Hóa ra từ đầu tới cuối, chính người yêu đã tạo khoảng cách giữa tôi và gia đình anh
Bạn bè khuyên tôi không nên nuối tiếc gì hạng người nhu nhược, dối trá như anh. Nhưng chỉ vì chuyện này mà phải chấm dứt tình cảm mấy năm trời, tôi thật không nỡ.
Tôi yêu anh từ khi hai đứa học chung cấp 3. Chuyện tình của chúng tôi đến đầy bất ngờ. Khi ấy, tôi là “hoa đã có chủ” tuy nhiên, anh đã chọn đúng lúc tôi giận dỗi người yêu để quan tâm chu đáo. Ngay sau khi tôi và người yêu cũ chia tay, anh đã mạnh dạn ngỏ lời với tôi.
Tình cảm của chúng tôi bắt đầu nhanh chóng nhưng bền vững, đến nay đã hơn năm năm. Tôi luôn tự hào mình là người được theo đuổi trước. Hơn nữa, tôi tự tin, năng động, luôn hào sảng với mọi người nên được không ít người con trai chú ý.
Tuy nhiên, khi đối diện với gia đình người yêu thì tôi lại trở nên e dè. Gia đình anh có truyền thống gia giáo. Mẹ anh làm hiệu trưởng, còn bố phụ trách kỹ thuật tại công ty dược uy tín nhất cả nước. Bố mẹ tôi chỉ là nông dân, quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”.
Tôi tự tin, năng động, luôn hào sảng với mọi người nên được không ít người con trai chú ý. (Ảnh minh họa)
Anh luôn động viên tôi rằng hoàn cảnh gia đình không quan trọng. Thế nhưng, chính những hành động của anh lại đi ngược với lời nói. Mỗi khi đi chơi với tôi, anh đều giấu giếm bố mẹ rằng bận họp hoặc đi nhậu với đồng nghiệp.
Tôi bỏ qua cho anh rất nhiều lần. Suy cho cùng, anh là người ấm áp, hiểu tính cách ương ngạnh của tôi. Ngoài chuyện rắc rối để cân bằng mối quan hệ giữa tôi và gia đình, người yêu tôi không có gì để chê trách.
Thế nhưng, tôi đâu thể lường trước được chỉ một khuyết điểm như vậy đủ để chúng tôi xảy ra mâu thuẫn lớn. Mọi thứ xảy ra trong dịp nghỉ lễ dài 30/4 -1/5, anh hứa đưa tôi đi biển chơi.
Video đang HOT
Khuya hôm trước, anh gọi điện cho tôi thông báo có việc gấp phải làm, hủy chuyến đi biển cùng tôi. Tôi hụt hẫng nhưng đành theo ý anh. Ai dè, người tính không bằng trời tính. Sáng hôm sau, em gái anh tíu tít khoe với tôi rằng sắp được đi nước ngoài.
Từ đầu đến cuối, chỉ có anh là người tạo ra khoảng cách giữa tôi và gia đình bên ấy. (Ảnh minh họa)
Mẹ anh “săn” được 5 chiếc vé giá rẻ hiếm hoi. Nhà anh chỉ có bốn người, nhưng anh không hề mời tôi đi. Em gái anh nghĩ anh ngại nên đã chủ động mời hộ. Tôi chạnh lòng, khéo từ chối rằng có lịch trực ở cơ quan.
Tôi đã cẩn thận ghi âm cuộc trò chuyện, gửi lại cho người yêu. Anh gượng gạo biện minh rằng tưởng mẹ anh chỉ mua được bốn vé. Hơn nữa, anh không muốn tôi buồn vì bị “bỏ bom” nên mới nói dối như vậy.
Tôi ầm ừ cho qua, để mặc anh giải thích dài dòng sau đó. Đến bây giờ, tôi mới hiểu rõ mọi chuyện. Thật ra, gia đình anh đâu có khó khăn gì với tôi? Từ đầu đến cuối, chỉ có anh là người tạo ra khoảng cách giữa tôi và gia đình bên ấy.
Bạn bè khuyên tôi không nên nuối tiếc gì hạng người nhu nhược, dối trá như anh. Nhưng chỉ vì chuyện này mà phải chấm dứt tình cảm mấy năm trời, tôi thật không nỡ. Có phải tôi mới là kẻ nhu nhược trong chuyện tình này không mọi người?
Theo Afamily
Một người đàn ông không lo được vật chất, không lo được tình cảm. Vậy yêu để làm gì?
