Hoảng hồn chuyện như phim khi lần đầu về ra mắt
Cô kể anh nghe rằng mẹ anh mắng xúc phạm cô, anh im lặng lúc lâu rồi đơn giản bảo: “Em kệ mẹ nói gì thì nói, em chỉ nghe đừng ý kiến gì hết. Anh sẽ lo mọi việc”.
Cô và anh yêu nhau đã lâu, anh quyết định dẫn cô về ra mắt bố mẹ, trước hôm về anh dặn: “Mẹ anh có tuổi nên có phần hơi kỹ tính nhưng mẹ thương con quý cháu lắm. Sau về làm dâu con em sẽ hiểu. Em nhớ khéo hỏi thăm nói chuyện với mẹ nhiều vào nhé, đừng làm mẹ phật lòng, đầu xuôi đuôi mới lọt em ạ”. Cô cười “Anh yên tâm” nhưng trong lòng cô không tránh khỏi lo lắng.
Hôm về quê, anh và cô vừa về tới cổng mẹ anh đã vội vã chạy ra đón túi đồ trên tay anh, cười vui vẻ vồn vã hỏi: “Đi lại có mệt không con, nhanh vào nhà rửa mặt mũi chân tay cho mát”. Bà không thèm để ý có cô đứng ở bên cạnh anh. Khi cô lên tiếng chào, mẹ anh mới quay sang nhìn cô, nụ cười tắt hẳn trên môi, mặt bà lạnh tanh ừ một tiếng, cô cảm giác như bị mẹ anh giội một gáo nước lạnh.
Lúc cô đi vào nhà tắm rửa qua bụi bặm bám trên quần áo mặt mũi, vô tình nghe mẹ anh nói: “Con bé thoáng nhìn tôi đã không thấy ưng mắt. Đám tốt không lấy, dẫn về cái đám chẳng ra gì. Nhìn bề ngoài luộm thuộm tôi biết nó không phải đứa chỉn chu cẩn thận. Lấy phải vợ đoảng con mình khổ”. Bề ngoài cô làm sao, cô khá xinh, anh chẳng phải mất bao lâu đuổi các vệ tinh xung quanh cô sao. Cô nhìn lại mình trong gương, ôi thôi tóc tai rối bù, mặt mũi bơ phờ, nhưng thử hỏi đi gần 200km, gió, bụi đường thốc vào đầu tóc, mặt mũi thì cô lung linh nhan sắc sao được, mẹ anh có khắt khe với cô quá không?
Mẹ anh lầm lũi làm, chẳng hỏi han nói chuyện gì, bà dường như không quan tâm đến người yêu của con. (Ảnh minh họa)
Cô nhanh tay vào bếp giúp mẹ anh làm cơm, đụng tay làm gì mẹ anh cũng xua cô ra bảo: “Cứ ra ngoài uống nước, bếp núc cháu chưa quen, người lạ làm bếp bác cũng không thích”. Được anh dặn trước mẹ anh hay nói ý, nhiều khi nói một đằng nhưng muốn người khác làm một nẻo. Cô đã hiểu ý ngầm của mẹ anh và cũng muốn tạo sự gần gũi thân thiết hơn cô bảo: “Bác cho cháu làm cùng cho vui bác ạ. Nhìn bác làm vất vả cháu ngồi uống nước sao được”. Cô dứt lời mẹ anh giao ngay cho cô làm gà, xào nấu hết thứ này đến thứ khác.
Làm bếp cùng mẹ anh, cô căng thẳng hơn tất cả các kì thi lớn nhỏ trong đời cô từng trải qua. Mẹ anh lầm lũi làm, chẳng hỏi han nói chuyện gì, bà dường như không quan tâm đến người yêu của con. Cô chủ động hỏi chuyện, bà im lặng, không biết bà nghe thấy cô hỏi hay không. Sau mấy lần hỏi, cô ngại không dám nói thêm gì. Mãi sau bà hỏi cô được 3 câu “Bố mẹ cháu làm nghề gì, lương bố mẹ cháu cao không, nhà cháu ở thành phố mấy tầng, mặt đường hay trong ngõ”. Những câu hỏi của mẹ anh làm cô không khỏi chạnh lòng suy nghĩ.
