người nhưng có lẽ người tôi chịu ơn nhiều nhất là anh Hữu Nghĩa.
Bây giờ, người ta có thể mời Hoàng Mập nhưng lúc tôi chưa có tên tuổi, chưa là gì thì cực vô cùng. Thậm chí anh Hữu Nghĩa phải giành giật, đấu tranh để cho tôi được đóng một vai quần chúng nhỏ xíu, chỉ việc đi ra “dạ” một tiếng rồi đi vô. Vậy mà có diễn viên kia chỉ thẳng mặt tôi bảo, “tao diễn với Hữu Nghĩa chứ không diễn với mày”.
Họ không chịu cho tôi đứng ngang hàng trên sân khấu vì nghĩ tôi chỉ là một thằng xách giỏ, xách dép, ở đợ, phụ việc anh Hữu Nghĩa.
Hồi mới vô nghề còn ngây thơ, trong sáng nên mỗi lần có chuyện là tôi đau đáu trong người. Lần đó, tôi được mời diễn một vở kịch truyền hình cho Đài Bình Dương. Suốt thời gian tập luyện, diễn viên ngôi sao không lên, phải nhờ người đứng ra thoại dùm cho anh em tập.
Đến khi mọi người tập đâu vào đấy thì diễn viên ngôi sao mới tới, phá nát đường dây và công sức tập luyện của tập thể bao nhiêu ngày trước. Tới khi phúc khảo, ông ta đòi đổi vai, đóng vai của tôi.
Tác giả, đạo diễn cũng nổi tiếng nhưng ngại người đó là diễn viên ngôi sao. Nửa đêm, đạo diễn điện thoại cho tôi bảo đổi vai. Tôi sốc lắm vì mình vốn rất ngưỡng mộ người ta, xem người ta như thần tượng trong nghề.
Tôi sốc đến nỗi bỏ ra khách sạn ở Vũng Tàu ngồi uống rượu một mình, khóc tức tưởi rồi gọi điện cho anh Hữu Nghĩa đòi chết.
Tôi nói “em đang ở lầu 5 khách sạn. Em mở cửa ra, bước xuống là em chết”. Anh Hữu Nghĩa chửi: “Mày điên hả? Ngày xưa tao còn chịu nhiều hơn mày, đủ thứ chuyện, có gì đâu mà phải chết. Mày đang ở đâu ngoài Vũng Tàu, tao kêu anh em ra đón mày…”.
Tôi cứ khóc, khóc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Tỉnh dậy nước mắt nước mũi chảy tem lèm cả mặt.
Bị giám đốc hãng phim đề nghị mua vai diễn
Đỉnh điểm chuyện khiến tôi chán nản liên quan tới một cậu diễn viên học khoá sau, cũng mập giống tôi. Cậu ta làm xong không ưa lấy tiền.
Hôm đó, tôi và cậu ta đều quay chương trình cho một đài truyền hình. Khi tôi ra lãnh lương, biên tập chương trình bảo “thằng M không lấy, sao mày lấy tiền”. Biên tập muốn ăn chặn tiền lương của diễn viên.
Lúc đó, lương có 700,000, 800.000 đồng thôi. Tôi bảo “nó không lấy là chuyện của nó. Tôi phải lấy chứ, đó là công sức làm việc của tôi”. Vì chuyện đó mà sau tôi đi làm mấy chỗ khác đều bị người ta cô lập.
Rồi một lần, có vị giám đốc hãng phim lớn kêu tôi đi uống cà phê. Anh ta bảo: “Có bộ phim này 5 tập, thằng mập giống em đã trả anh 4 triệu để được đóng vai này. Giờ em trả nhiều hơn 4 triệu đi, anh giao vai cho em”.
Lẽ ra, tôi đi đóng phim thì người ta phải trả lương cho tôi, đằng này họ đề nghị tôi trả tiền ngược cho họ để mua vai. Tôi nói “xin lỗi anh nha” rồi đứng lên trả tiền đúng ly cà phê của mình.
