Hóa ra anh chưa từng yêu em, phải không?
Tình yêu ấy của anh, vô tình hay cố ý, đã gây ra cho em quá nhiều vết thương rồi. Và em không thể tiếp tục thuyết phục chính mình, để lại tin anh thêm một lần nào nữa…
Có rất nhiều người lấy tình yêu ra làm cái cớ mỗi khi lừa dối nhau, và rồi cũng có rất nhiều người vì tin vào lý do đó để tha thứ cho sự giả dối, để vui lòng chấp nhận hoặc cố thuyết phục bản thân phải chấp nhận, với một hy vọng duy nhất, rằng đối phương thật sự yêu mình.
Thế nhưng nào đâu phải như vậy? Đã yêu nhau, làm sao có thể dối gạt nhau?
Bởi vì mọi sự lừa dối đều giống như là phản bội, vừa phản bội lòng tin của đối phương, vừa làm tổn thương sâu sắc đến người ấy. Sao có thể gọi là yêu, khi khiến người mình yêu chìm trong đau khổ của cảm giác bị lừa gạt, để rồi vô trách nhiệm nói rằng, vì yêu nên mới lừa dối?
Vậy thì rốt cuộc chuyện tình cảm là gì? Là yêu thương, hay chỉ là dối gạt nhau?
Anh à, em luôn muốn tin tưởng anh. Vì cho rằng khi đã quyết định yêu nhau, cần phải dành cho nhau niềm tin như là một lời hứa hẹn, như là một sự trân trọng đối phương. Ấy vậy mà tại sao hết lần này đến lần khác anh lại lừa dối em như vậy? Cũng vì yêu em sao?
Đã yêu nhau, làm sao có thể dối gạt nhau? (Ảnh minh họa)
Một, hai lần thì có thể tin, nhưng quá nhiều lần thì làm sao có thể hả anh?
Video đang HOT
Đừng biện bạch bằng lý do lạ kỳ như thế. Có trăm nghìn cách để yêu, vậy mà tại sao lại chọn lừa dối để làm tổn thương em?
Anh không hề yêu em, anh chỉ là đang yêu chính bản thân mình. Anh chưa từng yêu em, phải vậy không?
Những lời nói dối, những câu lấp liếm như một cơn bão thổi chúng ta ngày một tách xa khỏi nhau. Còn em thì luôn có cảm giác mình chưa một lần được biết sự thật, chưa một lần được yêu theo đúng nghĩa là yêu như những cô gái khác.
Một tình yêu không phải lúc nào cũng toàn là dối gạt, một tình yêu không phải lúc nào cũng mệt mỏi vì bị biến thành một thói quen sáo rỗng.
Ngay cả lời yêu anh nói ra em cũng chẳng dám tin, ngay cả những cử chỉ chăm sóc thường ngày của anh em cũng sợ hãi rằng đó chỉ là hành động sáo rỗng. Bởi anh vốn dĩ đã đ.ánh mất toàn bộ phần niềm tin còn sót lại của em, có dùng cách nào cũng không thể tìm về.
Anh không hề yêu em, anh chỉ là đang yêu chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Dẫu cho em có yêu anh đến mấy, dẫu cho em cố tình nhắm mắt làm ngơ, hoặc cố tình tỏ ra không biết, thì cũng đã đến giới hạn của em rồi. Em đã tha thứ rất nhiều, và trái tim em cũng bắt đầu chai sạn sau những lần tha thứ đó.
Tình yêu ấy của anh, vô tình hay cố ý, đã gây ra cho em quá nhiều vết thương rồi. Và em không thể tiếp tục thuyết phục chính mình, để lại tin anh thêm một lần nào nữa.
Đừng cố níu kéo em, cũng đừng cố vớt vát một mối quan hệ đã bế tắc. Bởi vì dẫu sao thì anh cũng đâu yêu em chân thật? Anh chỉ đối với chính mình chân thật mà thôi!
Yêu thương là yêu thương, chứ không phải lừa dối.
Còn một khi đã lừa dối, thì là lừa dối, chứ không phải là yêu thương…
Theo Blogtamsu
Anh mặc lại áo cho tôi và nói: “Xin em hãy tự trọng”
Anh đứng lên, đưa tay cài lại cúc áo cho tôi và nói: "Xin em hãy tự trọng!". Sau khi cài xong áo, anh lấy tấm khăn choàng gần đó định che phần hở phía chân váy mà tôi cố tình..
Có lẽ tôi là kẻ thiếu lòng tự trọng thật. (Ảnh minh họa)
26 t.uổi, tôi gặp và trở thành đồng nghiệp với anh. Anh là trợ lý tổng giám đốc, còn tôi chỉ là một nhân viên vừa vượt qua thời kỳ thử việc. Tôi xinh đẹp, có bằng thạc sĩ, vóc dáng và khuôn mặt khiến tôi lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Khi gặp anh, tôi đã xiêu lòng, ban đầu vì vẻ ngoài đẹp trai, đầy học thức của anh. Sau vì sự tốt bụng và lòng hào hiệp trong con người anh.
Chúng tôi bắt chuyện với nhau khi anh giữ thang máy giúp tôi, và cả hai đã có cuộc nói chuyện rất vui khi đi từ tầng 1 lên tầng 25. Sau đó, chúng tôi thường xuyên nhìn thấy nhau. Và tôi dần nhận được những mail riêng tư của anh, khi thì rủ tôi đi ăn trưa, lúc lại mời tôi cà phê chiều... Chúng tôi cứ thế làm quen và thân lúc nào chẳng hay. Chỉ biết, tôi càng ngày càng si mê anh.
