Hoàng Mập: “Người ta nhắn tin ẩn danh, tố vợ tôi và đạo diễn hình ảnh cặp bồ”
“Tôi bị hở van tim, bác sĩ không cho giận. Mỗi lần giận, lưỡi tôi như thụt vào, bị cà lăm không nói được. Vậy thì việc gì tôi phải giận cho mau chết.”, nghệ sĩ Hoàng Mập chia sẻ.
Trong cuộc trò chuyện mới đây với phóng viên về chủ đề mối quan hệ giữa nhà sản xuất và diễn viên, ê-kíp làm phim… nghệ sĩ Hoàng Mập đã tiết lộ nhiều chuyện gây sốc.
“ Nghề này tiếng lành đồn xa mà tiếng ác cũng đồn xa”
Hoàng Mập chia sẻ: “Với diễn viên, ông Tổ gieo duyên cho cái tên của họ, mỗi người có thời có giai đoạn. Khi tên của họ nói ra ai cũng biết, họ có thể nhận lương gấp 10, thậm chí hơn 20 lần so với lương của một phụ máy, hậu đài, tương xứng với tên của họ.
Nhưng, ngoài lương ra thì trong giờ cơm hay lúc nhậu nhẹt, làm việc… tôi xem tất cả đều là anh em và đối xử như nhau.
Nói có thể nhiều người không tin nhưng ở đoàn phim của tôi, ít khi nào thấy vợ chồng tôi ăn trước mọi người. Bữa nào tôi chạy vô ăn cơm mà thấ y vợ nhá mắt hoặc nhéo đùi một cái là tôi hiểu bữa đó đoàn phim tăng người đột xuất, cơm không đủ, đừng ăn.
Bình thường, vợ tôi bao giờ cũng đặt cơm dư vài phần. Tổ quay phim, phụ máy, hậu trường, ánh sáng, thư ký, trợ lý… mỗi ngày có khoảng 30 tới 35 con người. Đó là con số ổn định nên mỗi ngày, vợ tôi đều nhìn lịch quay ngày hôm sau xem có bao nhiêu diễn viên để đặt cơm.
Thế nhưng cũng có những diễn viên quay 1, 2 cảnh xong sớm nhưng thấy đoàn phim vui nên ở lại chơi. Họ bảo “cơm nhà anh Hoàng ngon quá, em ở lại ăn”, chẳng lẽ mình lại bảo không. Mà cơm ngày hôm nay phải gọi đặt từ tối trước.
Thỉnh thoảng, diễn viên có fan hoặc người nhà theo lên phim trường chơi. Với những người đó, mình lại càng phải cư xử đàng hoàng. Mình phục vụ họ không phải để lấy lòng diễn viên hay bộ phận nào mà vì muốn họ tự hào về công việc của thần tượng, con, em mình.
Tôi không muốn họ nhìn vô đoàn phim rồi nghĩ, có bữa cơm cũng bầy hầy, đối xử tệ bạc. Tôi muốn họ giữ hình ảnh tốt về đoàn phim, không chỉ là đoàn phim của tôi.
Với các đoàn phim khác, khi phát sinh chi phí như vậy, họ phải bỏ tiền túi ra tiếp khách rồi về giải trình với công ty. Còn tôi và bà xã ở ngay đoàn phim nên việc tiếp khách có thể giải quyết được ngay, không đủ cơm thì kêu bún, cháo…
Đoàn phim của tôi đều là người cũ, thậm chí diễn viên cũng vậy. Tôi không sợ phim sẽ nhàm chán bởi vì TVB họ cũng có nhiêu đó diễn viên nhưng làm phim vẫn rất hay. Nếu có đủ kinh phí, tôi sẵn sàng nuôi riêng một dàn diễn viên cho công ty mình giống TVB.
Không chỉ công ty của tôi mà nhiều công ty khác cũng vậy. Tôi chỉ cần nhìn diễn viên là biết phim đó của đạo diễn nào, Xuân Phước, Đinh Tất Liêm hay Trương Dũng. Có những diễn viên chỉ làm cho những đạo diễn đó.
Hoàng Mập trên phim trường.
Lý do tôi giữ ê-kíp cũ một phần vì tôi quá biết tính nết họ. Tôi biết họ giỏi chỗ nào, dở chỗ nào để che khuyết điểm và phát huy sở trường. Đâu phải diễn viên nào cũng có thể đóng cả trăm loại vai. Có những người chỉ làm được những vai khùng khùng hoặc giàu có, sang trọng. Có những người chuyên vai nghèo khổ.
