Hoang mang khi chồng bỗng dưng “thích” đàn ông
Lúc anh nắm tay em để trao chiếc nhẫn cầu hôn, em đã vỡ oà vì hạnh phúc, có người con gái nào mà không có cảm giác như bước lên thiên đường khi được người mình yêu cầu hôn đúng không anh?
Chiều nắng tắt….
Những giây phút mặn nồng như vẫn thoảng đâu đây theo từng làn gió lùa vào mái tóc em mỗi khi em thả hồn theo những cảm xúc bên hiên nhà. Em nhớ lắm những khoảnh khắc ban đầu đó, nhớ như in những gian khó từ hai bàn tay trắng chai sần, em và anh cùng ước hẹn sẽ làm tất cả để vươn tới tương lai tươi đẹp hơn.
(Ảnh minh hoạ)
Tình yêu đi qua nghèo khổ thì càng mãnh liệt hơn bao giờ hết, anh vẫn ngày đi làm công việc chuyên môn và tối phụ giúp thêm ở một nhà hàng. Em thì vốn là cô gái mỏng manh yếu đuối, chỉ có thể đi dạy học hằng ngày bên phấn trắng bảng đen.
Cuối cùng trời cũng không phụ lòng chúng ta, anh ngày càng thành công, trở thành một doanh nhân thành đạt. Những ngày tháng không phải lo nghĩ gì về vât chất quả thật rất sung sướng nhưng cũng tỷ lệ thuận với những chuyến đi xa của anh. Còn em ngày càng trở nên mạnh mẽ để thích nghi với sự cô đơn trong chính ngôi nhà mình.
Mỗi lần anh trở về nhà, thì em cứ như đứa trẻ sợ người khác giành mất quà, cứ ríu rít quấn lấy anh. Em ngắm anh, nhận ra anh ngày càng phong độ và tài giỏi, sao tự dưng em lại sợ mất anh quá đỗi. Em đã tự hỏi, nếu có thể gom góp hết những phút giây hạnh phúc của cả đời người thì liệu sẽ kéo dài được mấy ngày?
Linh cảm người phụ nữ luôn rất đúng, hơn nữa em lại là người phụ nữ rất yêu anh. Những lần về nhà tiếp theo, ngoài những lúc vui vẻ bên em, có những khoảnh khắc anh nhìn ra cửa sổ thẫn thờ, những lúc anh nhắn tin rất lâu với một ai đó, em giả vờ ngủ nhưng vẫn lén nhìn anh, nét mặt của anh khẽ nhíu mày rồi chợt sáng bừng lên khi có tin nhắn phản hồi, tim em như có ai bóp nghẹt.
Em vốn dịu dàng, không muốn xen vào những riêng tư của anh nhưng em yêu anh, em ghen, em hỏi thì anh nói “chỉ là mấy đứa bạn thân”. Đợi anh ngủ say, em vùng dậy kiểm tra điện thoại thì anh đã xóa trống trơn. Em trằn trọc đến sáng…
Nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, em vẫn nằm im và lắng nghe anh thức dậy để chuẩn bị tiếp chuyến hành trình xa xôi. Em nằm đó với đôi mắt đỏ hoe, và anh hình như quên mất hôm nay là sinh nhật em. Điện thoại em vang lên điệu nhạc mà em cài đặt riêng cho anh, em bắt máy một cách thờ ơ. Anh thông báo là đã đến nơi, em chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Trong em hoàn toàn trống rỗng, em không muốn ở nhà với tâm trạng tệ hại như thế này! Em bước vội lên chuyến xe bus một cách vô định, em muốn đi dạo 1 vòng thành phố để nhìn ngắm sự náo nhiệt của phố phường. Miên man suy nghĩ thì xe bus đã chạy ngang nhà thờ Đức Bà, em xuống xe và đi dạo với tâm trạng nặng trĩu.
