Hóa ra những chuyến đi miệt mài của anh là do chị yêu thương không đúng cách…
Phải rồi, mình không thương mình, không chiều chuộng mình một chút thì ai thương mình đây? Phụ nữ mà đến bản thân còn không xem trọng thì còn ai muốn nâng niu?
ảnh minh họa
Chị nằm quay mặt vào tường. Gọi chồng nhưng điện thoại anh cứ ngoài vùng phủ sóng, chị đành gọi đứa em. Nó ào đến. Thủ tục nọ, giấy tờ kia. Cuối cùng chị cũng lên bàn mổ.
Cơn đau đã âm ỉ từ hôm trước, nhưng chị cố nén lại. Con lớn chuẩn bị thi, con bé viêm xoang còn chưa khỏi. Chồng bận dự án mới. Vì thế, việc ai người ấy cắm cúi lo, trong bữa cơm cũng chỉ dành để kể những chuyện vui. Anh hoàn toàn không biết chị vào viện vì cơn đau ruột thừa. Chị cũng có phần tủi thân. Em trai gọi thêm vợ nó, rồi cả bà nội sang nhà lo cho các cháu. Chị xua tay: “Thôi đừng, chắc tí nữa anh về thôi”. Nó cau mặt: “Chị hay nhỉ!”.
Một tí mà cũng phải 9 giờ tối. Anh hớt hải xộc vào. Thằng em ơ hờ bước ra ngoài, chẳng buồn nói. Anh rối rít: Làm sao, làm sao đấy? Nước mắt chị lăn dài. Chị cố nhích người, cố chịu cơn đau, cố quay mặt vào tường, như để tự hỏi mình, vì đâu ra nông nỗi.
Anh chị cưới nhau từ những ngày còn khốn khó. Những sẻ chia nhỏ nhặt giúp cuộc sống chung dễ chịu hơn. Cực nhọc nhưng vợ chồng vui vẻ, thuận hòa. Hai con theo nhau ra đời với những nhu cầu không thể kể hết. Anh được cất nhắc một chút, được giao nhiều dự án quan trọng. Những chuyến công tác xa nhiều hơn. Những quan hệ nới rộng. Biết bao cám dỗ… T.iền anh mang về rất nhiều, chị lặng lẽ cất vào tủ, chỉ khao khát những ngày gia đình đủ mặt.
Nghe nhiều người xì xào những chuyện ngoài lề, lòng chị thấp thỏm, lo âu. Các con quen dần với việc vắng bố, quen với những lần cô hỏi chỉ đọc số điện thoại mẹ. Quen với câu trả lời không thay đổi: Bố cháu đi làm mỗi bận ai hỏi bố đâu. Chị lo vẹn tròn lễ nghĩa hai bên nội ngoại, mọi giao tế ở ngoài, nhưng hình như chị bắt đầu trở nên cả nghĩ, ra vào lặng lẽ trong chính ngôi nhà của mình.
Video đang HOT
Chị nằm viện. Anh lóng ngóng với tất tật công việc mà ngày thường anh không hề động đến. Chị xót ruột nhưng gắng quay mặt vào tường. Lời thằng em văng vẳng: “Tại chị chiều chồng quá, riết thành hư. Thân chị, chị còn không yêu thương, không thấy xót, hỏi sao chồng chị không thích ra ngoài?”. Câu nói phũ phàng ấy khiến chị như tỉnh ra. Phải rồi. Lâu nay chị đúng là không biết yêu thương chính mình. Những ôm đồm bấy lâu của chị đâu làm anh hạnh phúc hơn.
Thằng em bảo: “Em nói anh rồi, anh thương chị mà vì ở nhà lúc nào chị cũng lo chồng không biết làm gì nên anh thấy mình như thừa ra trong nhà mình. Em nói chị nghe, khi đàn ông không thấy mình được xem trọng thì…”. Câu nói của nó bỏ lửng. Chị nghe xót xa tận đáy lòng. Hóa ra những hy sinh, những lo toan của chị không hề làm anh thấy hạnh phúc hơn.
Chị nhìn lại mình. Một phụ nữ gần bốn mươi. Những nếp chân chim bắt đầu xuất hiện ở đuôi mắt. Vẻ mặt luôn hằn những mệt mỏi, tất bật. Không một chăm chút nào cho vẻ ngoài. Từng lời của thằng em như dao cứa vào lòng chị. Bao năm chị đã bỏ mặc bản thân. Hóa ra những chuyến đi miệt mài của anh là do chị yêu thương không đúng cách, khiến cuộc sống chung dần trở nên tẻ nhạt.