Cuộc đời tôi, chưa bao giờ biết ăn chặn một đồng của ai. Khi mở hãng phim, làm phim lời hay lỗ không cần biết nhưng khi đã mời diễn viên dù nổi tiếng hay không nổi tiếng, vai lớn hay vai nhỏ, tôi đều trả sòng phẳng đúng công sức lao động của họ.
Video đang HOT
Tôi cũng chưa bao giờ lợi dụng ai trong cuộc chơi này.
Chứng kiến nhiều chuyện nên tôi buồn quá, nghỉ diễn. Nhưng khi tôi muốn bỏ nghề thì có nhân tố mới xuất hiện và giữ lại. Có lẽ Tổ nghiệp còn thương, còn nhìn tới tôi!
Nghệ sĩ sống 4 mặt chứ không phải 2 mặt
Cỡ năm 2003, tôi có nhóm hài riêng và thường xuyên đi tỉnh diễn. Bạn diễn trong nhóm hài với tôi cũng là bạn cùng lớp tên Lý Trung Hậu.
Lần đó, Hậu cùng bạn đi thăm một người bác của bạn ở Bình Phước. Trên đường về Hậu bị đụng xe. Người tông xe Hậu là một quan chức rất lớn ở Bình Dương cho nên vụ đó bị chìm xuồng. Không đăng báo cũng không xét xử gì hết.
Gia đình Hậu đem xác con về Cà Mau. Vợ con người tông xe xuống Cà Mau chịu hết chi phi tang lễ, mua đền xe mới và bồi thường tính mạng với số tiền lớn để vụ việc yên luôn.
Sau chuyện đó, tôi chán. Tôi chán khủng khiếp. Tôi không còn thấy vui vẻ nữa nên quyết định nghỉ diễn và đổi số điện thoại. Không ai kiếm được tôi.
Tôi về Bình Thới quận 11 ở và làm công việc buôn bán. Được khoảng 3 năm thì tình cờ tôi gặp một anh bạn học lớp đạo diễn do thầy Trần Ngọc Giàu chủ nhiệm. Thầy Giàu lúc đó cũng là Giám đốc Nhà hát Kịch thành phố.
Bạn đó nhờ tôi diễn dùm hai tiểu phẩm dự thi trong trường cùng Đức Thịnh, Hòa Hiệp và một người tên Tài. Tôi vào vai ông cảnh sát đi bắt gái điếm trong đêm giao thừa.
Không ngờ, sau đêm thi đó, thầy Trần Ngọc Giàu chọn ra 6 tiểu phẩm hay nhất dựng thành chùm hài kịch cười và đưa về Nhà hát Kịch thành phố công diễn bán vé. 2 trong 6 tiểu phẩm đó có tôi tham gia.
Thời điểm đó, Hoài Linh mới về Việt Nam. Anh Hoài Linh vô nhà hát xem và chọn tiểu phẩm “Quả đào lửa” mà tôi đóng vai cảnh sát đi diễn. Hoài Linh thế vai của Đức Thịnh còn 3 vai kia giữ nguyên.
Nghe mọi người nói tôi nghỉ nghề từ 3 năm trước, Hoài Linh bảo “Anh thấy em còn duyên quá mà Hoàng, sao lại nghỉ nghề”.
Tôi cũng chia sẻ thật, Hoài Linh động viên tôi đi diễn lại. Tôi theo Hoài Linh đi diễn từ Nam chí Bắc. Sau đó, tôi diễn luôn và quay lại làm nghề cho tới bây giờ.
Trên phim trường cũng như trong cuộc sống, Hoàng Mập là người rất thân thiện, luôn tươi vui và sống hết lòng với anh em bạn bè.
