Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết BUỒN như những câu chuyện đớn đau mà bạn từng trải qua
Chồng cũ tôi nói “Khi nào em lấy chồng, anh sẽ đón con về ở cùng anh”. Em chỉ cười chẳng nói gì và nghĩ thầm trong lòng “Giá như anh đừng ngoại tình, giá như anh thương em một chút thì con mình đã không phải như thế này”…
Ngày trước khi lấy chồng, mọi người thường khen tôi có đôi mắt rất đẹp nhưng chẳng hiểu vì sao gần đây nhiều người gặp tôi, nhất là những người quen lại giật mình phải thốt lên: “Sao đôi mắt em bây giờ lại buồn đến thế?”
Có người lại hỏi “Em thay đổi nhanh quá, suýt nữa không nhận ra em…” khiến tôi bàng hoàng đến lặng người. Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết “buồn” như những câu chuyện đớn đau mà tôi từng trải qua.
Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết “buồn” như những câu chuyện đớn đau mà tôi từng trải qua. Ảnh minh họa.
Anh cũng từng mê mệt đôi mắt đẹp hút hồn của tôi. Anh nói sẽ không bao giờ muốn tôi rơi lệ vì bất cứ điều gì nhưng cuối cùng thì ngược lại, người mang lại khổ đau, khiến tôi khóc đến cạn nước mắt chính là anh.
Tôi – mẹ đơn thân 24 tuổi, con trai tôi đã hơn 2 tuổi. Giờ tôi chỉ lo kiếm tiền nuôi con trai bé bỏng. Con ở với bà ngoại và em trai tôi, may mắn là con rất hợp bà ngoại và cậu.
Cũng có nhiều người tán tỉnh tôi nhưng tôi sợ yêu và cảm nhận rõ trong họ không có sự chân thành. Một lần đổ vỡ trong hôn nhân khiến tôi đóng chặt cánh cửa trái tim, chẳng thể nào mở lòng được với bất cứ ai.
Chồng cũ tôi nói: “Khi nào em lấy chồng, anh sẽ đón con về ở cùng anh”. Em chỉ cười chẳng nói gì và nghĩ thầm trong lòng: “Giá như anh đừng ngoại tình, giá như anh thương em một chút thì con mình đã không phải như thế này”…
Video đang HOT
Tôi nghĩ thầm trong lòng “Giá như anh đừng ngoại tình, giá như anh thương em một chút thì con mình đã không phải như thế này”… trước câu nói của anh “”Khi nào em lấy chồng, anh sẽ đón con về ở cùng anh”. Ảnh minh họa.
Em chỉ nghĩ như vậy mà không nói ra bởi em biết, nói cũng không ích gì vì nếu thương em, anh đã không để chuyện đó xảy ra. Anh giúp em hiểu được một điều, khi một ai đó bước vào cuộc sống của mình không có nghĩa là họ sẽ ở cạnh mình mãi mãi.
Tôi cũng đã học được, không phải ai cũng chân thành với những gì họ từng hứa hẹn hay thề thốt. Tình yêu không phải là một điều vĩnh viễn, nó có thể đến bất ngờ và đi không báo trước.
Tôi không muốn yêu và gắn bó với bất cứ ai bởi vì tôi không muốn phải buông bỏ thứ gì đó mà tôi đang cố gắng để giữ.
Là một người mẹ đơn thân, tôi sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt. Khi lớn lên, con trai tôi sẽ hiểu một điều, mọi cô gái đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc và được tôn trọng, nâng niu như báu vật. Ảnh minh họa.
Đối với tôi, ly hôn là một trong những điều khó khăn nhất để vượt qua trong cuộc sống, nhất là khi giữa hai người đã có con cái. Khi có con bên cạnh, tôi biết ly hôn khiến tôi mất đi thứ giá trị nhất đó chính là bản thân bởi sự tự tin, lòng tự trọng và tâm hồn tôi cũng theo đó bay đi.
Tôi cần nhìn lại giá trị bản thân mình để lấy lại sự tự tin và tôi sẽ không để ai làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa.
Là một người mẹ đơn thân, tôi sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt. Khi lớn lên, con trai tôi sẽ hiểu một điều, mọi cô gái đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc và được tôn trọng, nâng niu như báu vật.
Theo Emdep
Sự thật đớn đau sau khi đẻ được 1 tuần, vợ nằng nặc bế con về bên ngoại
Ban đầu tôi còn tưởng cô ấy sợ cảnh mẹ chồng - nàng dâu, muốn về ngoại để được chăm sóc tốt hơn nên cũng đành chấp thuận. Nhưng thật không ngờ, phía sau đó là cả một tấn bi kịch đầy những đớn đau.
Tôi cưới vợ chưa đầy 1 năm thì cô ấy sinh con. Thú thật, chuyện tình cảm của vợ chồng tôi không phải yêu đương mặn nồng như nhiều cặp đôi khác. Chúng tôi quen nhau là do người họ hàng giới thiệu. Vì tôi đã cứng tuổi rồi nên sau khi hai bên gặp gỡ, cảm thấy hợp, chúng tôi tính chuyện kết hôn luôn. Khi đó hai đứa mới quen nhau được khoảng 3 tháng.
