Hóa ra, nuối tiếc thanh xuân chính là như vậy
Ai cũng bảo thanh xuân là trẻ dại, thế thì tiếc làm gì những tháng ngày non nớt bồng bột làm việc gì cũng chẳng có nổi một chút suy tư, rồi sau đó té ngã đến trầy trật cả thân mình?
Ấy vậy mà khi đã đủ lớn để tính toán về mọi chuyện, biết cân nhắc về hậu quả, biết né tránh tối đa những sai lầm, thì trong lòng lại cứ miên man về những ngày ngã đau nhưng vẫn cười, và bên cạnh thì có những con người cũng bầm dập và cũng cười như mình vậy. Khi đã ở cái tuổi có thể tự mua băng gạc mà sơ cứu cho những vết thương của mình, khi bị thương là một điều cần phải giấu đi để bảo vệ bản thân trước những khinh chê cười cợt, thì một nụ cười hay một người ở bên khi vấp ngã rõ ràng là điều quá xa xỉ.
Có ai đó đã từng ví von thanh xuân như mây trời, mênh mông vô định, lang bạt tứ phương. Cũng bởi vì trưởng thành là một đoạn đường thật sự rất khó khăn, nên bầu trời thanh xuân cũng như một quy luật thường tình mà dần ảm đạm đi trong vòng xoay của vũ trụ cuộc đời.
Mãi về sau này, khi vô tình hay hữu ý mà hội ngộ những con người đã từng lướt qua hay đi cùng nhau trong những năm tháng non dại ấy, mới cảm thấy được điều gì thật sự là nuối tiếc. Có những người từng gửi tiết kiệm một gói ước mơ vào ngân hàng thanh xuân, nhưng mãi chẳng thể biết rằng đến cuối cùng bản thân mình có thu được lãi hay không. Bởi trên chặng đường xa xôi và gian nan, để tìm được một vị trí đủ an toàn trong cuộc đời, ước mơ đôi khi là một điều quá mạo hiểm và không nên được bận tâm.
Ai đó khác lại thế chấp một phần thanh xuân mình để vay mượn một vòng tay, nhưng rồi lại quên mất thời gian đáo hạn mà dù muốn hay không cũng đã được quy định sẵn, và đương nhiên không có một phép màu nào xảy ra cả, người ta bỏ lại cho thanh xuân những ngổn ngang vụn vỡ để trốn chạy khoản nợ mà sau một cuộc đầu tư thất bại, họ chẳng còn khả năng và tâm sức để trả nữa.
Khi ở giữa cơn lốc của sự thật, con người ta thường hờn trách thanh xuân như một phản xạ tự nhiên, hờn vì những vỡ tan không mong muốn, trách vì những chia ly chẳng đành lòng, nhưng chẳng ai ngờ được rằng cuộc đời sau này còn rất nhiều những vỡ tan và chia ly như thế nữa, và bản thân thì đã chẳng còn thanh xuân để trông chờ những lớn khôn giúp ta bớt đau lòng. Người ta quên mất rằng sở dĩ mình có thể thỏa sức mà vay mượn, đầu tư, thua lỗ rồi lại vay mượn, là nhờ vào đặc quyền của thanh xuân, vì đến khi trưởng thành rồi, chẳng có ngân hàng nào có thủ tục vay mượn dễ dàng mà lãi suất lại ở mức 0% như ngân hàng thanh xuân năm đó. Có thể là vì thanh xuân cho phép người ta sai lầm, sức trẻ cho phép người ta gượng dậy, mộng mơ giúp người ta lãng quên nhanh những tổn thương, nên việc sử dụng cạn kiệt mọi tài nguyên tuổi trẻ chẳng khiến mấy ai áy náy nhiều, và rồi hiển nhiên cũng chẳng nghĩ đến việc mình nợ thanh xuân một lời cảm ơn hay xin lỗi. Cảm ơn vì sự rộng rãi và phóng khoáng đến đáng sợ những trải nghiệm, và xin lỗi vì những thờ ơ hay mong muốn ly khai vội vã đã khiến thanh xuân đau lòng.
Không có nuối tiếc thì không phải là cuộc đời, nhưng có những lỡ dở khiến người ta cho dù mãi về sau này có vinh quang huy hoàng đến thế nào cũng vẫn như tất yếu mà ngẩn ngơ. Ai cũng bảo thanh xuân là trẻ dại, thế thì tiếc làm gì những tháng ngày non nớt bồng bột làm việc gì cũng chẳng có nổi một chút suy tư, rồi sau đó té ngã đến trầy trật cả thân mình? Ấy vậy mà khi đã đủ lớn để tính toán về mọi chuyện, biết cân nhắc về hậu quả, biết né tránh tối đa những sai lầm, thì trong lòng lại cứ miên man về những ngày ngã đau nhưng vẫn cười, và bên cạnh thì có những con người cũng bầm dập và cũng cười như mình vậy. Khi đã ở cái tuổi có thể tự mua băng gạc mà sơ cứu cho những vết thương của mình, khi bị thương là một điều cần phải giấu đi để bảo vệ bản thân trước những khinh chê cười cợt, thì một nụ cười hay một người ở bên khi vấp ngã rõ ràng là điều quá xa xỉ.