Đàn ông, chỉ đến khi bị đàn bà phũ phàng, bỏ lại mới cảm thấy đau đớn vội trách đàn bà cứng rắn. Nhưng đàn ông nào có biết sự rời bỏ đó là bởi nỗi đau đã phải chịu đựng quá nhiều?
Thường là những gì đã tuột mất người ta mới cảm thấy nuối tiếc và trăn trở. Câu chuyện dưới đây được Vũ Loan - một cô gái từng nổi đình đám với những phát ngôn tình yêu viết lại. Đàn ông vốn đổ lỗi cho sự vô tâm của chính mình rằng là "tính anh thế", "anh vốn khô khan", "màu mè làm gì, quan trọng là tấm lòng"... nhưng để nhìn được tấm lòng của anh phụ nữ cần nhìn thấy bằng hành động. Những việc dù là vô tình hay cố ý của đàn ông dần dần ngấm vào cảm xúc khiến phụ nữ cảm thấy vô cảm ngay với người đàn ông của mình rồi để tuột mất hạnh phúc lúc nào chẳng hay.
"Một ngày, người chồng đi tìm lại những kí ức bên cô vợ cũ bằng những mảnh ghép không đầu không cuối. Cái nhớ cái không, lục lọi trong phần tìm kiếm của iphone bằng những từ như "anh yêu em ", "anh nhớ em" vì anh ta nghĩ đó là từ dễ kiếm nhất. Nhưng không, chiếc điện thoại chỉ load mãi mà không hiển thị bất kì tin nhắn nào. Có lẽ lúc ấy anh ta mới chợt nhớ ra rằng... đã quá lâu rồi không còn quan tâm và nói yêu thương cô ấy.
Anh ta nhìn quanh nhà thấy gối chăn lạnh lẽo, tủ thiếu mất đi một phần đồ đạc, bàn phấn chẳng nổi một lọ hộp gì như trước, những chiếc khung ảnh bụi mèm được cất giấu bao lâu tự nhiên hôm nay như có chân chui ra để chạm vào đôi tay đang tìm kiếm của anh.
Trong đó có những bức ảnh đã xé tan nát, cũng có những bức chưa kịp cho vào khung. Anh vẫn nhớ như cô ấy ở đây, tự tay ghép những khung ảnh và dính lên tường như lúc mới cưới. Cũng như những lúc anh làm tổn thương , chính tay cô ấy cũng đập vỡ tất cả. Vậy mà khi hai đứa đã ổn anh lại quên treo lại sau bao nhiêu lần cô ấy nhắc, để rồi một ngày những chiếc ảnh được cất ngăn nắp ở một góc. Chỉ là không ai còn quan tâm sự hiện diện của nó trên tường nhà. Mà không, chỉ là anh không quan tâm, còn cô ấy đã nhắc nhiều tới mức chán nản không còn muốn để ý tới nữa. Mặc dù chẳng còn giận hay cãi vã vì việc treo ảnh cưới lên nhưng anh không để ý rằng đã đánh mất đi cái ánh mắt tràn đầy yêu thương hạnh phúc của cô vợ trông thấy những bức ảnh đầy ý nghĩa đó mỗi khi bước vào phòng sau một ngày làm việc vất vả. Người ta vun vén cho nhau bằng trời bằng bể, nhưng lại vô tâm mất nhau từ những cái nhỏ nhặt nhất...
Một cơn gió lạnh qua, anh cho tay vào chiếc áo da, bất chợt anh nhớ đến cái lần đầu tiên nắm tay cô nhét vào túi áo. Đôi tay lạnh căm nhưng trái tim như ấm áp. Cùng anh đội cả mưa đi trên những con phố quen, tựa vào vai anh và nói với anh những sự đời gai góc. Anh yêu thương che chở "mưa đã có anh ở đây rồi". Cô ấy từng tin và yên tâm lắm khi nghe anh nói vậy để rồi cưới anh ...
Vậy mà có một cơn mưa anh quên xuất hiện, để vai cô ấy ướt nhèm loay hoay trong cô đơn cùng cực. Để rồi trong cơn mưa đó cô ấy nhận ra anh đã quên những lời hứa, mặc dù tha thiết van xin anh vậy mà anh vẫn từ chối cơ hội giữ cô ấy ở lại lần cuối cùng...
Nơi này, căn phòng không còn tiếng nói cười. Vòng tay ấp ôm ai cũng nhớ nhau da diết nhưng chẳng thể nói thành lời. Người vì tự trọng, người vì đã cố tới mức không còn sức lực mà bước tiếp. Anh chỉ biết lặng câm để mọi thứ trôi qua như thể chưa từng đến. Và rồi một ngày anh lại thầm ước: "Giá như lúc ấy anh sống vì em thêm chút nữa và giữ em ở lại thì tốt biết bao nhiêu!".
