Hoài niệm một tình yêu
Định mệnh nào cho anh gặp em? Nghiệt ngã nào để giờ đây anh phải xa em? Tại anh hay tại em?
Trời đêm nay lại mưa nữa em à! Thoáng chốc đó mà đã tròn một năm kể từ ngày anh nhận được thiệp chúc mừng sinh nhật của em rồi. Đêm nay cũng như bao đêm khác nhưng lòng anh sao nghe sầu nặng trĩu. Lật lại những lời em viết nghe sao nhói đau lòng. Định mệnh nào cho anh gặp em? Nghiệt ngã nào để giờ đây anh phải xa em? Tại anh hay tại em?
Anh không trả lời được vì trong anh không bao giờ nghĩ rằng anh đã xa em. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, bờ môi ấy làm sao anh quên được? Yêu nhau, em đem đến cho anh toàn là những cảm giác bất an và sợ hãi. Nhưng anh lại yêu em. Tình yêu ấy nó lẻn sâu vào trong tâm hồn anh, tuy không da diết nhưng lại tràn ngập ánh hồng. Có lẽ anh đã vấp ngã một lần nên đôi khi lại dè dặt với tình yêu mới, hay là anh đủ bản lĩnh để đón nhận những niềm đau? Anh không biết. Nhưng em biết không, mỗi khi nhớ đến em là lòng anh vui lắm, em nhẹ nhàng hiện diện trong cuộc đời anh bằng ánh mắt trong sáng và tâm hồn thánh thiện. Em đã cho anh rất nhiều kỷ niệm, để rồi anh cứ đinh ninh rằng em vĩnh viễn là của anh. Hạnh phúc đến anh không biết dang tay mà đón nhận, để giờ đây trong đêm vắng nghe tiếng dế kêu mà tái tê lòng. Từng dòng chữ em viết hôm nào giờ đây lại gây nhức nhối lòng anh. Tình yêu như một sợi dây, hai người phải nắm chặt, nếu như căng quá sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một trong hai người buông xuống tình yêu cũng sẽ chùn theo.
Đôi khi có những lời nói vu vơ, dù cố ý hay vô ý, anh cũng làm cho em giận dỗi… Hãy nói sorry anh nhé!! Làm xoa dịu trái tim mong manh, bé nhỏ của người anh yêu… Anh đã nói, nói ngàn lần như thế nhưng anh không thể xoa dịu trái tim bé nhỏ của người anh yêu.
Anh biết khi em đến với anh là bằng tấm lòng chân thật, không suy tư không tính toán thiệt hơn. Anh thì không đem lại cho em được gì ngoài những điều rắc rối, phiền toái. Niềm hạnh phúc nho nhỏ được đưa đón em ngày nào giờ là kỷ niệm không bao giờ phai trong anh. Người ta nói: Sông trên đời mới chỉ là môt nửa. Biêt bao giờ mới tìm được nửa thứ hai. Trời sinh ra 1 1 = 2 cớ sao có 2 : 2 = 1. Môt người buông tay một người ngã, một người cât bước môt người mong. Môt người ra đi một người khóc. Môt người quay lưng một người buồn. Môt người đang quên một người nhớ. Môt người hạnh phúc một người đau. Môt người ngồi đây lòng nhung nhớ. Môt người ngồi đó tựa vai ai? Giờ anh và em, ai là người buông tay? Ai là người cất bước? Ai là người đang quên, ai là người cố nhớ?
Video đang HOT
Anh yêu em còn em thì lúc nào cũng muốn rời xa anh… (Ảnh minh họa)
Dẫu chỉ ngồi bên nhau lúc chạng vạng hoàng hôn, em biết và em ước chúng ta sẽ mãi mãi là như thế, dẫu số phận thế nào, dẫu thay đổi ra sao, anh hãy hứa… Giờ anh hứa để làm gì nữa đây em?