Một lý do khác là vì anh em quá hiểu nhau, biết rõ giá nhau nên không phải “mặc cả”. Tôi chưa bao giờ phải ký hợp đồng với ai. Tôi chỉ ký hợp đồng khi diễn viên đó cần giấy xác nhận lương để mua nhà mua xe hoặc do đài yêu cầu khi mình bán phim để khỏi rắc rối lúc phát sóng.
Thật ra, hợp đồng chỉ là mớ giấy lộn. Diễn viên có ký hợp đồng mà gặp nhà sản xuất làm ăn bậy bạ, họ vẫn quỵt lương như thường. Còn diễn viên, chỗ nào cát xê cao hơn thì vẫn bỏ phim. Quan trọng là cái tình, cái lý, sống và cư xử với nhau cho đàng hoàng.
Đóng máy mà mình thanh toán đầy đủ thì mai mốt làm phim, kêu là họ đi ngay. Bởi vì nghề này tiếng lành đồn xa mà tiếng ác cũng đồn xa. Ai giật tiền, quỵt cát xê, thiếu nợ gì là mọi người biết hết. Chỉ cần nói mé mé chưa cần kêu tên, nghệ sĩ đã biết cả rồi.
Ảnh cưới của vợ chồng Hoàng Mập
“ Tao không đẹp trai bằng thằng Cư hả? Sao mày không cho tao về làm”
Tuy nhiên, việc tôi giữ ê-kíp cũ làm việc cũng khiến tôi gặp những chuyện rất đau đầu. D.O.P trong đoàn phim tôi là Võ Cư. Gia đình tôi và gia đình Võ Cư thân nhau lắm, từ hồi Cư đi phụ máy rồi lên quay phim, lên D.O.P (đạo diễn hình ảnh) tới bây giờ.
Tôi thân với Cư tới nỗi, chuẩn bị làm dự án nào, người đầu tiên tôi bàn bạc là Võ Cư. Tôi đang tạo điều kiện cho Cư làm đạo diễn. Thậm chí các hãng khác mướn, tôi cũng đưa Cư đi làm đạo diễn luôn.
Ban đầu, một số người trong giới đồn tôi và Võ Cư cặp bồ. Thậm chí có một cậu quay phim từng kẹp cổ tôi bảo “mày cặp với thằng Cư cả chục năm nay không chán sao?
Cặp tao nè, tao cũng biết quay phim đó. Tao không đẹp trai bằng thằng Cư hả? Tao được lắm nha. Sao mày không cho tao về làm”.
Video đang HOT
Nghe những lời như thế, tôi chỉ thấy mắc cười, không quan tâm.
Sau đó, họ lại đồn vợ tôi cặp với Cư. Có người còn lấy số điện thoại ẩn danh nhắn tin cho tôi, tố vợ tôi cặp Cư. Ai nói gì tôi cũng cười hề hề. Tôi đưa tin nhắn cho vợ xem. Bà xã tôi sợ nên có một khoảng thời gian cũng không dám thân với Cư.
Nhưng mọi người không biết, ngoài công việc, gia đình tôi và gia đình Cư qua lại chơi thân thiết với nhau. Lên nhà nhau ăn uống hoặc đi chơi cùng nhau hoài.
Vợ tôi là người rất tinh tế. Trong đoàn phim, ai ăn cá, ai không ăn cá, ai thích ăn thịt, ai không ăn được thịt gà, vợ tôi biết hết. Cơm đặt cũng không chia phần sẵn mà thường nấu theo món, để từng khay mang lên đoàn, ai ăn gì thì ra lấy. Cơm riêng, thức ăn riêng, canh riêng.
Vợ tôi kỹ tới mức cơm hôm nay thiếu, đủ hay dư, canh hôm nay mặn hay nhạt… cũng để ý nhắc nhà bếp nấu bữa sau. Nấu thử món mới là bà xã tôi đi hỏi từng người xem có ngon không, thích không để bữa sau đặt tiếp.
Nếu không quay đêm thì tầm 5,6 giờ đoàn nghỉ. Nếu quay đêm, khi các bộ phận khác nghỉ ngơi, ăn cơm thì Võ Cư và tổ ánh sáng khoảng 6, 7 người phải đi set-up đèn.
