Hoang mang chuyện lấy chồng
Có những điều mà bạn cảm thấy thật khó để tâm sự với người thân, bạn bè, đừng ngại ngần, hãy đem những thắc mắc khó nói ấy tới chuyên mục của chúng tôi để được chia sẻ và giải đáp về những điều trăn trở ấy nhé!
Sắp đám cưới rồi, đáng lẽ phải vui nhưng lòng mình lại hoang mang vô cùng. Mình không đủ dũng cảm để sống đời độc thân, rốt cuộc cũng phải kiếm người cùng chung lưng xây dựng gia đình, thế nên mình đã gật đầu với người ta một cách hoàn toàn lý trí. Mình biết lấy chồng là thêm bao nhiêu bổn phận, chẳng sung sướng gì đâu.
Anh ấy là một người bình thường, không phải mẫu đàn ông mà mình hằng mơ ước. Nhưng năm nay mình đã 29 tuổi rồi, cơ hội đến mà không cưới thì e sau này lại hối hận. Mình không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa? Hãy cho mình những lời khuyên để mình thay đổi lại những suy nghĩ mông lung này?
Bạn không đúng, không sai, mà chỉ là nhầm thôi.
Giống như một người đang cần tuyển gấp thợ xây nhà cho kịp Tết, nhưng lại muốn rước về hot boy Lương Mạnh Hải, vì anh ấy xinh trai quá đi mất. Khả năng vừa là hot boy, lại vừa biết làm thợ xây và chịu xây nhà cho bạn là vô cùng khó.
Nếu bạn muốn tìm hoàng tử trong mộng, lại muốn cưới gấp một người bình thường cho chắc ăn, thì quyết định thế nào bạn cũng vẫn tiếc nuối như thường. Sự tiếc nuối ấy chẳng liên quan gì đến việc cưới hay không cưới, mà nó nằm trong tư tưởng của bạn chưa dứt khoát. Làm theo ý mình hay sống sao cho giống mọi người, bạn chỉ nên chọn lấy một trong hai, và kiên trì theo lối mình đã chọn, đấy là bí quyết để tránh hối hận.
Lấy chồng chưa hẳn là giải pháp thực tế. Sống độc thân chưa chắc đã là mơ mộng. Nó còn tùy thuộc vào cá tính và khả năng của mỗi người. Nhiều bạn gái vội vã đi lấy chồng chỉ vì nghĩ mình đến tuổi rồi, không cưới ngay thì ế. Quyết định này tưởng là thực tế, nhưng thực ra vô cùng cảm tính. Chẳng khác gì nhà mất điện, cần người sửa, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải lấy hẳn một anh thợ điện.
. Bản chất của phụ nữ vốn đã nhường nhịn, nếu lấy người mình yêu thì lại càng lúc càng tận tụy, nhận hết thiệt thòi về mình cho nên dễ khổ. (ảnh minh họa)
Tôi từng nghe người ta tán tỉnh nhau rằng: “ Linh hồn con người rất nặng, một người mang không nổi nên cần hai người để sẻ chia“. Nghe hay đấy, nhưng cũng có khả năng là thay vì được sẻ chia, bạn phải cõng thêm một linh hồn nữa và… chết bẹp dưới sức nặng của nó. Hãy cố gắng phòng tránh tình huống đó bằng cách thăm dò đối phương, liệu anh ấy có phải là người muốn gánh vác linh hồn cùng với bạn, hãy chỉ lăm le tìm đối tác để đẩy gánh nặng của mình đi cho nhẹ thân?
Video đang HOT
Người thực tế là người biết chọn đúng cái mình thực sự cần. Nếu bạn cần tình yêu lãng mạn hơn mọi thứ trên đời, thì quyết định lấy chồng cho “chắc ăn” là không thực tế, vì nó phủ nhận nhu cầu của chính bản thân và sẽ làm bạn day dứt không yên. Ngược lại, nếu bạn là người thích an phận thì chọn một anh chồng bình thường, chí thú là quyết định phù hợp. Hãy tự hỏi mình, bạn thực sự cần gì?
Hỏi:
Chắc mà mình sẽ chọn an phận thôi. Nhưng điều làm mình lo sợ là nhìn ra xung quanh, bạn bè ai lấy chồng cũng than thở là cực hơn hồi con gái nhiều. Lấy chồng vì yêu, khi khổ cực còn có niềm an ủi là mình đang hy sinh cho người yêu. Mình run lắm, không biết tương lai sẽ ra sao khi tình yêu ít mà bổn phận thì nhiều?