Video đang HOT
Ánh mắt em vô hồn bất chợt nhìn thấy anh! Đúng là anh rồi! Em muốn chạy theo gọi anh nhưng đôi chân như chôn chặt dưới đất khi thấy một người nữa đưa tay ra nắm lấy tay anh, vừa đi vừa cười rất vui vẻ, còn như muốn dựa đầu vào vai anh. Tay anh lúc đó thì nắm thật chặt bàn tay ấy và nhìn người ta say đắm.
Cả thế giới giờ chỉ còn là đống gạch vụn dưới chân em, các giây thần kinh em như đông cứng lại, tim em không muốn đập nữa mà trở thành hoá đá khi thấy anh âu yếm một người đàn ông giữa nơi kỷ niệm của hai đứa mình. Em hoảng hốt không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một chiếc taxi ập đến chở anh và người đàn ông đó, định thần lại, em mới luýnh quýnh leo lên một chiếc xe gần đó mong theo sát anh.
Khi thấy xe anh dừng lại trước một khách sạn lớn thì em đã không giữ được bình tĩnh nữa, em luống cuống trả tiền rồi vội bước sau anh. Khi nhìn thấy rõ hơn hai người tay trong tay tại quầy lễ tân để nhận phòng. Không lẽ người đàn ông đích thực của em lại phản bội em để đi theo một người con trai sao? Không thể nào!
Khi vô thang máy, anh quay lại và nhìn thấy bóng dáng em nước mắt tràn mi. Anh sững lại, định bước ra nhưng bàn tay kia đã giữ lại, anh chần chừ đến khi tháng máy khép lại. Em đã bỏ chạy khỏi nơi đó. Em muốn chạy trốn khỏi hiện thực này dù bao xa cũng được!
Ai lúc này có thể đánh em chết em cũng không thể tin được. Nếu anh là gay sao đã từng yêu em nồng nàn như thế? Sao lại lừa dối em như thế?
Hàng ngàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu mặc cho em khóc như mưa. Em phải làm sao đây khi tình địch của em lại là một người đàn ông? Tình yêu của em với anh có lỗi gì mà anh đối xử với em như thế?
Theo VNE
Yêu nhau 7 năm, bạn trai lừa dối về quê lấy vợ
Tôi và D bắt đầu yêu nhau từ khi tôi học năm thứ nhất đại học. Ngày đó hai đứa ở cùng xóm trọ, hai phòng sát cạnh nhau. Tình yêu sinh viên bắt đầu nảy nở từ những buổi nói chuyện, những lần đi học giảng đường ôn thi cùng nhau. Ngày đó yêu nhau đầy mơ mộng và cũng không một chút tính toán.
D quê ở Quy Nhơn nhưng ra lại ra ngoài Hà Nội để học. Một năm anh chỉ về thăm nhà hai lần. Anh là một người hiền lành, nhút nhát, không biết giao tiếp nhưng lại rất chăm chỉ học và tôi cũng đã học được từ anh rất nhiều.
Khi tôi học năm thứ ba đại học thì D quyết định thi làm giảng viên để ở lại trường. Vì có một chút xích mích với chị ở cùng phòng nên tôi chuyển khỏi xóm trọ với D. Thời gian đó D chỉ ở nhà ôn thi nên tối nào cũng đến chỗ tôi chơi và đưa đón tôi đi học. Khoảng thời gian đó thật đẹp và hạnh phúc.
Sau khi trải qua một kỳ thi dài thì D cũng thi đỗ làm giảng viên của trường và là thầy giáo của tôi. Từ đó trở đi chúng tôi ít đi cùng nhau hơn vì anh ngại sinh viên nhìn thấy. Khi ra đường chúng tôi cứ như hai người không quen. Hai đứa không còn những buổi đi dạo bờ hồ với nhau nữa mà thay vào đó là những cuộc nói chuyện chỉ ở trong phòng trọ.