Bao nhiêu năm trong nghề, tôi chứng kiến nhiều người xạo vô cùng. Hồi được diễn với anh Hoài Linh, tôi vui lắm. Tôi khoe với một diễn viên cũng khá nổi tiếng lúc bấy giờ. Tôi bảo “tối nay em diễn với anh Hoài Linh nè, kịch vui lắm”.
Người đó trề môi, nguýt dài một tiếng bảo “thằng đó mà coi cái gì” rồi quay đi.
Hôm sau, cũng chính tôi thấy người đó gặp Hoài Linh ôm ôm ấp ấp, cười nói vui vẻ “anh anh em em”. Tôi hoang mang lắm. Tôi bị sốc. Tôi nghĩ “cái gì vậy trời”?
Để nói về nghề này, người ta sống 4 mặt chứ không phải 2 mặt. Tôi chứng kiến nhiều lắm, nghệ sĩ đang nổi, ai cũng cung phụng nhưng hết thời rồi biết, không ai nhìn mặt luôn. Hoặc lúc chưa có tên tuổi, đi đâu cũng ngồi ghẻ lạnh, không ai săn đón…”
* Ghi theo lời kể của nghệ sĩ Hoàng Mập
Theo Trí Thức Trẻ
"Biết em là con nghệ sĩ Hoàng Mập, một số người đã không ưa ra mặt"
"Vì là con nghệ sĩ nên mọi người mặc nhiên gắn cho em cái mác chảnh và ghét em", Khánh Trinh - con gái Hoàng Mập chia sẻ.
Khánh Trinh tên thật là Bùi Lê Đoan Trinh, con gái lớn của danh hài Hoàng Mập. Khánh Trinh đang là sinh viên năm nhất trường Đại học Sân khấu Điện ảnh, lớp diễn viên do NSND Trần Minh Ngọc chủ nhiệm.
Nhờ cha mẹ làm nghệ thuật nên Khánh Trinh sớm có vai diễn đầu đời khi mới gần 3 tuổi và sau đó là hàng loạt các bộ phim truyền hình như "Thập tự hoa", "Khu vườn bí ẩn", "Những thiên thần nhỏ", "Đại ca U70", "Nhà ông Hoàng có ma"...
Tuy được tạo điều kiện tốt nhất để bước chân vào nghề diễn nhưng ngược lại, cô bé cũng chịu không ít áp lực. Đây là lần đầu tiên, Khánh Trinh chia sẻ với báo chí về câu chuyện này.
Khánh Trinh khi đóng Út Cam phim Nhà ông Hoàng có ma.
Em đã thấy những cái "mầm" ghét mình chồi lên
Chào Khánh Trinh! Có cha mẹ là đạo diễn, diễn viên kiêm nhà sản xuất... hẳn em có rất nhiều lợi thế khi theo con đường làm nghệ thuật?
Đúng là em được rất nhiều lợi thế. Các cô chú trong đoàn phim ai cũng biết nên mình được thoải mái hơn và cũng được chỉ bảo nhiều hơn.
Hồi nhỏ, em diễn theo bản năng tự nhiên. Nhưng năm ngoái, em được ba cho tham gia làm "Nhà ông Hoàng có ma". Vai của em là Út Cam - một vai diễn có số phận đầu tiên mà em đảm nhận với hơn 100 phân đoạn.
Phim lấy bối cảnh ngày xưa. Út Cam lại là người ở trong nhà ông Hội đồng nên em phải tìm hiểu khá nhiều tư liệu để hiểu hơn về cách nghĩ, cách nói chuyện của phụ nữ thời đó.
Thế nhưng mấy ngày đầu quay, em vẫn không thể làm quen được với nhân vật của mình. Mỗi khi thoại, em lại nghĩ "tại sao cô ấy phải cam chịu như vậy, tại sao cô ấy không nói"...