Video đang HOT
Thanh xuân cho người ta những vô tư để nở nụ cười khi hụt bước, cũng cho người ta những lạc quan để tin rằng mình còn cả quãng đường dài để tiếp tục. Sống trong những tháng năm non trẻ với những món quà tuyệt vời như thế, có lẽ chính bản thân con người ta cũng khó hiểu vì sao mình lại muốn trưởng thành đến khát khao như vậy. Và dù đã sống cho trọn những ngày tháng đó hay chưa, thì chắc chắn ai cũng vẫn lại nợ thanh xuân một lời cảm ơn và xin lỗi. Cảm ơn vì sự êm ái thầm lặng sau mỗi cú ngã, và xin lỗi vì cho đến cuối cùng vẫn chẳng kịp gửi cho thanh xuân một lời từ biệt đúng nghĩa.
Những tháng năm chẳng thể quay lại ấy, chúng ta ngỡ như chẳng có gì, nhưng sự thật lại là một tỉ phú nắm trong tay tất cả tài nguyên mà không một giai đoạn nào khác trong cuộc đời có thể sở hữu lại. Đó là thời gian thênh thang để học, để chơi, và để quan tâm ai đó khác đến mức người ta cảm thấy phiền chết đi được. Là sức khỏe dẻo dai để dầm mưa dãi nắng với lũ bạn bất chấp lời đe dọa của mẹ treo trước cửa. Là sự nhiệt tình với cuộc đời chẳng toan tính, thoải mái cho đi toàn bộ chân thành và yêu thương dẫu ngày sau là đắng cay vụn vỡ,… Nhưng mà hình như giàu có quá, lại chẳng ai ý thức được là mình có tài sản, đã không biết cách dùng, lại còn chẳng chịu cất giữ, đến khi nghèo xác nghèo xơ phần sức sống mãnh liệt kia, quay lại tìm thì chẳng khác gì lạc giữa sa mạc, và thanh xuân rực rỡ thì hệt như một ốc đảo trong ảo ảnh, xa vời, hư vô.
Công việc chồng chất của tuổi trưởng thành chẳng cho phép ai có nguyên cả buổi chiều để học cách đàn bản guitar ngày xưa mình trì hoãn mãi vì lười, thức đến sáng để chạy cho xong deadline thì không gục ra đó đã là kiên cường lắm rồi, làm gì còn hơi sức đâu mà quan tâm thế giới, lúc nào cũng quay mòng mòng giữa thật thật giả giả bạn bè, đồng nghiệp, cấp trên,… coi làm sao để không bị lừa, không bị đâm sau lưng,… thì không đụng chạm đến ai đã được coi là người tốt chứ ở đó mà nhiệt tình với chả lãnh tình. Lớn lên khiến người ta bận rộn hơn, mệt mỏi hơn, và gai góc hơn nhiều khi đối diện với cuộc sống, để rồi trong một thoáng bồi hồi, lại chỉ biết thì thầm bao tiếc nuối gửi về cho quá khứ: “Cảm ơn thanh xuân đã cho tớ nhiều như thế, nhưng mà xin lỗi nhé, vì tớ chưa học được cách gìn giữ hay sử dụng, thì đã bỏ cậu lại mà đi xa mất rồi.”
Chợt nhận ra rằng dù có những lời thiết tha và tâm tình đến thế nào, thì cũng chỉ có thể tâm tâm niệm niệm mà tự thì thầm với chính mình, vì khoảng trời thanh xuân kia nay đã xanh một màu xanh khác, dành cho những con người không bao giờ là chúng ta nữa. Món nợ mà người ta không đòi là món nợ mãi mãi không bao giờ trả được. Thanh xuân rộng lượng đến mức ghi nợ cũng chẳng thèm, nhưng sao ai cũng sợ nợ nần, ngày đó bỏ đi còn sung sướng vì không vướng bận, đến khi đoạn đường đã xa xăm ngoằn nghoèo đến mức chẳng thể tìm được lối về, thì lại chỉ mong thanh xuân đến siết nợ để có thể nhìn ngắm lại những rực rỡ đẹp xinh năm đó. Hóa ra nuối tiếc chính là cảm giác như vậy, là khát khao được trở về đến bất chấp mọi đớn đau, rồi lại tự gói gém cái khát khao đó lại, cất đi cùng với lời cảm ơn và xin lỗi, vì hiểu rằng mình thật sự không thể trở về nữa rồi.
Tác giả ẩn danh
Theo blogradio.vn
Mệt mỏi khi lấy phải người vợ 'ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng'
Vợ luôn nhiệt tình với người ngoài nhưng lại thờ ơ bỏ bê việc nhà và ít quan tâm đến người thân. Cách sống đó của vợ khiến tôi càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi...
Năm nay tôi 40 tuổi, lập gia đình được 7 năm và có một con trai 6 tuổi. Vợ nhỏ hơn tôi 4 tuổi, hiện đang công tác tại một trung tâm ngoại ngữ trong thành phố. Hiện tại, vợ chồng tôi đang ở cùng với ba mẹ. Kinh tế không phải lo lắng nhiều vì lương tôi cao, phần mặt tiền cho thuê có thu nhập khá.