Cả nhà ăn cơm, ăn món nào cô nấu bà lại nhăn mặt, gẩy gẩy đũa chê. Bà bảo: “Cháu nấu món này mặn, ăn mặn hại thận, rau xào nát chỉ cần chín tới là ngon, nhà bác không ai miệng rộng mà cháu chặt miếng gà to thế này, cỗ cháu sắp thế này họ cười cho mất mặt… Ở nhà. mẹ cháu không dạy cháu làm bếp sao, bác dạy con gái bác cẩn thận lắm. Phụ nữ phải khéo nhà cửa bếp núc, mới giữ được chân thằng đàn ông. Vụng như cháu thì…”. Câu nói mẹ anh bỏ lửng… Mẹ anh thản nhiên phê bình dạy bảo cô trước mặt bố con anh. Ăn cơm xong, cô rửa bát đũa, vô tình trượt tay rơi chiếc đĩa, nghe tiếng xoảng, mẹ anh chạy vội ra nhìn cô trách móc: “Cháu đoảng thế là cùng”. Cô ngoảnh mặt lau vội giọt nước mắt.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi uống nước ăn hoa quả tráng miệng. Mẹ anh cầm chùm nho cô mua làm quà, xăm soi thản nhiên bảo: “Cháu lần sau đừng mua mấy thứ này, không béo bổ gì đâu, nhìn đẹp mắt nhưng toàn đồ tàu, ăn vào chết lúc nào không biết”. Cô khó chịu, chẳng lẽ cô phải bảo mẹ anh “Bác xem lại trên hộp họ ghi nho nhập khẩu từ Mĩ hay Tàu, mấy trăm nghìn kg nho mà bác bảo nho tàu”. Cô buồn, thêm phần mệt mỏi không quen đi đường xa, cô xin phép đi nghỉ sớm. Trong phòng cô loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ anh: “Con gái quá vô duyên, chưa tối đã nằm ườn ượt, chắc không được giáo dục đàng hoàng đến nơi đến chốn. Mày xem thế nào, mẹ không chấp nhận loại này về làm dâu, mày nghe mẹ lấy vợ gần nhà, mẹ già rồi nay ốm mai đau còn có người qua chăm sóc”. Tiếng anh lí nhí vâng dạ mẹ.
Video đang HOT
Sau lần về ra mắt, cô giận anh cả tuần không gặp mặt nói chuyện. Anh xuống nước nói lời xin lỗi, cô mới đồng ý làm lành. (ảnh minh họa)
Cô tủi thân nằm khóc, ở nhà mẹ cô chưa mắng cô nặng lời, thế mà mẹ anh nói chẳng giữ lại cho cô chút thể diện. Cô đã phải dâu con trong nhà đâu sao mẹ anh nói những lời khó nghe. Cô phàn nàn thì anh bảo: “Mẹ khó tính hay để ý xét nét nhưng không để bụng, nên em cũng đừng để ý làm gì, nghe để nghe vậy thôi. Mà cả tuần, cả tháng, cả năm, tối em ngủ sớm có sao. Về nhà anh được một tối, em không cố ngồi nói chuyện lâu được à để mẹ phải đánh giá. Anh dặn em trước rồi đâu phải không”. Cô quay mặt đi, nén cục tức trong người bảo: “Thôi, anh xuống bám váy mẹ ngủ đi”.