Sau khi cưới hơn 1 tháng thì vợ tôi thông báo có bầu. Cả nhà tôi vui hơn Tết. Mẹ tôi chăm con dâu từng ly từng tí một, chiều chuộng đủ đường. Chỉ có điều, trong suốt thời gian bầu bí, tôi cứ thấy vợ mình lo lắng, bồn chồn, thi thoảng còn khóc thầm. Tôi cũng hỏi han nhưng cô ấy bảo là do tâm lí không ổn định của phụ nữ khi mang bầu nên nhạy cảm thôi. Tôi cũng tin là thế. Tôi còn lên mạng tìm hiểu về chứng trầm cảm khi mang bầu và sau sinh để hiểu hơn cho vợ mình.
Vì tôi đã cứng tuổi rồi nên sau khi hai bên gặp gỡ, cảm thấy hợp, chúng tôi tính chuyện kết hôn luôn. (Ảnh minh họa)
Sau đó vợ tôi sinh con. Đó là một cậu con trai bụ bẫm, béo tốt. Không thể nào diễn tả hết niềm hạnh phúc vô bờ bến của tôi và gia đình khi được lên chức. Vợ tôi ở cữ không phải động chân, động tay vào bất cứ việc gì, kể cả chăm con cũng do mẹ tôi hỗ trợ. Nhưng... vợ tôi cứ buồn buồn, rồi hay khóc.
Tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi sợ vợ mình mắc chứng trầm cảm rồi lại làm nhiều điều dại dột. Và rồi, chỉ đúng 1 tuần sau khi sinh, cô ấy đùng đùng đòi bế con về bên nhà ngoại. Tôi khuyên nhủ vợ ở hết tháng cho con cứng cáp rồi về nhưng cô ấy không nghe, nằng nặc đòi đi. Sợ vợ gặp vấn đề tâm lí nên tôi không dám cản ngăn.
Tôi những tưởng mọi chuyện chỉ đơn giản vậy, nào ngờ, phía sau đó là cả một bí mật đau đớn. Về nhà được 3 ngày, vợ tôi nhắn tin cho tôi, tin nhắn rất dài. Cô ấy xin lỗi tôi và gia đình khi phải thừa nhận sự thật là đứa bé không phải con tôi. Cô ấy và người yêu cũ đã qua lại với nhau trong suốt thời gian chúng tôi chuẩn bị cưới. Và rồi cô ấy có bầu.
Cô ấy và người yêu cũ đã qua lại với nhau trong suốt thời gian chúng tôi chuẩn bị cưới. Và rồi cô ấy có bầu. (Ảnh minh họa)
Cùng thời điểm đó, cô ấy cũng đã trở thành vợ tôi. Cô ấy không tự xác định được đứa bé là con ai vì lúc đó chúng tôi cũng có gần gũi với nhau rồi. Cô ấy chỉ hi vọng nó là con tôi. Nhưng khi sinh ra, càng nhìn cô ấy càng hoảng sợ vì nó quá giống... gã đàn ông kia. Không còn cách nào khác, cô ấy quyết định ôm con về bên ngoại và thú tội với tôi.
Tôi đau khổ vô cùng. Tôi hận cô ta nhưng lại nhớ đứa bé đến quay quắt. Tôi đã chờ mong khoảnh khắc này quá lâu rồi. Tôi coi nó như con mình. Tôi không chấp nhận được thực tế nó không phải máu mủ ruột già. Lòng tôi xót xa, căm hận nhưng cũng lại thương đứa trẻ. Nó còn quá nhỏ, tương lại sẽ về đâu khi mà gã đàn ông kia giờ ở phương trời nào, thậm chí còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó. Vợ tôi sẽ nuôi nó ra sao? Sau này nó sẽ lớn lên như thế nào với cái lí lịch như vậy.
Càng nhìn cô ấy càng hoảng sợ vì nó quá giống... gã đàn ông kia. Không còn cách nào khác, cô ấy quyết định ôm con về bên ngoại và thú tội với tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đấu tranh dữ dội, giữa một bên là lòng tự trọng, là sĩ diện của một gã đàn ông và một bên là tình cảm dành cho đứa trẻ. Cuối cùng, tôi quyết định sang đón vợ mình về. Ngày hôm đó, nhìn thấy tôi, cô ấy bật khóc. Tôi đón vợ và con về trong niềm vui của bố mẹ. Nhìn ông bà bế cháu, cưng nựng cháu hạnh phúc, tôi thấy lòng mình dịu lại. Vợ tôi cố ngăn dòng nước mắt trào ra. Có lẽ, đây là quyết định đầy đau đớn nhưng tôi tin mình đã thực hiện đúng...
Theo Eva
5 năm đằng đẵng, mỗi lần ghé thăm, anh ném cho tôi vỉ thuốc tránh thai rồi rời đi... Tôi đã đặt quá nhiều kì vọng, quá nhiều mong đợi vào cuộc tình này. Tôi sợ công sức bao năm qua của mình đổ xuống sông, xuống bể nên cố gồng chạy theo sự lạnh lùng của anh. Nhưng giờ, trước cái nguy cơ không thể làm mẹ được nữa, dẫu đớn đau, tôi vẫn phải chọn cách rời xa... Quyết định...