Yêu nhau khi còn là sinh viên năm thứ nhất, tình yêu của tôi và anh đã trải qua 7 năm biết bao vui buồn (Ảnh minh họa)
Từ khi làm giảng viên D cũng giúp tôi rất nhiều trong việc học. Lúc này chúng tôi lại chuyển đến ở cùng xóm trọ với nhau. Chúng tôi thuê hai phòng cạnh nhau. Hai đứa quyết định góp gạo thổi cơm chung.
Lúc đó tôi không nghĩ sẽ tự biến mình thành ô sin cho anh mà đơn giản tôi chỉ thích được chăm sóc cho người mình yêu. Thời gian cứ thế trôi đi cho đến khi tôi đi thực tập tốt nghiệp thì D xin được học bổng đi học bên Nhật. Dù đang thực tập ở xa nhưng tôi cũng cố gắng xin về để giúp anh chuẩn bị đồ đạc. Buổi chia tay nhiều nước mắt và cũng nhiều hứa hẹn.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi đi, tôi ra trường đi làm và D vẫn tiếp tục việc học bên Nhật của mình. Ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện qua yahoo hoặc skype. Nếu không gặp được nhau thì tôi phải nhận được một cuộc điện thoại của anh mới yên tâm.
Khi D đi học được một năm, anh có đăng ký tham gia một chương trình tình nguyện giữa hai nước Nhật - Việt. Anh tham gia tình nguyện hai tuần, còn hai tuần sau đó là lên chỗ tôi làm. Tình yêu sau bao ngày xa cách được gặp lại nhau thật hạnh phúc. Ban ngày tôi đi làm, trưa tranh thủ về đi chợ, anh ở nhà cắm cơm và giặt quần áo. Chiều đến hai đứa lại đi chợ cùng nhau, sau bữa ăn tối tôi và anh cùng đi dạo. Hạnh phúc đến từ những điều đơn giản nhất.
Theo đúng kế hoạch là anh đi học đến tháng 2-2013 là kết thúc nhưng vì một số trục trặc nên phải xin gia hạn. Vì nhà chỉ còn có mẹ, nhưng anh lại ở xa nên không giúp được gì. Tôi phải đi mua quà và đến nhà từng thầy để xin chữ ký, công chứng giấy tờ giúp anh làm thủ tục gia hạn.
Sau bao ngày chờ đợi thì cuối cùng anh cũng kết thúc khóa học để về nước. Tôi nghĩ ngày anh về nước, người mà anh gặp đầu tiên sẽ là tôi. Nhưng anh lại quyết định về quê trước. Tuy rất buồn nhưng tôi cũng tôn trọng quyết định của anh.
Trong thời gian về quê đó anh không hề nhắn tin hay gọi điện cho tôi. Thực sự đã làm tôi rất lo lắng và tôi cứ tự trấn an mình có lẽ là anh về quê bận gặp gỡ bạn bè nên không có thời gian.
Hết 1 tuần đó anh cũng quay trở lại Hà Nội và lúc này anh mới liên lạc với tôi vì lúc này anh về nước không có chỗ ở. Hơn một năm mới gặp lại anh, tôi đã vỡ òa trong niềm vui sướng.
Anh về nước muốn xin trường để làm thủ tục đi học tiếp nhưng không được. Biết anh buồn vì chưa thể tiếp tục được việc học nhưng lúc đó tôi lại rất vui vì tôi nghĩ như thế chúng tôi sẽ có một đám cưới trong tương lai gần.
Để giúp anh chuẩn bị chỗ ở để quay lại trường làm việc, tôi đã cùng anh đi thuê phòng trọ, mua sắm đồ đạc. Khi anh quay lại trường làm việc, cứ đến cuối tuần là anh lại lên chỗ tôi ở. Nhưng từ khi anh ở quê ra, tôi đã thấy anh có những biểu hiện rất lạ.