Chính vì thế mà em không sống được với nhân vật của mình. Nhưng không ai la mắng em cả. Ba và các cô chú trong đoàn như cô Ngọc Lan, cô Thuỳ Trang, chú Huy Khánh, chú Hà Trí Quang, chú đạo diễn hình ảnh... phân tích vai cho em, chỉ em nói chậm lại, nhấn nhá đài từ thế nào để ra vai.
Sau vài ngày quay, em mới làm quen được với nhân vật của mình. Ngồi một mình em cũng tập thoại như thể mình đang là cô Út Cam đó.
Đây là vai diễn có số phận đầu tiên của em. Em rất thích nhưng thực lòng em thấy tiếc nhiều lắm. Giá mà giờ được diễn lại, em sẽ làm tốt hơn nhiều.
Khánh Trinh trong một phân đoạn "Nhà ông Hoàng có ma".
Thế còn áp lực hay bất lợi. Có không?
Dĩ nhiên là có. Em bị áp lực, nếu làm không tốt sẽ bị mọi người đánh giá "con nghệ sĩ mà dở", rồi làm ảnh hưởng tới ba mẹ.
Khi em thi vào trường Sân khấu Điện ảnh, ba nói "Con chọn nghề này là phải chấp nhận bị thị phi, bị người ta ganh ghét, đố kỵ. Xác định chịu được thì hẵng theo nghề, còn không thì chọn trường khác".
Em hiểu và em đã chuẩn bị tâm lý. Tuy em chưa gặp thị phi gì trong nghề này nhưng em nghĩ là sớm muộn cũng sẽ có thôi. Vì hiện giờ, em đã thấy những cái "mầm" ghét mình chồi lên rồi.
Từ khi em vô trường, từ khi mọi người biết em là con nghệ sĩ Hoàng Mập là một số người đã không ưa em ra mặt. Dĩ nhiên họ chưa làm gì trước mặt em cả, còn có nói xấu sau lưng không thì em không biết.
Em cũng xác định là sẽ không chơi với những người chỉ nghe người khác nói mà đã vội đánh giá em là người thế này thế kia.
Họ chưa làm gì thì sao em biết được là họ đang ghét mình?
Qua thái độ. Nhìn thái độ của họ là em biết, họ thật lòng hay đang diễn với em.
Nhà ông Hội đồng - bối cảnh chính trong phim chính là biệt thự cổ của gia đình Khánh Trinh.
Bị gắn mác chảnh, kiêu căng vì là con Hoàng Mập
Tại sao em nghĩ vì mình là con nghệ sĩ nên bị ghét?
Mọi người biết em là con Hoàng Mập từ ngày thi vào trường Sân khấu. Thi xong, cô Yến Chi hỏi "ba mẹ làm nghề gì"? Em bảo "Mẹ em ở nhà, ba em đi làm". Em không muốn nói tên ba vì em muốn thi vào trường bằng thực lực của mình.
Cô lại hỏi "ba em làm nghề gì"? Em phải bảo "Dạ, ba em làm diễn viên". Cô hỏi tiếp "Diễn viên nào"? "Dạ, Hoàng Mập".
Hội đồng chấm thi ngày hôm đó có 3 thầy cô. Hai thầy đã cho điểm đậu ngay sau phần thi rồi còn cô Yến Chi, sau khi hỏi thì viết vào khung cho điểm của em là "con Hoàng Mập".
Mọi người ai cũng thấy. Em về kể với ba. Ba cứ ngồi cười không nói gì. Sau đó, em vào trường là thấy nhiều người có thái độ không ưa mình.
Có thể là do em không vui vẻ với mọi người?
Em nói chuyện với ai cũng vui hết. Nhưng tính em thẳng thắn nên cũng sợ mất lòng người khác. Em đã không thích là không nói chuyện.
Hồi mới vô trường, các thầy cô dặn, gặp các anh chị lớp trên là phải chào. Em cũng chào nhưng lần nào họ cũng hếch mặt lên đi, không thèm ngó mình một cái. Đến cười xã giao cũng không luôn thì lần sau em không chào nữa.