Nhìn anh tất tả chạy tìm y tá khi dây truyền của chị bị lệch, chị chợt thấy thương anh. Thương cả chính mình.
Theo PNO
Tưởng được “giai ngon” hóa ra là “hàng hết đát”
Sau nhiều lần dò la tin tức, cô em phán một câu xanh rờn: "Thôi, đào hoa thế không đến lượt chị đâu".
Cái sự quen biết, gặp gỡ của Hà và Minh chẳng có gì đặc biệt. Họ là hai "vị khách" thường xuyên ghé thăm Facebook một người bạn chung. Ban đầu là những nút like và dòng commnet ngộ nghĩnh, họ "add friends" rồi ngày đêm tán gẫu. Gần một năm tri kỉ trên Facebook, họ quyết định gặp mặt.
Tối thứ 5, quán trà hoa vắng hoe, thỉnh thoảng mới có một nhóm khách đi vào. Minh đến từ sớm, anh chọn bàn ở góc, yên tĩnh và gần như tách biệt hẳn với các bàn xung quanh. Hà vội vã bước lên, tay vuốt vội mái tóc rối tung vì cô vừa phóng như bay trên đường. Đảo mắt một vòng, chỉ có bàn duy nhất ở góc quán có chàng trai đang ngồi một mình. Trong bóng điện mờ ảo, Hà cũng không chắc đó có phải Minh hay không nhưng cô vẫn tiến lại gần. Vừa lúc đến sát chiếc bàn, Hà nghĩ mình đã nhầm định quay ra thì Minh cất tiếng: "Hi em, còn định đi đâu nữa". Hà ngượng ngùng toan kéo ghế ngồi, Minh đã nhanh chóng xích chiếc ghế cho vừa vị trí của Hà.
Quá ngỡ ngàng trước vẻ đẹp trai của Minh, Hà luống cuống như thể tay chân mình quá thừa thãi. Mặc dù đã ngày đêm chiêm ngưỡng những bức ảnh hiếm hoi có mặt Minh trên Facebook song cô vẫn không hình dung anh lại đẹp trai đến thế. Một vẻ đẹp nam tính đúng như những hoàng tử đến trong giấc mơ của Hà.
Chuyện trò một lúc, Minh mượn chủ quán chiếc đàn ghi ta nghêu ngao hát. Tâm trí Hà bồng bềnh trôi theo các giai điệu. Đã lâu lắm rồi, kể từ thời sinh viên cô mới lại được sống trong không khí như hôm ấy. Và cũng lần đầu tiên trong đời, một người đàn ông ngồi hát riêng cho mình Hà nghe. Hà "kết" Minh ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Buổi hẹn hôm đó, Hà không kể cho ai biết, kể cả cô em gái ở cùng. Ngấp nghé cái t.uổi 30, biết bao người giới thiệu, bao lần gặp mặt mà vẫn chẳng nên duyên với ai nên lần này, Hà giấu biệt.
Nhưng chỉ ngày hôm sau, bạn bè đã tới tấp nhắn tin, hỏi han: "Ai lại giới thiệu cho à, chàng đẹp trai thế. Tình hình thế nào, có ra ngô ra khoai gì không?". Thì ra, trong lúc người thì say sưa ca hát, kẻ thì si mê lắng nghe tối hôm trước, anh chủ quán đã chụp vội được vài tấm ảnh và đăng tải trên Facebook. Thế là cuộc gặp mặt vỡ lở.
Đêm ấy về nhà, Hà thao thức không thể nào ngủ được. Gương mặt đẹp, nụ cười duyên, giọng nói ngọt ngào và những cử chỉ thân mật của Minh khiến Hà cam đoan rằng, không người con gái nào có thể "cưỡng" lại được sức hấp dẫn.
Người tra hỏi Hà nhiều nhất có lẽ là cô em gái. Sau nhiều lần dò la tin tức, cô em phán một câu xanh rờn: "Thôi, đào hoa thế không đến lượt chị đâu". Đôi lần Hà cũng thắc mắc không hiểu sao Minh thuộc hàng "giai ngon" thế mà 30 t.uổi đời vẫn còn gặp mặt, làm quen và tán tỉnh. Bạn bè Hà có người lại xúi giục: "Biết đâu anh ấy mải học hành, sự nghiệp nên không "màng" chuyện yêu đương. &'Hàng ngon' đến tay phải biết chớp lấy, kẻo để tuột mất thì hối tiếc không kịp".