Mỗi lần đánh đèn chuẩn bị cho các cảnh quay đêm cả tiếng đồng hồ mới xong.
Trong khi các tổ khác được nghỉ ngơi, hút thuốc, ăn cơm thì Cư và tổ ánh sáng vừa bê tô cơm vừa làm. Đó là những hình ảnh tôi không bao giờ quên được.
Vì thế, vợ tôi ưa bới cơm để phần cho họ qua một bên. Bởi vì có những món, người ăn trước thích, ăn hết. Người ăn sau không còn để ăn, như vậy thì bất công với họ.
Vợ tôi biết Cư thích ăn món gì nên bới cơm để sẵn. Lúc Cư vô ăn thường hỏi “Mẹ Dung, cơm đâu”? Cư gọi “mẹ Dung” thay bé Phin ở nhà. Vợ chồng tôi thương bé Phin đến nỗi trong phòng hai vợ chồng ở nhà cũng để hình Phin.
Nhưng mọi người thấy thế thì đồn Cư cặp với vợ tôi. Sau bao nhiêu ngày họ nhắn tin châm chọt, tố cáo… mà vẫn thấy tôi bình thường, họ không nói nữa thì vụ việc mới lặng xuống.
Vợ chồng tôi vẫn bình thường. Phim tốt nghiệp của Cư, hai vợ chồng tôi cùng xúm vào lo, cho con gái Khánh Trinh đóng. Chính tôi đi tìm bối cảnh cho Cư.
D.O.P (đạo diễn hình ảnh) Võ Cư – áo trắng cùng đoàn phim quậy trên phim trường.
Chuyện động trời xảy ra trước mắt cũng không quan tâm
Cái nghề này ngộ lắm, không có tên tuổi thì chẳng ai đoái hoài. Nổi tiếng thì bị người ta tìm cách chà đạp, vùi dập. Những chuyện như thế tôi thấy bình thường lắm. Cuộc đời này không ai cho không ai cái gì, ngay cả tình cảm cũng vậy.
Ngày xưa tôi rất nóng tính. Hồi làm phim “Chàng mập nghĩa tình”, mỗi lần Cư đánh đèn lâu là tôi la hét, chửi bới. Cư giận không thèm ăn cơm. Cư muốn kỹ lưỡng cho hình ảnh đẹp, phim đẹp mà tôi thì la lối.
Mỗi lần ai làm gì không xong, tôi cũng nhảy dựng lên. Bể lịch là tôi la làng, đòi họp các bộ phận, ném điện thoại nhưng bây giờ thì tôi rất tỉnh. Càng về sau, tôi càng tỉnh. Cư đánh đèn bao lâu kệ Cư, miễn là 11 giờ khuya mọi người phải được về nghỉ ngơi để mai quay tiếp.
Bản thân Cư cũng phải giữ sức khoẻ của mình. Cư quay nguyên ngày, con mắt đỏ lòm. Chính tôi nhiều lần chở Cư vào viện khám mắt nên tôi không hối không giục nữa.
Giờ có bể lịch, tôi cũng chỉ nói nhẹ nhàng “các bạn kiếm ngày trả lịch cho đoàn quay nốt nha”. Vậy là tự mọi người sắp xếp lịch quay với nhau rồi báo cho tôi. Càng làm phim, tôi càng đằm tính lại.
Tôi bị hở van tim, bác sĩ không cho giận. Mỗi lần giận, lưỡi tôi như thụt vào, bị cà lăm không nói được. Vậy thì việc gì tôi phải giận cho mau chết. Dù chuyện lớn cỡ nào tôi cũng không giận.
Dĩ nhiên, tôi không phải thánh nhân nhưng tôi kiềm chế cảm xúc bằng cách tìm ra hướng suy nghĩ tích cực. Giờ, chuyện động trời xảy ra trước mặt, tôi cũng không quan tâm”.
* Ghi theo lời kể của nghệ sĩ Hoàng Mập.
Theo Trí Thức Trẻ
Hoàng Mập: "Tôi mất trắng căn biệt thự 10 tỉ"
"Cuộc sống ai cũng có thăng trầm. Gặp vấn đề, tôi tự giải quyết chứ không đăng lên facebook than thở, khóc lóc. Để làm gì, để người ta cười vào mặt mình à", Hoàng Mập nói.