Các cô gái thường được khuyên rằng: “ Hãy lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu“. Sự thật là khi yêu, người ta có thể chấp nhận, hy sinh vì nhau nhiều hơn. Bản chất của phụ nữ vốn đã nhường nhịn, nếu lấy người mình yêu thì lại càng lúc càng tận tụy, nhận hết thiệt thòi về mình cho nên dễ khổ.
Chọn lấy người yêu thương mình, hai bên cùng biết nhịn nhau, như vậy sẽ hòa hợp để đi cùng trên một con đường dài. Thực chất lời khuyên này là phụ nữ phải biết thương mình hơn, “ích kỷ” hơn một chút, sẵn lòng cho, nhưng cũng phải được nhận về.
Tuy nhiên, sướng khổ vốn là tương đối và nằm trong suy nghĩ nhiều hơn. Đi làm dưới trời nóng 40 độ C, bạn nghĩ thế là khổ. Nhưng bỏ tiền vào sauna, ngồi toát mồ hôi trong cái phòng con con nóng 70 độ C, có người lại thấy sướng.
Bạn lấy chồng lương tháng 10 triệu đồng, so với một cô gái nông thôn, đấy là đỉnh cao mơ ước. Nhưng nếu nhìn thấy đồng nghiệp toàn được chồng đi BMW láng cóng đến rước thì bạn lại tự ti thấy thân phận mình sao đen đủi, lấy phải chồng nghèo. Tất cả là do quan niệm và so sánh. Hạnh phúc không phải là có cái mình muốn (ví dụ: lấy được người trong mộng) mà là muốn cái mình có.
Hãy tập yêu người đàn ông bình thường, đêm đêm nằm ngáy cạnh mình, lúc đó bạn sẽ hạnh phúc. Bằng không, dù có lấy được Brad Pitt, bạn vẫn đau khổ, vì ngày Tết anh ấy mải đóng phim, không thể về nhà ăn bánh tét với bạn được chẳng hạn.
Bạn lo sợ khi bước vào một cuộc hôn nhân ít tình yêu. Nhưng thật ra, chẳng có gì đảm bảo rằng các cặp uyên ương lấy nhau vì tình sẽ hạnh phúc, yên ổn hơn. Tình yêu nhiều khi làm mờ lý trí., nhuộm mọi thứ xung quanh người đang yêu lúc hồng rực, lúc lại xám ngoẹt đầy cảm tính, trong khi cuộc sống gia đình thì rất cần thực tế, ổn định.
Nếu bạn bắt đầu bước vào hôn nhân bằng lý trí, bạn có lợi thế là không bị sốc khi mọi việc diễn ra không như mơ. Một người đang ngồi bệt dưới đất thì không thể ngã nữa, nhúc nhích kiểu gì cũng được xem là tiến bộ (cao) hơn. Người ta chỉ có thể thất vọng khi từng ôm hy vọng, còn một khi xác định khổ là đã tự tiêm cho mình liều vắc xin chống khổ rồi.
Không ai biết trước được tương lai, nhưng có điều chắc chắn rằng bạn chỉ sống trên đời một lần thôi. Như hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời, như sông sẽ chảy ra biển lớn, bản năng của con người, sinh ra là để mưu cầu hạnh phúc, cho dù con đường để đến đó có phải trải qua muôn vàn đau khổ. Hãy nghiêm túc hỏi mình, vì sao bạn muốn lấy chồng, dù không trông chờ được sung sướng?
Hãy thử nhìn sâu vào cuộc hôn nhân sắp tới, nếu bạn không thấy le lói tia hạnh phúc nào đó thì chắc là quyết định sai lầm. Còn nếu thấy, dù rất xa, ánh sáng của hạnh phúc mình hằng ao ước thì bạn hãy hướng vào cái đích ấy mà quả quyết đi tiếp, đừng để sự hoang mang làm mất thì giờ của bạn nữa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự vô tình "chết người"
Không dám nói ra nhưng trong lòng Lan thấy ấm ức và khó chịu vô cùng...
Bước chân vào nhà, Lan ngỡ ngàng khi thấy mấy cậu thợ mộc đang đục đẽo, hì hục đắp thêm các thanh tay vịn cầu thang ốp sát vào tường. Vừa hay, Trung phóng xe máy về, trên tay cầm túi đinh vít gì đó, Lan hỏi luôn:
- Thợ mộc đang làm gì thế hả anh?
- Anh thuê họ ốp thêm tay vịn vào tường để mẹ có chỗ vịn khi lên cầu thang cho khỏi ngã - Trung đáp.
Nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, Lan hằm hằm bỏ lên gác. Nhìn thái độ của vợ, Trung hiểu Lan đang nghĩ gì. "Cô ấy lúc nào mà chẳng phản ứng như vậy, mình có làm gì sai đâu", Trung tự nhủ rồi nhanh nhảu chỉ bảo cậu thợ mộc đang ngơ ngác hết nhìn Lan lại nhìn Trung ra chiều nghi ngại.