Nhiều năm nay, ông bà luôn hối thúc chúng tôi sinh đứa con thứ hai nhưng vợ chần chừ không chịu. Vợ sợ không có thời gian để làm những việc riêng của mình. Tôi khá bực bội với tính cách này của vợ.
Vợ luôn nhiệt tình với người ngoài. Ảnh minh họa
Ngày trước, tôi gặp vợ trong một buổi giao lưu kết nghĩa của chi đoàn hai cơ quan. Thấy vợ năng động, hoạt bát nên tôi chú ý bởi tính tôi khá trầm, không sôi nổi. Yêu vợ vì sự nhiệt tình, năng nổ thì giờ đây chính điều đó làm tôi chán ngán. Nói như mẹ tôi, vợ suốt ngày đi lo việc xã hội còn bỏ bê việc nhà.
Hầu như việc nhà và chăm con, mẹ tôi đều cáng đáng hết còn vợ không đụng tay vào việc gì vì cô ấy luôn bận. Nhưng những việc bận đó toàn việc của người quen, bạn bè chứ ít khi liên quan đến bản thân vợ.
Vợ không bao giờ từ chối một lời mời nào, từ thân tới sơ. Vợ có thể dành cả buổi tối để đến dự sinh nhật con trai của một người bạn thời đại học. Vợ sẵn sàng từ chối việc đưa con đi chơi vào cuối tuần vì bận đi dự lễ thượng thọ bố của bạn học cấp ba.
Nửa đêm, đọc trên facebook thấy tin cô đồng nghiệp đau đẻ, vợ bất chấp trời mưa lạnh để phóng xe vào bệnh viện trợ giúp. Ngoài giờ làm việc ở cơ quan, vợ loay hoay đi quyên góp đồ đi làm từ thiện chứ không bao giờ đả động tới việc nhà.
Dù con ốm sốt cao, tôi đi công tác, vợ cũng để cho ông bà chăm chứ không thể bỏ dở chuyến đi tặng quà cho trẻ em mồ côi ở mái ấm. Vợ có thể thức thâu đêm suốt sáng để lên kế hoạch tổ chức buổi liên hoan họp lớp, thậm chí xin nghỉ làm để đi mua hàng ủng hộ cho cửa hàng người quen mới khai trương.
Nhưng vợ nhiệt tình với người ngoài bao nhiêu thì càng thờ ơ với người thân bấy nhiêu. Chẳng phải chỉ có nhà chồng đến ba mẹ ruột hay anh chị em của mình, vợ không mấy quan tâm. Chị gái ruột ốm cả tuần, vợ không gọi điện hỏi thăm nửa lời nhưng lại sốt sắng khi vợ một đồng nghiệp nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.
Vợ trì hoãn chuyện sinh nở vì không muốn ảnh hưởng đến việc riêng. Ảnh minh họa
Ngày nào, vợ cũng đi từ sáng sớm và về nhà lúc tối muộn, khoán trắng việc nhà cửa con cái cho ông bà. Tôi biết rõ, công việc ở trung tâm của vợ khá nhàn còn phần lớn thời gian vợ đi lo việc xã hội. Vợ tham gia rất nhiều hội nhóm với vô vàn hoạt động suốt năm.
Đi ra ngoài, mọi người đều khen vợ nhiệt tình chu đáo nhưng tôi không hề vui. Tôi thấy vợ đánh cắp thời gian dành cho gia đình để lo việc người khác quá nhiều. Tôi nghĩ, chẳng tốt đẹp gì khi bỏ bê gia đình để nhận được những lời khen của người ngoài.
Tôi góp ý khá nhiều lần nhưng cô ấy đều bỏ ngoài tai. Vợ luôn lý luận, mỗi người có một quan điểm sống riêng, phải biết sống san sẻ yêu thương. Tôi bảo, vợ phải yêu thương lo lắng cho chính người thân của mình trước đi đã, toàn đi làm chuyện bao đồng của thiên hạ.
Càng ngày, tôi càng thấy mệt mỏi khi vợ vẫn giữ lối sống như thế. Thậm chí, cô ấy còn trì hoãn chuyện sinh nở, điều đó làm tôi không thể chấp nhận. Ba mẹ tôi cũng thấy phiền lòng khi sức khỏe ngày càng yếu mà phải bao thầu hết mọi việc. Trong khi con dâu nhiệt tình với người ngoài chứ mấy khi quan tâm động viên ba mẹ chồng.
Đức Hải
Theo phunuonline.com.vn
Người mà mùa đông năm ngoái yêu bạn, năm nay còn bên cạnh không? Một mùa đông nữa lại đến, gió lạnh cũng về rồi, bạn đã có ai ở bên để nắm tay, để ôm ấp và để yêu thật chậm hay chưa? Mùa này là mùa thích hợp để yêu. Thật đấy, chỉ sáng bước ra đường thấy mùa đông đẹp quá cũng ước ao có người bên mình để trò chuyện. Đôi khi tất...