Tôi biết anh cũng có cảm tình với tôi, vì anh rất quan tâm và thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc. Thế nhưng, anh chưa bao giờ ngỏ lời, chưa bao giờ tỏ ý muốn gần gũi với tôi hay thúc đẩy mối quan hệ thân thiết hơn một chút. Điều này khiến một cô gái bỡ ngỡ tình trường như tôi không sao đoán được ý anh.
Quen nhau được 5 tháng, tôi mới biết anh cũng giúp đỡ rất nhiều người khác, và cũng có rất nhiều cô gái thích anh. Tôi thường xuyên nghe thấy đồng nghiệp bàn tán khen ngợi anh. Có người bạo dạn còn nhắn tin tỏ tình với anh. Tôi cảm thấy rất sốt ruột và cũng đầy ghen tuông. Tôi nghĩ, chỉ cần họ biết tôi là bạn gái anh, chắc chẳng có ai dám có ý nghĩ gì với anh nữa.
Nhiều đêm tôi nhớ anh đến mức mất ngủ, tôi biết mình yêu anh thật lòng rồi. Và vì muốn giữ anh bên mình mà tôi đã phạm phải sai lầm lớn.
Hôm đó, tôi mời anh đến nhà ăn tối nhân dịp sinh nhật tôi (thực ra sinh nhật tôi vài ngày nữa mới tới). Anh tới và mang tặng tôi một chiếc khăn lụa. Chúng tôi ăn tối trong không khí rất vui vẻ, hòa hợp. Tôi cố ý mời anh 3 ly rượu mạnh, còn tôi chỉ nhấp môi một chút.
Ăn xong, tôi nhờ anh cài đặt giúp phần mềm diệt virus cho chiếc máy tính trong phòng ngủ. Vì có ý định từ trước nên trong lúc anh ngồi trước máy tính, tôi âm thầm cởi cúc áo sơ mi của mình và kéo khóa chiếc chân váy để nó tụt xuống. Sau đó tôi đưa tay đặt lên vai anh, cố ý áp phần ngực lên lưng anh. Tôi cứ tưởng anh sẽ quay lại ôm tôi. Nào ngờ, anh quay lại nhưng trong mắt anh là sự ngạc nhiên tột cùng. Dù rất ngượng ngùng, nhưng tin rằng anh hiểu ý tôi nên tôi nói "Em thích anh".
Thế nhưng, trước sự chủ động của tôi, anh đã làm một điều khiến tôi vô cùng xấu hổ và hối hận. Anh đứng lên, đưa tay cài lại cúc áo cho tôi và nói: "Xin em hãy tự trọng!". Sau khi cài xong áo, anh lấy tấm khăn choàng gần đó định che phần hở phía chân váy mà tôi cố tình tụt xuông ên giúp tôi nhưng tôi đã gạt tay anh ra. Sau đó anh đi ra cửa và nói với vào: "Cũng muộn rồi, anh nghĩ anh nên về. Em nghỉ ngơi sớm đi". Rồi anh đóng cửa lại trong sự thẫn thờ và trái tim tổn thương của tôi.
Tối đó tôi khóc hết nước mắt, với đủ thứ cảm giác. Nào là xấu hổ, cay đắng và cả hận thù. Tôi hận anh sỉ nhục tôi như người không biết tự trọng như vậy. Và vì nỗi hận thù này tôi đã tự nhủ với lòng sẽ làm anh phải hối hận.
Ngày hôm sau tôi không đi làm, ở nhà buồn chán, tôi lên mạng tán gẫu và tình cờ gặp lại một người đàn ông từng trò chuyện rất lâu trước kia. Anh ta hỏi thăm tôi đôi ba câu, hẹn tôi đi cà phê. Đang chán nản nên tôi đồng ý. Chúng tôi đi uống cà phê, anh ta nói chuyện rất dí dỏm, dáng vẻ cũng tốt hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Sau đó, anh ta gợi ý cho tôi tìm nơi yên tĩnh, riêng tư để tâm sự. Tôi không hiểu vì sao lúc đó bản thân lại đồng ý đi vào khách sạn với anh ta. Rồi chúng tôi lên giường với nhau. Tôi đã bị mất đời con gái trong một phút bồng bột như thế!
Sau hôm đó, anh ta liên tục gọi điện hẹn tôi gặp mặt. Nhưng tôi đều từ chối. Anh ta còn đến dưới công ty tôi để chờ tôi khiến tôi luôn phải trốn tránh. Tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Có lẽ tôi là kẻ thiếu lòng tự trọng thật. Tôi yêu một người nhưng không được đáp lại. Chỉ vì muốn tìm cảm giác an ủi mà tôi buông thả bản thân để lên giường với người đàn ông mình không yêu. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ. Tôi biết vượt qua chuyện này như thế nào đây?
Theo Phunutoday
Sếp đóng kịch vờ vịt mất đồ để ép tôi qua đêm Sau đó để thoát được rắc rối tôi đành lòng qua đêm với anh ta. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc sẽ đối mặt với chồng ra sao, rồi nếu anh ta có đưa tôi ra công an thật thì tôi thoát sao, anh ta có t.iền, có quyền lại thêm màn kịch hoàn hảo đó thì tôi có nhảy...