Hoang mang không tìm được điểm nào trên khuôn mặt của con giống chồng
Con trai tôi đã được 2 tuần tuổi, tôi cố nhìn mọi chi tiết trên khuôn mặt con để tìm được điểm nào đó cho giống chồng. Tôi cứ tự mình an ủi, do con còn quá nhỏ. Con có khi vẫn là con của chồng tôi.
ảnh minh họa
Chào mọi người!
Khi tôi viết những dòng tâm sự này ra là lúc cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc. Tôi không thể nào ngủ yên vì dằn vặt và cắn rứt lương tâm vì lỗi lầm tôi gây ra. Chỉ mong rằng, mọi người có thể cho tôi một vài lời khuyên, để tôi có thể giải tỏa những đau khổ bây lâu nay và có thể thoải mái tư tưởng hơn.
Tôi lấy chồng đã 6 năm và có với anh hai đứa con, một con trai 5 tuổi và con gái 2 tuổi. Chồng tôi là người đàn ông tốt khi ngày ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, tối về phụ tôi chăm con và công việc nhà cửa.
Duy chỉ có một điều, anh hiền quá nên hầu như mọi việc lớn bé trong nhà đều một mình tôi quyết. Đến cả việc đối nội, đối ngoại, ngoại giao công việc cho anh cũng là tôi lo. Nhiều lúc tôi thấy buồn và thèm lắm một bờ vai để dựa vào như những người phụ nữ khác.
Mọi việc sẽ êm ấm trôi đi như thế nếu như không có cái đêm đó. Đêm mà tôi về quê tham dự buổi họp lớp cuối năm. Hôm đó, tôi gặp lại người yêu cũ. Đó chính là bạn học và cũng là mối tình đầu của tôi.
Anh ấy ra nước ngoài học tập và bây giờ về Việt Nam công tác. Anh ấy vẫn đang sống độc thân.
Sau những chén rượu liên tiếp, chúng tôi có hơi chếnh choáng. Sau khi tan buổi liên hoan, tôi và cậu ta có đi uống cà phê ôn lại kỷ niệm xưa. Phút giây chuyện trò, nhìn nhau rồi tình cảm cũ ùa về. Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi cảm giác mình thật bé nhỏ và như được người ấy bao bọc, chở che, thứ cảm giác mà tôi thèm khát bấy lâu nay.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Sau đó, tôi và người ấy đã vào nhà nghỉ bên cạnh để tâm sự sau buổi liên hoan ấy. Chúng tôi quyện vào nhau quên hết mọi thứ xung quanh.
Video đang HOT
Đêm hôm đó, tôi thấy hạnh phúc và cảm giác như được trở về tuổi thanh xuân. Bờ vai rộng, sự mạnh mẽ của cậu ấy làm tôi say mê, quên hết các con và người chồng thủy chung, yêu thương ở nhà.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi và người ấy chia tay. Tôi vội vã trở về với lòng đầy cảm giác tội lỗi và cắn rứt.
Sau đó, để che giấu cảm xúc của mình, tôi cố chiều chồng để bủ đắp và để anh không phát hiện ra bí mật tày đình của tôi.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không xảy ra chuyện 1 tháng sau tôi bắt đầu cảm thấy nôn nao, mệt mỏi và que thử thai hiện hai vạch. Tôi hoang mang không biết đó là con của chồng tôi hay của người tình.
Thế nhưng khi phát hiện tờ khám thai của tôi, chồng tôi đã sung sướng và ngay thức thì gọi điện thông báo cho gia đình hai bên biết. Tôi hoang mang dùng mọi lý lẽ để thuyết phục anh phá bỏ cái thai trong bụng nhưng anh ấy không đồng ý. Anh ấy còn dọa nếu bỏ thai sẽ không nhìn mặt tôi nữa.
Tôi lo sợ và bắt đầu chăm sóc cái thai trong bụng cho đến ngày sinh. Tôi xóa hết số điện thoại, facebook, skype, zalo, mọi thứ liên quan đến người tình cũ để cắt đứt mọi liên hệ.
Khi cái thai tròn 9 tháng 10 ngày, tôi hạ sinh một cậu con trai nặng 3 cân 4. Chồng tôi vui sướng gọi điện khoe với bố mẹ ở quê và bạn bè cơ quan. Tôi nhìn thấy anh như thế mà thấy lo lắng, tội lỗi vô cùng.
Đến nay, con trai tôi đã được 2 tuần tuổi, tôi cố nhìn mọi chi tiết trên khuôn mặt con để tìm được điểm nào đó cho giống chồng. Tôi cứ tự mình an ủi, do con còn quá nhỏ. Con có khi vẫn là con của chồng tôi.
Mọi người vào chơi thăm mẹ con ai cũng bảo cháu giống mẹ. Tôi lại hoang mang sống trong cảm giác tội lỗi và dằn vặt. Tôi lo sợ một ngày chồng tôi sẽ phát hiện ra sự thật và không biết, cuộc sống của tôi sẽ rơi vào tình cảnh nào.
Chắc chắn anh ấy sẽ chẳng thể nào tha thứ cho tôi khi mà ngay chính bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình. Tôi chỉ ước, giá như đó là con của chồng tôi thì tôi sẽ che giấu bí mật này đến cuối đời. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có thể nhẹ bớt nỗi lòng lúc này.
Theo blogtamsu
Ân hận tột cùng khi không nghe 63 cuộc gọi của vợ
Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em đi ngày mưa gió. Không biết vợ tôi ở bên kia thế giới có tha lỗi cho tôi không?
Nhưng chắc do trời quá mưa to nên em tạt vào trú bên vỉa hè. (Ảnh minh họa).