Sau lần về ra mắt, cô giận anh cả tuần không gặp mặt nói chuyện. Anh xuống nước nói lời xin lỗi, cô mới đồng ý làm lành. Anh bảo: “Mình lấy nhau sống riêng ngoài thành phố, đường xá đi lại xa xôi, một năm em về nhà với bố mẹ chồng chắc được đôi lần, mấy khi chạm mặt mẹ mà lo. Em không sợ anh thì thôi sợ gì mẹ nào”. Cô nghĩ anh nói cũng đúng, xa thơm gần thối, cô lấy anh ở ngoài này xa xôi, năm chịu đựng mẹ anh vài ngày cũng có vẻ chấp nhận được.
Anh gọi điện về cho mẹ hỏi khi nào bố mẹ sắp xếp thời gian ra thăm gia đình cô ngoài này. Hôm sau mẹ anh lập tức gọi điện cho cô mắng: “Cô có biết nghĩ không, ngày cô về, tôi tỏ thái độ là cô phải biết gia đình tôi không ưng cô. Cô buông con tôi ra cho nó có cơ hội tìm vợ đàng hoàng tử tế. Vì cô, nó bỏ qua bao đám tốt tôi chọn. Tôi còn sống ngày nào thì ngày ấy cô đừng mong về nhà này làm dâu con”.
Cô kể anh nghe rằng mẹ anh mắng xúc phạm cô, anh im lặng lúc lâu rồi đơn giản bảo: “Em kệ mẹ nói gì thì nói, em chỉ nghe đừng ý kiến gì hết. Anh sẽ lo mọi việc”. Lấy chồng đâu phải lấy mỗi chồng mà lấy cả họ hàng nhà chồng, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu xưa nay đâu đơn giản, khác máu thì tanh lòng. Mẹ anh không ưa cô, cưới anh cô có thể tỉnh bơ sống vui vẻ hạnh phúc, im lặng cho mẹ anh chửi mắng không? Con đường đi cùng anh phía trước nhìn thấy lắm chông gai, khổ cực, cô bước tiếp hay dừng lại, cô đang băn khoăn lắm!
Theo Khampha
'Trị' bà chị chồng 'ăn không nói có'
Mỗi ngày tôi sống ở nhà chồng là một ngày khổ tâm, áp lực vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại đen tối như thế cho tới khi tôi gặp chị chồng tôi.
Cuộc sống vốn nhiều áp lực, tại sao cứ gây thêm những phiền muộn đau khổ cho nhau. Nhiều khi tôi đã nghĩ, con người sống đơn giản thì mọi thứ sẽ ổn hơn, không nên quá quan trọng vấn đề, cũng không nên vì chuyện này chuyện kia, chấp nhặt tiểu tiết mà làm khổ nhau. Sống như vậy thì thật sự sẽ mệt mỏi vô cùng.
Mỗi ngày tôi sống ở nhà chồng là một ngày khổ tâm, áp lực vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại đen tối như thế cho tới khi tôi gặp chị chồng tôi. Nín nhịn rồi nín nhịn để sống qua ngày, với hi vọng con cái sẽ không phải khổ, cũng không phải xích mích nhưng người khác cứ thích làm quá nên không thể nào chịu được nữa. Với lại, tôi luôn tự hỏi bản thân, tại sao mình cứ phải khổ tâm như thế, tại sao mình lại tự biến mình thành một người nhu nhược và sống khổ sở như vậy...
Trước khi lấy chồng, ngày nào cũng sợ cái cảm giác sống ở nhà chồng, sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Cho tới khi tôi và anh xác định lấy nhau, tôi đã sợ lắm vì biết mình phải sống chung với nhà chồng. Thật sự tôi hơi choáng vì những suy nghĩ tiêu cực cứ bủa vây quanh đầu tôi. Tôi đã phải gặp bạn bè một buổi để giải khuây, tâm sự, chia sẻ với họ về những gì tôi đang nghĩ và họ đã đả thông cho tôi, bảo tôi cứ sống thoải mái, lạc quan vui vẻ là được. Thời đại bây giờ không như ngày trước, còn đâu cái cảnh mẹ chồng bóc lột con dâu mà sợ.