Có lẽ em đã quên, quên thật rồi những kỷ niệm của đôi mình. Anh không trách em, mà anh cũng chẳng có lý do gì để trách em. Anh yêu em còn em thì lúc nào cũng muốn rời xa anh. Anh tự hỏi khi chỉ còn một người, tình yêu có còn tồn tại không? Anh thì có, còn em thì sao? Bằng chứng là trong anh lúc nào cũng nhớ hình bóng của em, lúc nào cũng đợi tin nhắn của em, lúc nào cũng muốn nghe giọng nói êm đềm của em. Những khi anh mệt mỏi thoáng nghĩ về em là mọi mỏi mệt đều tan biến. Trên đoạn đường ngày mai đi về hay ngày hôm nay, nếu có ai đi về cùng em, anh cũng xin nén niềm đau mà chúc phúc cho em.
Đã bao lần em nói chia tay nhưng anh lại cố níu kéo một điều gì đó không thật, để hôm nay trong thẳm sâu trái tim mình lại phải mang một vết thương lòng khó phai. Nước mắt đàn ông không rơi từng giọt, nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng. Đêm nay anh muốn khóc, khóc cho vơi hết bao muộn phiền, khóc cho nỗi sầu tan biến. Để rồi mai lại đón ánh bình minh, để rồi mai anh lại là người cô đơn….
Nếu tình yêu là điều có thật, anh vẫn tin rằng trong em vẫn có anh. Dù đường đời mỗi người mỗi ngả, thế gian này anh chỉ nhớ mình em!
Chúc em hạnh phúc. Tận đáy lòng anh luôn thầm mong điều đó!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự hối hận muộn màng
Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào...
Khi quyết định chia tay anh em nghĩ là mình sẽ chịu đựng được đau khổ đó, nhưng giờ đây khi không còn có anh ở bên, không được nhận tin nhắn của anh mỗi khi trời vừa sáng, và mỗi khi đi ngủ thì em lại thấy nhớ anh biết nhường nào. Em đã bỏ qua sự quan tâm của anh, yêu thương của anh để lựa chọn 1 lối đi khác cho cuộc đời em.
Tình yêu giữa anh và em không phải xuất phát từ cái nhìn ấn tượng đầu tiên mà là một tình yêu theo kiểu mưa dầm thấm lâu, khi cả 2 có tình cảm mà vẫn chưa nhận ra là mình đã thích nhau, anh là 1 con người kín đáo và ít thổ lộ tình cảm cho mọi người biết, còn em dù là thích anh nhưng cũng vì cái tự trọng của mình cao quá nên cũng không nói ra đành âm thầm yêu anh. Và rồi em thầm cảm ơn cái ngày 8/3/2009 đó em đã biết được tình cảm của anh dành cho em, cái buổi tối ngày hôm đó khi anh, em và cả xóm đang đi chơi về thì anh đột nhiên anh cầm tay em kéo ra chỗ vắng để tặng quà cho em, lúc đó em cảm thấy mình thật hạnh phúc biết bao, cái sân trường Công Nghiệp lúc này như đang chỉ dành riêng cho em vậy, em vỡ òa và ôm chặt lấy anh rồi nước mắt cứ tuôn ra, anh buồn cười và nói em ngốc quá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng trong những ngày hạnh phúc có, giận hờn có và đáng nhớ có của tình yêu sinh viên trong sáng và ngốc ngếch, và khi nhìn lại thì cũng tới ngày em và anh hân hoan cầm tấm bằng ĐH cùng nhau ra trường. Em quyết định về VP còn anh thì về Hà Nội làm.
Tuy rằng xa nhau nhưng tình yêu của 2 đứa vẫn chẳng phai nhạt ít nào, em hồi hộp chờ đợi những ngày cuối tuần được anh về chơi và 2 đứa lại vi vu đi chơi trên con đường hoa sữa ở Khu Công nghiệp mà không muốn về. Rồi anh quyết định chuyển về VP làm để được gần em và cũng muốn chính thức 2 đứa ra mắt bố mẹ em, lúc anh quyết định như vậy em vui mừng khôn xiết lòng tự nhủ từ giờ 2 đứa sẽ chẳng phải xa nhau nữa.