Anh thường tắt điện thoại khi ở bên tôi, lúc nào có tin nhắn hay cuộc gọi đến là anh giằng lấy điện thoại không cho tôi xem. Sau đó vô tình tôi biết được anh hay nhắn tin gọi điện với một người bạn gái học cùng lớp cấp 3. Khi tôi tra hỏi thì anh bảo đó chỉ là bạn bè bình thường và tôi ghen tuông mù quáng.
Tạm tin anh nên tôi không hỏi gì nữa. Thế nhưng một lần vô tình vào được facebook của anh, tôi đã thực sự đau đớn khi phát hiện ra những gì anh nói với tôi về người con gái kia không chỉ đơn giản là bạn bình thường. Họ tâm sự, nói chuyện với nhau như những người đang yêu khi ở xa vậy.
Và tôi cũng biết là anh có nói chuyện với một người bạn nữa là sẽ không bao giờ có đám cưới nào giữa anh và tôi. Quá đau buồn nên tôi đã khóc rất nhiều và copy lại đoạn chat đó gửi lại cho anh. Lúc này anh vẫn khẳng định là giữa họ chỉ là bạn không có gì hết và anh cho tôi thời gian suy nghĩ.
Trong những ngày đó tôi cứ luôn dằn vặt bản thân mình mà không biết anh không hề lo lắng vì điều đó. Vì yêu nhau quá lâu nên tôi đã chủ động xuống gặp anh để làm lành.
Vì đã có những vết gợn trong lòng nên tôi đã vào email của anh để kiểm tra thì thấy anh có đặt vé máy bay cuối tháng vào thành phố Hồ Chí Minh. Và anh còn hẹn với người con gái kia đến tháng 12 sẽ về để tổ chức đám cưới. Họ bàn nhau tổ chức như thế nào, đi trăng mật ở đâu.
Bạn bè ở quê anh cũng đều biết là họ tháng 12 sẽ tổ chức đám cưới. Lúc này đây tôi mới chợt nhận ra là mỗi lần tôi hỏi anh bao giờ mình cưới thì anh đều lảng tránh câu hỏi của tôi.
Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt, tại sao anh có thể lên một kế hoạch hoàn hảo như thế. Trong khi đó anh vẫn vô tư nhận sự quan tâm củ tôi như bình thường, vẫn ăn cơm tôi nấu, tối đến vẫn ôm tôi vào lòng khi đi ngủ.
Anh vẫn chưa biết là tôi đã biết hết kế hoạch hoàn hảo của mình. Mỗi ngày tôi vẫn phải nói những lời quan tâm dịu dàng đến con người đạo đức giả đó thật ghê tởm. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân anh. Tại sao một con người trông hiền lành như thế lại có thể nghĩ ra được một kế hoạch chi tiết đến như vậy và liệu anh có xứng đáng để làm một giảng viên? Tôi đã luôn đặt ra câu hỏi là tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Tình yêu 7 năm không có nghĩa gì với anh sao? Tất cả tuổi xuân và những thứ quý giá của đời con gái tôi đã trao hết cho anh vậy mà cái tôi nhận được thật đau đớn.
Anh vẫn chưa biết là tôi đã biết hết kế hoạch hoàn hảo của mình. Mỗi ngày tôi vẫn phải nói những lời quan tâm dịu dàng đến con người đạo đức giả đó thật ghê tởm. Tôi không biết có cách nào vạch mặt người bạn trai đểu giả đó? Tôi không muốn anh dễ dàng đạt được những thứ mình muốn mà phải trả một cái giá đắt cho hành động của mình. Nhưng tôi chưa biết phải làm sao
Theo VNE
Tôi không cần được khóc trên vai chồng nữa Tôi, là một cô gái bi lụy và ủy mị, đa sầu đa cảm. Bất cứ ai quen biết tôi đủ thân đều đã từng nhìn thấy tôi khóc. Tôi khóc vì buồn, vì giận dỗi, vì stress, đôi khi vì cả... vui quá. Tôi luôn tự hỏi không hiểu vì sao tôi có lắm nước mắt đến vậy, luôn sẵn sàng rơi...