Biệt thự cổ của Hoàng Mập được làm bằng gỗ quý hiếm và được thiết kế giống ngôi nhà hơn 100 năm tuổi ở Nam Định. Toàn bộ đồ dùng cũng như trưng bày trong nhà đều là đồ cổ được anh sưu tầm khắp nơi trên thế giới và đều có "tuổi thọ" trên 100 năm.
Biệt thự toạ lạc trên mảnh đất 1.600 mét vuông tại Đồng Nai, gồm 3 ngôi nhà lớn quay mặt vào nhau, phía trước là gian nhà chính thiết kế theo kiến trúc tứ hợp viện. Ngôi biệt thự này từ lúc lên ý tưởng đến khi hoàn thành là 5 năm.
Bên cạnh đó, Hoàng Mập còn sở hữu một ngôi nhà cổ ở Cần Thơ được làm toàn bằng gỗ soan đắt giá và nhà ở Sài Gòn. Chính bởi khối tài sản quá khủng nên người ta đồn rằng, Hoàng Mập làm phim thắng lắm.
Dĩ nhiên, nghe người ta đồn thổi, nghi ngờ, Hoàng Mập chỉ cười. Và đây là lần đầu tiên anh lên tiếng về chuyện mình "quá giàu".
Hoàng Mập và căn biệt thự cổ trên diện tích 1.600 mét vuông mới xây ở Đồng Nai.
Mỗi lần làm phim, già đi 10 tuổi
Phim truyền hình đang chết lên chết xuống nhưng có vẻ Hoàng Mập vẫn "tươi tỉnh", không chỉ làm phim nào bán được phim đó mà còn lời lãi không ít, đúng không anh?
Nói chính xác là "khéo co thì ấm" thôi. Năm 2012, tôi bắt đầu mở công ty Hoàng Thần Tài để làm phim. Tới nay là 6 năm. 3 năm đầu, chi phí thấp mà giá phim mỗi tập khoảng 200 triệu nên nhà sản xuất còn sống được.
3 năm gần đây, giá phim bị tụt xuống phân nữa, mỗi tập chỉ bán được 100 triệu hoặc hơn chút ít trong khi các chi phí đều đội lên.
Tôi lấy ví dụ. Thời điểm tôi làm "Chàng mập nghĩa tình", một suất cơm cho diễn viên chỉ 12.000 đồng, bây giờ 25.000, 30.000 đồng, người ta cũng không mặn mà làm. Riêng tiền cơm đã gấp đôi ngày xưa rồi.
Hồi đó, tiền thuê xe để đoàn phim đi làm, một tháng 16 triệu nhưng giờ 30 triệu cũng không ai muốn cho thuê. Lý do là vì tính bình quân, 1 triệu/ ngày mà họ phải chi tiền xăng, tiền tài xế thì còn không được bao nhiêu.
Diễn viên ngày xưa, 250.000 đến 300.000/phân đoạn cũng có người đóng. Giờ trả 500.000/ phân đoạn, tôi bị xấu hổ với họ. Tôi trả bằng giá cũ thì tội cho họ mà lên lương thì tội cho tôi. Xuống lại càng không được.
Để có tiền bù cho các chi phí đội giá khác khi làm phim, Hoàng Mập vừa đạo diễn, vừa đóng phim, tìm bối cảnh, lo giấy phép... còn vợ anh thì kiêm chủ nhiệm đoàn.
Dĩ nhiên, để tiết kiệm chi phí thì hầu hết các nhà sản xuất hiện nay đều trả diễn viên theo tập, theo vai nhưng ít quá thì mình cũng ngại, phải cân nhắc hợp lý để diễn viên còn sống.
Ví dụ, vai của họ có khoảng 100 phân đoạn thì ít nhất cũng phải trả 50 triệu. Diễn viên cầm 50 triệu đó nhưng đi quay cả tháng trời, làm việc đêm hôm cực khổ, đi tới đi lui cũng chẳng còn bao nhiêu.
Với tình hình thế, dĩ nhiên các nhà sản xuất phải bù lỗ. Rất nhiều người bị phá sản, bán nhà bán đất vì làm phim. Đó là điều ai cũng thấy.
Vậy tại sao trong tình hình làm phim như thế, anh vẫn lao đầu vào? Anh giải quyết bài toán kinh phí đó như thế nào để tồn tại, phim bán được mà vẫn có lời?
Chi phí lên mà giá phim xuống thì tôi lấy tiền đâu ra. Dĩ nhiên, tôi phải cắt bớt lương đạo diễn, lương chủ nhiệm.