Trước khi lấy chồng, ngày nào cũng sợ cái cảm giác sống ở nhà chồng, sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. (ảnh minh họa)
Thế rồi thật may mắn, mẹ chồng tôi dễ tính, không như những gì tôi lo sợ. Ngày về nhà chồng, mẹ tôi tỏ ra rất yêu quý tôi, cũng không có gì đáng ngại cả. Mẹ ân cần, nhẹ nhàng, có gì mẹ cũng truyền đạt lại với tôi để tôi hiểu và biết cách làm khi mới về làm dâu. Tôi cũng dè chừng mẹ nhưng biểu hiện của mẹ khiến tôi an tâm hơn phần nào. Nghĩ thế là may mắn vì ít ra cũng là tín hiệu mừng cho bản thân, nhưng ai ngờ, ngoài mẹ chồng ra, ở nhà chồng tôi còn có một người rất đáng bàn... đó là chị chồng tôi.
Chị ấy hơn tôi 3 tuổi, chưa lấy chồng. Mà người có tuổi chưa chồng chắc chắn sẽ khó tính. Đúng vậy, ban đầu gặp chị ấy ở nhà anh ngày về ra mắt, chị ấy không gây chú ý cho tôi vì nhìn chị cũng hiền lành, ít nói, chị chỉ gọi tôi vào làm cùng, hai chị em cũng câu chuyện ra vào cho vui. Nhưng mà lúc về sống, tôi mới biết được tính cách của con người là như thế nào. Có vẻ như khi vào nhà này, chị ấy đã chuẩn bị sẵn cả một kế hoạch để khiến tôi phải phục tùng mình và phục vụ gia đình chồng.
Trước mắt, chị chồng bảo tôi phải làm việc này, việc kia, chỉ cho tôi từng việc một. Việc nào nên làm sáng, việc nào nên làm ngày và việc nào cần làm tối. Chị ấy bảo không thể cứ làm một lúc xong thì nghỉ được vì có những việc chỉ có làm tối mới hiệu quả. Chị ấy cấm tôi giặt quần áo tối, vì quần áo thì phơi khuya không tốt dù là đã phơi ở trên tầng cũng chẳng ảnh hưởng gì sương gió. Nếu như giặt sáng thì tôi phải dậy thật sớm, cho vào máy giặt rồi còn đợi mấy chục phút mới phơi được. Tất nhiên là tôi phải phơi. Vì nếu tôi không phơi thì không ai làm cả, nó sẽ được để nguyên trong máy giặt tới tận tối hoặc là cả ngày hôm sau nếu tôi không động vào. Tất nhiên là chị chồng biết cũng không làm, cấm cả mẹ chồng tôi làm.
Chị ấy không muốn tôi lười biếng, theo ý chị ấy là vậy nên mọi việc trong nhà này, tôi phải biết hết, làm hết. Chị ta bảo, làm dâu như tôi còn nhẹ nhàng chán chứ như người ta thì tôi còn than vãn nhiều. Thật ra, tôi cho rằng cái chuyện làm dâu, ở chung nhà chồng làm vài việc giặt giũ, cơm nước, rửa dọn chẳng là gì, vì ở nhà tôi cũng phải làm như thế, tôi không phàn nàn. Chỉ là cái tính của bà chị chồng này khiến tôi ức chế không chịu được.
Chị ấy không muốn tôi lười biếng, theo ý chị ấy là vậy nên mọi việc trong nhà này, tôi phải biết hết, làm hết. (ảnh minh họa)
Khi tôi có bầu, mọi việc cũng đến tay tôi, nhờ chị cái gì chị cũng không làm giúp dù là tôi có nghén bằng chết. Có hôm tôi nghén quá, nôn trong phòng mà chị ấy la ói lên là tôi không biết ý, có tí gì cũng nôn ra trong phòng thì phát khiếp. Sau mẹ chồng tôi hỏi có chuyện gì mà um lên thì tôi trình bày như thế. Thế mà chị ấy cãi ngay bảo tôi là, chị đâu có nói em nôn trong phòng thì hôi hám, chị chỉ bảo em nôn xong thì dọn sạch sẽ không thì mang cái chậu vào cho đỡ vương vãi... Rõ là chị quát tôi là vô ý thức, thế mà chị cãi bay được. Sau lần ấy, tôi bắt đầu để ý chị.