Trung là con trai út trong nhà nhưng mẹ lại chọn ở với vợ chồng anh chứ nhất quyết không về sống cùng vợ chồng con trai cả. Bà hợp tính và thương Trung nhất nhà. Từ bé Trung đã nổi tiếng ngoan ngoãn, học giỏi, lại sống tình cảm, hay chuyện trò tâm sự với mẹ. Lớn lên, Trung đỗ một lúc 2 trường đại học, giờ lại giữ vị trí phó giám đốc một công ty kinh doanh dược. Mẹ Trung tự hào về con trai út lắm.
Là con trai nhưng Trung sống rất tình cảm, anh chăm lo, gần gũi mẹ còn hơn cả chị gái. Trong bữa ăn, anh lúc nào cũng chăm chăm gắp thức ăn cho mẹ, để ý xem mẹ thích ăn món gì để còn dặn người giúp việc sớm mai đi chợ mua. Công ty của Trung chuyên nhập khẩu và phân phối thuốc tân dược nên hễ thấy loại thuốc bổ, thực phẩm chức năng nào tốt cho người già, người bệnh cao huyết áp là anh tìm mua bằng được cho mẹ. Bất cứ mong muốn nào của mẹ, dù là nhỏ nhất, khó thực hiện đến mấy anh cũng trăn trở đáp ứng bằng được. Trong mắt mẹ, Trung là đứa con trai tuyệt vời, hiếu thảo nhất. Bà lúc nào cũng tự hào vì đã sinh ra và nuôi dạy anh nên người.
Không dám nói ra nhưng trong lòng Lan thấy ấm ức và khó chịu vô cùng khi chồng cô cứ mở miệng ra là mẹ, lúc nào cũng mẹ, cái gì cũng mẹ. Nhiều lúc cô thấy ghen tị với bà. Có lần Lan tỏ thái độ khi chồng nhắc đến mẹ trước mặt cô. Lan muốn Trung hiểu rằng cô không vui khi anh chỉ biết quan tâm đến mẹ mà quên bẵng đi rằng còn có vợ và bé Bông trong cuộc sống của anh. Đàn bà dễ thường hay so đo hơn thiệt, luôn muốn mình là nhất trong mắt người đàn ông của mình. Trung không hiểu hay là không muốn hiểu điều đó?
***
Tối nay, khi Trung vào phòng, Lan không chịu nổi đã tỏ thái độ bức xúc:
- Anh lúc nào cũng chỉ mẹ, cái gì cũng mẹ. Mẹ anh là nhất, anh có quan tâm gì tới mẹ con em đâu. Em như người thừa trong cái nhà này vậy, làm gì anh cũng chẳng bao giờ bàn bạc với em, chỉ hỏi mẹ.
- Em bỏ cái thói suy nghĩ trẻ con, thiển cận và ích kỷ ấy đi. Ai mà chẳng có mẹ, không có mẹ liệu có anh ngày hôm nay? Mà em đừng bao giờ nhắc lại từ "mẹ anh" một lần nữa, nghe xa lạ và hằn học lắm. Bà là mẹ anh nhưng cũng là mẹ em. Đừng bao giờ quên điều đó.
Lan rất yêu thương và tôn trọng mẹ chồng. Cô cảm phục sự tảo tần, hy sinh gần cả cuộc đời vì con của bà. Cô hiểu, con cái nào chẳng thương cha thương mẹ, phận làm con phải hiếu lễ với cha mẹ. Nhưng thái độ quá cực đoan, xem thường vợ, cho rằng chỉ mình mới yêu thương, có quyền và biết cách chăm lo cho mẹ của Trung khiến cô nhiều phen chỉ muốn độn thổ xuống đất.
Trung đâu biết rằng cách xử sự thiếu tế nhị, cực đoan trong suy nghĩ và hành động của anh đã vô tình khiến mẹ và vợ - 2 người phụ nữ cùng yêu thương anh - sống trong cùng một mái nhà nhưng ngày càng trở nên xa cách nhau. Anh đã dại dột lấy mất của vợ cơ hội thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người con dâu, cơ hội để chứng tỏ sự kết nối sợi dây tình cảm giữa mẹ chồng - nàng dâu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tạm biệt tình yêu của anh! Thât sự anh không muôn mât em, anh không muôn mât đi tình yêu khi chúng mình đã khó khăn để vun đắp... Em à! Khi viêt những lời này cho em, anh thât sự rất đau lòng! Từng lời nói, từng câu chữ giông như những nhát dao cứa vào lòng anh khiên anh cảm thây vô cùng đau đớn. Anh đã...