Nhiều người nói, "Hoàng Mập là nhà sản xuất mà còn ham làm đạo diễn". Thực sự tôi không thích làm đạo diễn. Tôi cũng không muốn phải đóng vai nào trong phim mình làm nhưng tôi buộc phải làm để giảm chi phí.
Lương đạo diễn 6-10 triệu/tập. Tôi tự làm đạo diễn thì sẽ dư ra được số tiền đó. Khoản dư đó, tôi bù vào các khoản chi khác. Vai trò chủ nhiệm phim cũng vậy, vợ tôi làm. Tôi không phải bỏ tiền ra thuê chủ nhiệm thì sẽ có tiền bù cho các khoản khác.
Hoàng Mập trên phim trường.
Công việc tìm bối cảnh, xin giấy phép vợ chồng tôi cũng làm luôn. Vì nếu thuê thì chắc chắn lỗ. Với 4, 5 đầu việc đó, tôi giảm được từ 15 đến 20 triệu/tập. Phim 30 tập thì tôi cũng bớt được vài trăm triệu. Nhờ thế mà tôi sống được tới giờ.
Bạn tới phim trường rồi, bạn biết. Mọi người hỏi tôi, "sao đi phim người ta, mặt mũi anh tươi thế mà làm phim mình, lúc nào mặt cũng nhăn, cũng chửi".
Bởi vì đi phim người ta thì tôi chỉ việc xách giỏ đi làm rồi lấy tiền về. Còn đi phim mình sản xuất, tôi phải lo đủ thứ, đèn đuốc, âm thanh ánh sáng, cơm nước, diễn viên có đúng giờ không. Chỉ cần trong đoàn có một người không vừa lòng, mặt mũi chằm dằm là mình đã khó chịu rồi.
Đóng phim cho người ta, mình có tâm lý làm nhận tiền còn phim mình làm thì không có tiền. Đã thế, sáng ra mình phải cầm kịch bản đi ra đi vô, coi hôm nay làm gì. Tôi nói thật, mỗi lần làm xong phim, tôi có cảm giác mình già đi 10 tuổi.
"Đi đứt" một căn biệt thự vì phim "Va-li tình yêu"
Rất nhiều người cũng tính toán được như anh nhưng họ vẫn lỗ, vẫn bán nhà, bán cửa, bán xe. Tôi hỏi thật, anh đã bao giờ rơi vào tình huống tương tự chưa?
Làm phim bây giờ một là lỗ, hai là hoà vốn. May mắn lắm mới có được phim thắng. Mọi người cứ nghĩ tôi làm phim lời lắm nhưng đó là vì họ không biết tôi bị những gì.
Hoàng Mập trong căn biệt thự cổ ở Đồng Nai.
Thời điểm tôi phát hành "Va-li tình yêu" cũng chính là giai đoạn tôi đang làm nhà ở Đồng Nai. Người ta đồn, phát hành phim đó tôi lời 40, 50 tỉ nên mới có tiền xây nhà. Lời đồn đó khiến một số anh em lấy tôi ra làm động lực, tiêu chí phấn đấu và đi cầm nhà cầm cửa làm phim nhựa.
Phim nào lời tôi không nói, còn "Va-li tình yêu" tôi lỗ sặc máu. Ban đầu, tôi dự định phát hành sớm 1 tuần nhưng trục trặc nhà cửa nên tôi phải rời lại đúng dịp King-Kong ra rạp. Phim tôi bị đè chết queo.
Tôi phải bán một căn nhà ở Vạn Phúc trên đường Phạm Văn Đồng thì ai biết, chỉ có vợ chồng tôi biết. Phim đó, tôi không lấy lại được 1 đồng, đi đứt luôn căn biệt thự rất đẹp 10 tỉ.
Phim rạp, 10 phim thắng được 1 là quá mừng. Lời được 10 tỉ thì cũng phải chia lại cho các nhà đầu tư. Cầm được 1 tỉ trong tay đã là hên lắm.
Vậy mà tôi khuyên, không ai nghe. Họ lao vào cầm nhà, bán đất rồi thua hết. Làm phim xong không đơn vị nào chịu phát hành lại điện thoại khóc lóc với tôi. Tôi cứu làm sao được. Họ nói bắt chước tôi là bậy. Tôi nói thật, nhiều khi tôi bớt giàu vì làm phim.