Hôm nay vừa tròn 1 năm ngày mất của vợ tôi. Hôm nay, tôi cũng xin nghỉ làm để ở nhà làm mâm cơm với mấy món vợ tôi thích ăn thắp hương cho cô ấy.
Cho dù bố mẹ tôi không hài lòng khi giỗ đầu của vợ, tôi là chồng mà lại làm quá đơn giản. Nhưng tôi vẫn không làm theo lời của bố mẹ đề nghị. Bởi tôi biết, vợ tôi tính cách rất đơn giản. Cô ấy chẳng thích sự ồn ã cũng như những gì quá nghiêng về hình thức.
Nói thật với mọi người, tôi nói những điều trên, mọi người có thể nghĩ tôi yêu vợ, hiểu vợ. Nhưng tôi có lỗi với vợ lắm. Ngày vợ mất, vợ đã gọi tôi mòn mỏi, nhưng tôi vẫn cứ mải miết chơi đánh bài cùng các bạn. Tôi để mặc vợ về trong đêm mưa và chẳng bao giờ có mặt trong cuộc đời này.
Tôi và vợ tôi chính thức kết hôn hơn 1 năm nay. Chúng tôi cũng yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Tuy cả yêu và cưới chính thức mới 3 năm, song giữa chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Tôi cũng rất yêu vợ mình. Cô ấy kém tôi 3 tuổi nhưng khá chín chắn và chỉn chu trong mọi việc.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi thuê một căn nhà nhỏ ở Hà Nội sống và đi làm. Do cả hai đứa vẫn muốn có thêm chút vốn liếng và phấn đấu cho sự nghiệp nên vợ chồng kế hoạch chưa có em bé. Dự định 3 năm sau ngày kết hôn, chúng tôi sẽ mua được căn nhà nhỏ ở ngoại thành và sẽ sinh con.
Chuyện cứ êm đềm như vậy cho đến một chiều tối, vợ tôi gọi điện bảo sẽ về muộn do phải làm thêm ca. Điều này tôi cũng không lạ vì công việc quản lý siêu thị của vợ tôi việc làm thêm ca như bữa.
Thấy vợ phải làm thêm như vậy, tôi ở nhà ăn uống xong xem phim cũng chán. Do đó, tôi lấy xe phóng ra ngoài gặp bạn bè tụ tập. Tụ tập chán, bạn bè tôi lại rủ lên ngồi đánh bài.
Mọi người đều biết, đàn ông khi đã ngồi chơi bài thì khó dứt ra như nào rồi. Chẳng thế mà đêm hôm ấy trời đổ mưa to, vợ gọi về cho tôi nói đi đón cô ấy. Tôi đã phũ phàng nói vợ tự đi xe về. Nhưng vợ tôi bảo, em hôm nay cảm thấy chóng mặt và mệt. Em cũng đang buồn nôn nên không thể tự đi xe về.
Vì mải chơi, tôi vẫn cứ nói với vợ cố gắng tự đi xe về vì giờ cũng đã khuya. Nói rồi tôi còn bực mình tắt chuông điện thoại đi vì sợ vợ gọi nhiều lũ bạn trêu chọc. Vợ tôi không thấy chồng đến đón nên dù mệt cũng phải tự đi xe về.
Nhưng chắc do trời quá mưa to nên em tạt vào trú bên vỉa hè. Lúc này chắc trong người ngấm nước mưa nên em khó chịu. Do đó, em đã gọi tôi hàng mấy chục cuộc gọi nhỡ của chồng. Có lúc tôi biết nhưng nhất định không nghe máy.
23 giờ kém 15 phút, tôi cứ thấy điện thoại rung liên hồi. Bực mình, tôi nhấc máy lên thì có người nói với tôi trong vội vã. Họ thông báo vợ tôi đã bị cảm tại địa điểm này kia. Họ bảo tôi nhanh chóng đến đó đưa vợ đi cấp cứu.
Quá hoảng hốt trước tin này, tôi vội vàng chạy đến địa điểm mà người qua đường kia đã thông báo. Đến nơi, mọi người đã chuyển vợ tôi đi viện. Chỉ còn chiếc xe Lead của vợ tôi là vẫn dựng bên hiên và vài khách qua đường đang bàn tán trông coi hộ. Thấy tôi đến và biết tôi là chồng, họ không ngừng lao tới trách cứ tôi rằng, sao trời mưa to thế mà để em đi về một mình?
Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi ngay ngày mưa gió. (Ảnh minh họa).
Tôi ân hận tột cùng và lao vào viện. Song tất cả đã muộn. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi mà không kịp gặp chồng. Nhìn khuôn mặt vợ mệt mỏi nằm trên giường cấp cứu, tôi ngã khuỵu và trào nước mắt. Chỉ vì phút ham chơi mà tôi đã đánh mất vợ mãi mãi. Tôi thật là một người chồng tồi tệ và ích kỷ nhất thế gian mà.
Ngày định mệnh mưa gió đó đến nay đã đúng 1 năm trôi qua. Chưa ngày nào tôi lại không thương nhớ về vợ. Càng nhớ vợ, tôi càng ân hận tột cùng vì đã để em ra đi đêm ngày mưa gió đầy tội nghiệp. Không biết em ở bên kia thế giới có tha lỗi cho người chồng tệ bạc như tôi không?
Theo Kiến Thức
Bài học từ khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ Con trai tôi có khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ. Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi hay nhớ đến khuôn mặt rạng rỡ ấy và nhớ đến một câu chuyện của cậu bé khiến tôi thay đổi thái độ với cuộc sống xung quanh. Có một lần cậu bé náo nức chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn đội tuyển...