Nhưng thật chớ trêu khi anh và em không cùng quê anh ở HD còn em thì ở VP và đó là lý do mà bố mẹ em phản đối, anh rất buồn nhưng vẫn an ủi em là anh sẽ ở lại, cố làm mọi điều để được bố mẹ em chấp nhận, em ôm anh mà trong lòng cũng muốn quyết tâm cùng anh vượt qua khó khăn này.
Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào... (Ảnh minh họa)
Và rồi cũng nửa năm trôi qua em và anh vẫn vậy, nhưng em không hiểu tại sao anh lại âm thầm xin chuyển việc lên BG để tới ngày anh đi mới thông báo cho em, anh nói là anh phải đi để có tương lai tốt hơn cho 2 đứa, hãy đợi anh nhé. Lúc đó em như bị choáng váng khi không nghĩ rằng em lại phải xa anh lần nữa, em khóc lóc và không cho anh đi, nhưng rồi anh vẫn quyết tâm đi, ngày anh đi em đã không tới chào anh vì em rất giận anh và cũng không muốn đứng đằng sau nhìn bóng anh dần rời xa em.
Nhưng sự đời đâu đoán trước được đâu, em một nơi, anh một nơi, mà xung quanh em thì cũng có biết bao người muốn làm bạn và anh thì cũng vậy để rồi thời gian trôi đi khi 2 đứa bận rộn vào công việc và thời gian dành cho nhau là rất ít, những dòng tin nhắn cũng ít đi, đôi khi anh lại hỏi đùa em: Em có người khác rồi à? Em trả lời là không có đâu và anh đã rất hạnh phúc, rồi 2 đứa lại lao vào công việc của cả 2, em cũng đã thích nghi được với cuộc sống không có anh ở bên và anh cũng vậy thì cũng là lúc 2 đứa hay xảy ra bất đồng, mỗi lần giận nhau em hầu như là mất ngủ cả đêm nằm mà nước mắt cứ trào ra, và anh thi cũng chẳng vui vẻ gì, anh lại tự dày vò bản thân và những lần như thế em lại không cầm lòng được. Em cũng không đếm được thời gian ngắn ngủi như vậy mà em và anh đã có bao lần nói lời chia tay rồi lại nối lại, nhưng anh ơi tuy rằng em rất yêu anh và anh cũng vậy thế nhưng đâu phải có tình yêu là đủ, cái tương lai của 2 đứa mình còn quá mơ hồ anh à. Và em đã quyết tâm chia tay anh rồi chấp nhận lời yêu của 1 người con trai khác một cách nhanh chóng vì chỉ như vậy anh sẽ quên em nhanh hơn mà không thấy có lỗi với em hay tự dày vò bản thân nữa, nhưng em đâu nghĩ rằng khi anh chấp nhận lời chia tay này thì em lại càng nhớ anh hơn. Ở bên người kia mà em cũng chẳng thấy hạnh phúc, vui vẻ gì, mọi thứ xung quanh em đều có hình bóng anh, em vẫn còn rất yêu anh anh à. Nhưng em đã quyết định con đường này thì em phải chịu, giờ đây trái tim em đau nhói, nước mắt em vẫn rơi mà không biết lúc nào em có thể quên được anh. Sự hối hận của em đã quá muộn màng phải không anh?
Những lúc rảnh rỗi nhớ anh em lại 1 mình dạo qua con đường ngày xưa có dấu chân 2 đứa mình, con đường vẫn vậy, từng dòng người vẫn tấp nập ra vào khu Công Nghiệp và hoa sữa đã nở mùi thơm nồng nặc sực vào mũi người đi đường mà thấy lòng mình nhói đau!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em muốn chia tay Chỉ vọn vẻn 3 tháng tìm hiểu nhau cũng đủ làm em nhớ anh thật nhiều. khi mà giờ đây, anh đã đi khỏi cuộc đời em. người con trai hiền lành nhưng cọc tính. Chững chạc nhưng con nít. Một năm tìm hiểu em và để ý đến em, mà không dám nói lời yêu, anh âm thầm quan sát em từng...