Chị hay mượn đồ của tôi để dùng, nói là mượn thôi chứ có khi chị còn tự ý lấy dùng. Thế mà có hôm tôi bảo, &'chị mượn cái váy của em hình như chưa đưa lại. Mai em phải mặc cái đó nên cho em xin lại'. Thế mà chị ấy đỏ bừng mặt lên cáu giận, nói tôi là vớ vẩn, chị không mượn của tôi. Chị bực tôi lắm và nói trước mặt mẹ tôi và chồng tôi là có cái váy mà tính toán nhưng tôi có nói gì mà tính toán. Tôi chỉ xin lại đồ chị mượn của tôi thôi mà. Thế mà khi lên phòng, tôi thấy cái váy trong phòng tôi. Chị mượn và quên nhưng khi tìm thấy thì không nói một câu xin lỗi, lẳng lặng mang sang phòng tôi. Chẳng biết quên thật hay cố tình...
Tôi có con, chị còn khó chịu hơn vì bảo con quấy khóc, mẹ không biết dạy con. Chị bế cháu cũng hớ hênh, bảo vén cái áo xuống cho cháu đỡ lạnh thì chị cau có bảo tôi coi chị không phải là cô của cháu. Chị hắng giọng &'cô nghĩ tôi không biết chăm trẻ, không yêu quý cháu tôi hay sao mà cô phải nhắc'. Bực bội vô cùng nhưng mà biết nói thế nào, chẳng lẽ cãi nhau.
Hôm trước chị mượn tiền của tôi để mua sắm cái gì đó, bảo hôm sau trả luôn. Tôi đưa cho chị triệu bạc, thế mà từ hôm đó, chị không nói gì, coi như chị quên luôn. Tôi cũng ngại không đòi nhưng mà có hôm, chị lại hỏi vay tôi tiếp, tôi mới bảo, &'hôm trước chị vẫn còn cầm tiền của em nên nay em không có tiền nữa rồi, vì tiền còn mấy đồng chiều em phải mua sữa cho cháu'. Thế mà chị đi nói với mẹ chồng và chồng tôi trong bữa ăn là &'chị em không biết quý trọng nhau, vay vài đồng cũng kì kèo'. Chị chồng gì mà chán vậy, tôi nào có nói thế, chị ăn không nói có, vu tội cho tôi thật sự làm tôi phiền lòng. Tôi không thể tin là, người chị chững chạc, nhìn hiền lành như thế lại có thể vu khống cho tôi đủ điều.
Nói xong, tôi còn thấy mình quá là hung hăng, thật sự không hiểu sao tôi lại mạnh mẽ như vậy, nói ghê gớm và đay nghiến như vậy nhưng tôi không chịu nổi nữa rồi. (ảnh minh họa)
Chị làm chồng tôi và mẹ chồng cũng nghi ngờ lòng tốt của tôi. Trước giờ tôi làm con dâu trong nhà này, phục vụ cả nhà, kính trọng mẹ chồng, yêu thương chồng con, có điều tiếng gì đâu. Thế mà chị cứ đi nói xấu đặt điều cho tôi. Chắc là chị còn nói xấu tôi với cả hàng xóm nên ai nhìn tôi cũng ái ngại. Tôi cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống như thế này lắm!