Em bị các bạn lớp khác nói là chảnh, kiêu căng. Nhưng em đã cúi đầu chào, cười rất tươi mà họ bơ đi thì sao em phải chào nữa. Các bạn trong lớp nói "tính mày thẳng quá, mai mốt vô nghề rồi làm sao".
Con gái Hoàng Mập ngoài đời.
Thế là các bạn lớp khác gán cho em cái mác con nghệ sĩ nên chảnh, ghét. Nhưng ai đã chơi thân với em mới biết em là người thế nào. Em bước vô lớp, chỉ cần cười một cái là các bạn kéo đi chơi liền.
Nếu đúng như vậy thì sau phim "Nhà ông Hoàng có ma", những cái "mầm" ghét đó sẽ được tưới nước để mọc tốt tươi hơn?
Em không quan tâm lắm. Em chơi với bạn thì chỉ cần bạn hiểu mình là được, còn những người lâu lâu mới gặp, lâu lâu mới tiếp xúc thì em không quan tâm.
Ba mẹ cấm quen người cùng nghề
19 tuổi, em đã có bạn trai chưa?
Hồi học sinh em cũng cảm nắng một anh lớp trên, cũng viết thư vui vui nhưng khi anh ấy ra trường, hết người viết thư rồi thì thôi.
Các bạn của em yêu rồi khóc lóc chia tay, chẳng ai quen lâu hết. Em thích sống tự do hơn, đi đâu làm gì chỉ cần xin ba mẹ là được. Có người yêu, em thấy mệt lắm!
Ba mẹ có ra "nguyên tắc ngầm" nào trong chuyện con gái chọn bạn trai không?
Em cũng hay tâm sự với ba mẹ chuyện ở lớp, ở ngoài. Ba mẹ chia sẻ như anh chị, rất là vui. Ba em chỉ nói, phải biết chọn người mà quen, không được quen đại.
Ba không muốn em quen người trong nghề, sợ sau này đồng nghiệp nhắc đi nhắc lại chuyện của mình. Kiểu "lúc trước con nhỏ đó quen thằng này, thằng kia, tụi nó thế nào thế nào...". Ba thấy rất nhiều chuyện như vậy trong nghề rồi nên không muốn em bị như thế.
Đoan Trinh ngoài đời thường là một cô gái rất dễ thương với chiều cao 1m70.
Ba nói quen ai, ở đâu, làm gì cũng được nhưng không được cùng trường, không được cùng nghề và phải là người đàng hoàng.
Bản thân em cũng không muốn quen người cùng nghề. Nghệ sĩ mà, họ phải hoá thân vào nhiều vai diễn, nhiều số phận, biên độ cảm xúc của họ rất lớn. Em sợ bạn trai mình dễ rung cảm với nhiều người khác.
Còn người nào yêu em thì phải hiểu và tin em. Nếu không tin, hay ghen tuông mù quáng thì em cũng không quen.
Nói chung, ba mẹ cũng không ép gì. Ba bảo, giờ lớn rồi, con phải tự chịu trách nhiệm về những lựa chọn và quyết định của mình nên hãy lựa chọn một cách thông minh.
Cảm ơn Khánh Trinh đã chia sẻ!
Theo Trí Thức Trẻ
Con nuôi Hoài Linh xuống dốc vì yêu đương và chất kích thích: Dương Triệu Vũ nói gì? "Dĩ nhiên, cuộc đời đâu phải có đường lên, mà phải có lúc thăng lúc trầm và mình sẽ định vị cho bước kế tiếp", Dương Triệu Vũ nói. Trong buổi trò chuyện với chúng tôi mới đây, Dương Triệu Vũ chia sẻ tâm tư, tình cảm dành cho Hoài Lâm khi anh ngồi ghế giám khảo của Ban nhạc quyền năng. Khi...