Hà thấy cũng có lý. Tốt nghiệp đại học, Minh vừa đi làm, vừa học thêm tiếng Anh, lại mới bảo vệ luận văn thạc sỹ, rồi mở công ty riêng thì thời gian đâu mà hẹn hò, gái gú. Bụng bảo dạ, Hà hạ quyết tâm chinh phục Minh.
Bao nhiêu chiêu trò, thủ thuật đong đưa các chị bạn dạy, Hà đã thuộc như lòng bàn tay. Nhưng từ sau buổi tối hôm ấy, Minh liên tục nhắn tin, hẹn gặp và tán tỉnh Hà tới tấp. Vốn đã "gục ngã" trước vẻ đẹp trai, ga lăng, tài giỏi của Minh, Hà chẳng còn gì phải lăn tăn nữa. Vậy là thành đôi, hết mác gái ế. Có khả năng Tết năm nay Hà sẽ không phải "muối mặt" với họ hàng trước những lời dò hỏi "bao giờ lấy chồng", bởi trong 2 tháng hẹn hò, Minh đã nhiều lần đề cập đến chuyện cưới xin.
Trong một lần đi tập huấn trên Bắc Cạn, Hà quen một chị đồng nghiệp ở Quảng Ninh, ngay gần n hà Min h. Hai chị em lại ở cùng phòng, tối nào cũng chuyện trò chán chê mới đi ngủ. Hà không tiết lộ Minh là người yêu cô nên chị bạn đã vô tư kể lể tường tận quá khứ "oai hùng" của Minh.
Minh đẹp trai có tiếng từ thời còn là học sinh, biết bao cô bạn cùng lớp, cùng trường say như điếu đổ. Tính anh lại phóng khoáng, "nhân hậu" nên chẳng nỡ từ chối một ai. Nhà chị bạn cách nhà Minh có mấy bước, họ cũng có một thời yêu đương mặn nồng. Thời cấp 3, hai người đã "vượt rào" và để lại hậu quả, Minh lặng lẽ đưa chị đi giải quyết.
Sau lần ấy, Minh đòi chia tay nhưng chị không chịu: "Chị biết lúc nào anh ấy cũng cặp kè với vài ba cô cùng lúc nhưng chị vẫn yêu. Chị không thể quên được". Rồi suốt thời gian Minh học đại học, đi làm trên Hà Nội, chỉ có chị lên thăm Minh, có lần chị bắt gặp anh ấy đang đi với cô gái khác nhưng chị lại kéo anh về phòng, lại âu yếm nhau, rồi lại có thai. "Lúc ấy hai đứa đã đủ lớn, chị nghĩ để cái thai lại Minh sẽ chịu cưới nên lúc mang bầu 5 tháng, chị mới thông báo cho anh ấy biết. Vậy mà anh ấy nhất định không chịu cưới với lý do đang học cao học, sắp mở công ty riêng, không có thời gian lo chuyện gia đình".
Hà nằm nghe mà nghẹn đắng, thở không ra hơi. Giọng chị bạn vẫn đều đều: "Hiện tại, chị đang rất hạnh phúc vì chuẩn bị tổ chức đám cưới. Chồng chị hiểu hoàn cảnh của chị nên thương chị lắm. Chị cũng chẳng oán trách gì Minh cả vì chuyện đã qua rồi, chị làm chị phải tự chịu trách nhiệm".
Thấy Hà không nói gì, chị cứ ngỡ cô đã ngủ từ lúc nào.
Theo PLXH
Sau 2 năm miệt mài điều trị bệnh y.ếu s.inh l.ý cho chồng, tôi đã nhận được 1 cái kết không thể bất ngờ hơn Nhưng rồi sau 2 năm miệt mài tôi đã tìm ra được nguyên nhân bao lâu nay chồng lười &'trả bài' cho vợ. Chẳng biết nên nói cảm xúc của tôi khi đó như thế nào. Tôi không diễn tả được thành lời, thành quả bồi bổ, chăm chút chồng từng tý và kết quả tôi nhận được lại là... Trước khi lấy...