Có hôm, rõ ràng là nấu canh, chị đã tra hết mắm muối gia vị, nhưng đang chuẩn bị nấu thì có điện thoại, xong xuôi hết cả rồi chỉ còn thao tác cho rau vào thôi, chị nhờ tôi. Tối đó ăn, cả nhà chê ai nấu canh mặn, chị đùng đùng bảo tôi nấu. Tôi ngại quá bảo nãy chị cho gia vị, em không thêm gì đâu. Thế mà chị ấy nổi khùng lên bảo tôi đổ cho chị ấy, không biết nấu ăn lại còn vu khống. Cái từ &'vu khống' nghe nặng lời quá, tôi thật không hiểu nổi chị. Chính là chị, sao chị phải ngại, tôi chỉ nói sự thật thôi chứ đâu có ý nói chị là nấu mặn nhạt này kia. Thật hết chịu nổi. Tôi vì chồng con nên gắng nhịn nhưng nhịn nhiều quá cũng có lúc không được nữa.
Hôm rồi có một chuyện thế này làm tôi phải vùng lên. Cả nhà đang ăn cơm, chị tung tin là, hôm rồi người nhà tôi lên chơi cứ thấy to nhỏ gì trong phòng tôi, chắc là nói xấu nhà chồng nên không dám nói to. Chị còn bảo, tiền nong thế nào khéo lại mang biếu nhà mình hết, ai mà biết được. Nghe chị nói vậy tôi bực lắm. Người nhà tôi lên chơi còn cho tiền mẹ con tôi chứ đừng nói là họ nhận tiền của tôi làm gì. Nhà tôi có khó nhưng cũng không có chuyện như thế. Chị vu oan cho tôi dù chị chẳng nhìn thấy gì.
Tôi ức quá, nói lại chị thì chị bảo tôi là đứa em dâu láo toét. Tôi đứng phắt dậy, chỉ vào mặt chị: "Em nói thật với chị, chị chưa lấy được chồng chắc cũng là may cho nhà nào không rước phải chị. Em chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với chị, thế mà chị hết lần này đến lần khác nói xấu em, vu oan cho em, rồi ăn không nói có. Chị có nghĩ đến một ngày chị cũng đi làm dâu không? Rồi em tin là chị sẽ gặp một bà chị chồng không ra gì, chèn ép chị, không sống nổi xem lúc đó chị có hiểu cảm giác của em không? Làm người thì nhân từ một tí, thoải mái một tí đơn giản một tí, chị đừng có lúc nào cũng gồng mình lên để vu khống cho người khác thế. Chị đang tự ti vào bản thân mình hay chị có vấn đề gì với em thì nói thẳng ra, em đây giải quyết hết xong xuôi với chị. Chứ chị đừng có kiểu nay nói này, mai nói nọ, sống không yên trong nhà này, mệt mỏi lắm! Em đã nói đến nước này thì em cũng xác định luôn, dù là bố mẹ có đuổi em, chồng em có đuổi em, em cũng chấp nhận. Chỉ mong chị hãy sống đúng với tuổi của mình, đừng như một đứa trẻ ghen ăn tức ở như vậy, mệt mỏi lắm rồi!".
Nói xong, tôi còn thấy mình quá là hung hăng, thật sự không hiểu sao tôi lại mạnh mẽ như vậy, nói ghê gớm và đay nghiến như vậy nhưng tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi phải sống vì con tôi chứ cứ nhẫn nhịn, chịu chị chồng thì chỉ có nước sảy thai vì ức chế. Tôi không còn cách nào khác, phải nói cho chị ta biết, tôi chẳng phải là người nhu nhược gì, bây giờ không có đàn bà nhu nhược hay hiền, chỉ có đàn bà biết điều mà thôi. Nên hãy sống mở lòng với nhau thì tốt hơn hết...
Theo VNE
Cùng quẫn quá tôi mới phải ly hôn Tôi biết được thân phận khổ của mình nên đã viết đơn ly hôn và sắp nộp đơn lên tòa án, nhờ giải quyết vì sống thế này tôi không đủ sức để sống. Anh tán tôi suốt năm nhất đại học cuối cùng tôi cũng nhận lời yêu anh. Có thể nói tình yêu anh dành cho tôi rất nhiều, không kể...