Cuộc sống ai cũng có thăng trầm nhưng không phải người ta không than thở thì có nghĩa là họ đang sung sướng. Gặp vấn đề, tôi tự giải quyết chứ không lên facebook than thở, khóc lóc. Để người ta cười vào mặt mình à? Không.
Mọi đồ dùng, đồ trưng bày trong căn biệt thự cổ này đều có tuổi thọ trên 100 năm mà anh kỳ công đem về từ nhiều nước trên thế giới trong nhiều năm qua.
Xin phép anh cho tôi tò mò một chút. Câu hỏi này chắc chắn nhiều người cũng đang thắc mắc giống tôi. Nếu không phải giàu nhờ làm phim thì ở đâu mà anh nhiều tiền đến vậy?
Hơn 20 năm làm nghề, tôi tích cóp lại hết. Thời điểm tấu hài thịnh, mỗi show diễn tôi được 15.000 đồng. Thứ bảy, chủ nhật ít cũng phải 10 show. Thời điểm đó, vàng chỉ có 130.000 đồng/chỉ, vậy có lý do gì mà tôi không mua vàng trữ trong khi đêm nào mình cũng có thể kiếm được một chỉ.
Đấy là diễn trong thành phố. Đi tỉnh còn nhiều hơn nữa. Một show tỉnh là 500.000 đồng, chia đôi thì mỗi đứa cũng được hai chỉ vàng. Từ trẻ tôi đã không ăn chơi. Làm được bao nhiêu, tôi đem về nhà hết.
Ông Tổ rất thương nghệ sĩ và cho nghệ sĩ nhiều lắm. Có những người đương thời, một ngày làm ra không biết bao nhiêu tiền nhưng lại không biết giữ. Họ làm 10 triệu mà xài 100 triệu vào đánh bài, cá độ đá banh, uýnh đề thì không cách nào còn.
Tôi xác định mình không phải là người nổi tiếng, mình không kiếm tiền giỏi như người ta nên phải tích luỹ, dành dụm. Hơn 20 năm, dĩ nhiên đó là số tiền không hề nhỏ.
Tôi thấy rất nhiều nhà sản xuất gặp vấn đề với diễn viên như bị thưa kiện vì hợp đồng, cát xê không sòng phẳng. Còn anh thì sao?
Tôi rất thích làm việc với người quen. Mọi người biết tính, biết giá nhau hết rồi, có phim là vô làm, xong nhận tiền. Thậm chí, ai muốn ứng trước, tôi cũng sẵn sàng ứng mà chưa bao giờ phải ký hợp đồng với một diễn viên nào.
Hoàng Mập chia sẻ, Huy Khánh là diễn viên mà anh quý nhất từ trước tới nay.
Khi phim ra mắt, nhà đài cần hợp đồng để tránh rắc rối khi phim đang lên sóng có người kiện tụng, thì tôi mới gọi diễn viên ra ký. Dù vậy, tôi cũng chưa bao giờ dính phải rắc rối nào về vấn đề này.
Trong tất cả các diễn viên từng làm việc với tôi cho tới thời điểm này, tôi quý Huy Khánh nhất. Khánh đi cine tour với tôi suốt nên biết, phim "Va-li tình yêu" tôi chết thảm.
Cứ nhìn vào lịch chiếu là biết. Nay 10 suất, mai còn 3, 4 suất mà cũng không có khán giả xem. Thế nhưng Khánh vẫn vô tư, hồn nhiên đi mà không kêu ca tiếng nào.
Nhưng ngược lại, cũng có những diễn viên, làm việc xong, tôi không muốn gặp lại. Trước khi bấm máy thì đêm nào họ cũng điện thoại nhắn tin xin vai. Phim ra rạp bị thua, thì nhắn tin trách móc "Phim dở quá. Anh làm vậy là chết tên em rồi". Tôi trả lời "ủa, em có tên để mất hả"?
Cảm ơn anh đã chia sẻ!
Theo Trí Thức Trẻ
Hoàng Mập: Sau lưng Hoài Linh, người ta nói "thằng đó mà coi cái gì"! "Nghe tôi khoe được diễn với anh Hoài Linh, người đó trề môi, nguýt dài bảo thằng đó mà coi cái gì. Vậy mà hôm sau, tôi lại thấy họ ôm Hoài Linh "anh em" ngọt sớt", Hoàng Mập kể. "Nghệ sĩ đang nổi, ai cũng cung phụng nhưng hết thời rồi biết, không ai nhìn mặt luôn. Hoặc lúc chưa có tên...