Anh biết không?
Tác giả Vũ Loan
Nhiều người đàn ông cứ nói rằng phụ nữ thực dụng, vật chất... thế nhưng khi anh chẳng có tiền cô ấy vẫn ở bên mà vẫn chẳng nhận được yêu thương và quan tâm thì cớ gì người phụ nữ ấy phải ở lại?
Bài viết về người chồng suy ngẫm lại những câu chuyện cũ và sự day dứt của anh chồng là một câu chuyện để những người đàn ông trân trọng cuộc sống gia đình cần thay đổi để yêu thương nhiều hơn bằng chính hành động của mình.
Anh từ bỏ tự trọng, gạt cái tôi chạy đến xin vợ mình tha thứ nhưng đã muộn. Anh ấy khóc và hỏi: "Tại sao em luôn yêu anh như vậy mà không thể tha thứ cho anh!". Cô lạnh tanh trả lời như thể đã nếm quá đủ đắng cay: "Vậy tại sao khi mình còn bên nhau anh chưa từng hỏi em đi làm về có mệt không? Tại sao khi em mua đồ cho anh mặc anh luôn tỏ ra không thích mặc dù đó là những đồng tiền rất khó khăn em kiếm được, đến bản thân em cũng chưa từng dám mua gì cho bản thân mình? Tại sao dù giận nhau đến mấy mà trời lạnh anh đi làm quên mang áo em vẫn vội vã mang ra cho anh còn anh thì trời mưa em một mình loay hoay trú mãi không về được nhà cũng không một cuộc gọi. Anh đã bao giờ bận tâm em chưa? Đã bao giờ lo lắng cho em chưa? Đã bao giờ yêu em hơn chính bản thân anh chưa? Chưa phải không? Chỉ có em thôi lúc nào cũng yêu anh hơn cả. Em thà nhịn đói chứ không bao giờ để chồng bỏ một bữa, em có thể mặc xấu chút, cũ chút nhưng tháng nào cũng cố gắng sắm đồ mới cho anh. Em có thể rất ghét anh khi anh vô tâm, nhưng anh xảy ra chuyện gì em cũng gạt hết những ấm ức ra để chăm sóc cho anh . Có những ngày, em mệt lắm. Em không cần anh mua gì, không cần anh phải này khác, chỉ cần anh hỏi em có mệt không thôi mà anh cũng chẳng thèm hỏi. Vậy mình bên nhau làm gì? Sống với nhau làm gì? Chẳng khác người dưng nước lã. Em bỏ đi vì nhiều lần như vậy, nhiều tới cái mức mà cái việc có anh hay không có anh trở nên không quan trọng nữa chứ không phải một vài lần. Nên anh đừng xin cơ hội, em đã tự cho em cho anh cho chúng mình rất nhiều cơ hội. Tới mức không thể cho nữa thì mới đi".
Đàn ông, chỉ đến khi bị đàn bà phũ phàng, bỏ lại mới cảm thấy đau đớn vội trách đàn bà cứng rắn. Nhưng đàn ông nào có biết sự rời bỏ đó là bởi nỗi đau đã phải chịu đựng quá nhiều?
Có những thứ giản đơn lắm, nhỏ nhặt lắm. Nhưng đó là sợi dây gắn kết mối quan hệ. Ừ, bạn không thể lo cho cô ấy bằng những người đàn ông khác, nhưng hãy làm ơn cho cô ấy sự tự tin khi cảm nhận được rằng không ai yêu cô ấy như bạn.
"Một người đàn ông không lo được vật chất, không lo được tình cảm. Vậy yêu để làm gì?".
Chỉ là một câu hỏi nhưng lại đem đến cho người đọc những cảm xúc không khỏi trăn trở. Nếu bạn là đàn ông có cần phải thực lòng nhìn lại và suy nghĩ?
Theo Emdep
Tôi đùa giỡn với đàn ông suốt tuổi thanh xuân, để rồi khi 30 tuổi là sự hối hận muộn màng Suốt thời thanh xuân, khi còn nhan sắc, tôi đã đùa giỡn với tình cảm của rất nhiều người xung quanh mình. Để rồi khi 30 tuổi là những nuối tiếc muộn màng. Tôi là một phụ nữ độc thân 30 tuổi sống tại một thành phố lớn. Đến tuổi này, có lẽ nhiều người đã yên bề gia thất. Nhưng với tôi,...