Hóa ra 4 năm nay chồng chẳng yêu thương gì tôi
Anh nói nhiều khi chẳng nghĩ, nghe đau lòng: Lấy cô chẳng có cái gì, mãi cảnh thuê nhà tôi chán lắm rồi, lúc nào cũng hết t.iền…
ảnh minh họa
Chồng tôi đã xách vali đi, tất cả là do tôi. Tôi gọi anh nói chuyện tử tế và xin anh buông tha vì trong lúc này tôi thấy mình không thể mang hạnh phúc cho bất kỳ ai. Con lớn ốm nằm đợi phục hồi, ngàn cân treo sợi tóc, nếu có phúc lớn thì có thể sống nhưng cả chặng đường còn lại con tôi sẽ không được như đ.ứa t.rẻ bình thường. Ở nhà con nhỏ ốm sốt, khóc inh ỏi, tôi đã cố gắng nhẹ nhàng, cắn răng chịu đựng nhưng càng ngày càng nhận ra chồng 4 năm nay cũng chẳng yêu thương gì tôi cả. Cứ lúc nào tôi gặp khó khăn thì anh nói nặng lời. Tính anh đãng trí, rồi nhiều lúc anh nói mà không suy nghĩ thấu đáo, nói những câu nghe đau lòng: Lấy cô chẳng có cái gì, mãi cảnh thuê nhà tôi chán lắm rồi, lúc nào cũng hết t.iền…
Có điều lạ là nếu tôi đi làm về có khoản t.iền nào đó anh sẽ gạ đi ăn nhà hàng hay mua quần áo mới, phụ kiện hay thích đeo nhẫn vàng chẳng hạn… Nói thật tôi quá mềm yếu nên chiều tất điều kiện của anh, chỉ với mong muốn vợ chồng được vui vẻ. Lúc đó anh rất vui, mãn nguyện và không bao giờ nói nặng lời với tôi, tôi có quá đáng gì thì anh toàn cười. Tôi đi làm xa nhà vài ngày anh rất hoan hỉ, miễn sao có t.iền mang về. Lắm lúc nghĩ kệ đi, cuộc sống vốn dĩ vậy, mình chẳng có gì thì khó mà ai yêu.
Anh tính khí rất bốc đồng, có thể đ.ánh c.hửi người đi đường. Bố mẹ anh chia tay từ lúc anh còn đỏ hỏn, mẹ bế con bỏ đi vào tận Thanh Hoá lấy một người trong đó rồi sinh thêm con trai, anh cứ cảnh lang thang từ bé. Lớn lên anh 2 lần đi tù về tội đ.ánh n.hau và chiếm đoạt tài sản, sau đó gặp tôi. Tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì khi đã có một con riêng với người hơn t.uổi, nhưng luôn cố gắng sống tốt, hiền hoà, yêu thương người quanh mình. Cho đến lúc gặp anh tôi cũng vậy, 90% là tình thương, ngược lại anh cũng rất chiều chuộng tôi, lo cho tôi như đ.ứa t.rẻ, đ.ánh đúng vào tâm lý của người mẹ đơn thân. Anh đưa đón con đi học, về nhà nấu cơm cho tôi, nói chung thời gian đó tôi rất hạnh phúc nên gật đầu mời anh về ở cùng. Ngày ấy mỗi tháng tôi kinh doanh, thu nhập cao hàng trăm triệu mỗi tháng. T.iền tôi mua xe, mua vàng cất đầy két, từ khi có anh về tôi lấy ra tiêu xài dần, lúc sắm cái này sắm cái kia, đi du lịch, bạn bè…
Lúc tôi có bầu thì công việc bắt đầu kém, 2 đứa chỉ ở nhà ăn rồi đi chơi, đến lúc con tôi lên một t.uổi tôi mới đi làm dần ổn hơn nhưng không được như lúc đầu. Vì lo cho con, lại mất vốn nên lập nghiệp lại, cũng từ lúc sinh con ra tôi và anh liên tục cãi vã, mỗi lần như vậy anh đều bế con đi hoặc tự đi, một thời gian lại điện thoại xin về, như tôi đã kể. Năm nay con tôi lên 2 t.uổi thì con trai lớn lại bệnh, tôi lại một lần di chuyển nơi ăn chốn ở mong được ở bên con.
Hôm nay anh đã đ.ánh tôi, nói sẽ đi mãi không bao giờ về, tôi không làm gì khác được ngoài mở cửa vui vẻ tiễn anh đi. Anh có mang chiếc xe máy của tôi đi, nói làm phương tiện cho con. Tôi không cho thì anh nhảy lên đ.ánh, tôi bất lực nên kệ, chẳng muốn to tát vì nghĩ cũng chẳng đáng gì. Nằm được một lúc thì tôi lại nghĩ đến viễn cảnh anh cắm xe hoặc bán xe ăn tiêu hết t.iền lại về.
Video đang HOT
Tôi sợ lắm, như sống trong địa ngục mãi tối tăm mù mịt. Tôi làm gì nên tội với anh để phải mang món nợ đời lớn thế này? Mấy năm nay lúc nào cũng vậy, rồi anh lại vui vẻ van xin tôi. Là đàn ông nhưng mỗi lần cãi nhau là anh gào ầm lên như muốn hàng xóm nghe thấy, cũng như vớ được gì là đ.ập p.há đó. Nói đến đoạn này tôi nhớ lại ngày mới yêu anh thường uy h.iếp tinh thần tôi như đ.ập đ.ầu vào tường, phi thân đòi n.hảy l.ầu vì tội tôi nhắn tin với bạn bè (nghi ngờ tình cũ). Cũng vì điều đó từ khi lấy anh tôi đổi số, cắt hết bạn bè, giờ chẳng còn ai.
Có nhiều bạn nói tôi c.hửi chồng? Thực sự thì tôi cũng như bao bà vợ khác, lúc nóng lên mày tao này nọ nhưng chưa làm gì quá đáng. Tôi đi thăm con thì anh không vui, nói “đón nó về đỡ phải đi lại”. Rõ ràng anh biết tôi không đủ điều kiện vì hàng ngày cháu phải nằm phòng vô trùng để phúc mạc. Anh nói hết lòng vì vợ con nhưng cứ điên lên là bế con đi vô điều kiện, kể cả lúc mưa bão hay con sốt, mà trong người thường không có t.iền.
Thực sự giowf đây anh bế con đi tôi như rơi vào khoảng không mà chẳng muốn suy nghĩ gì, có chút gì đó nhẹ nhõm lại, nhưng lại lo cho con, lại lo mình không đủ bản lĩnh để rời bỏ. Một mình nằm trong căn nhà rộng tôi thấy buồn, muốn đi ra ngoài nhưng lại tự ti với bản thân, đi đâu làm gì khi con ốm gia đình tan nát. Tôi muốn giải thoát cuộc đời, giải thoát tất cả, muốn đến đâu thì đến. Hiện nay tôi đã quá sức chịu đựng, chỉ mong có điều kỳ diệu xảy ra với mình, điều gì cũng được, miễn đừng có sống trong cảnh khốn cùng này. Cám ơn các bạn đã chia sẻ với tôi.
Theo VNE
Chồng đi ngoại tình còn đuổi vợ bầu ra khỏi nhà, vợ đành xin ngủ nhờ lại
&'Nói cho cô biết, cô ta đang mang bầu con trai cho nhà tôi rồi. Cô biến luôn đi cho khuất mắt thằng này'. Rồi anh kéo tay đuổi tôi với cái bụng bầu 7 tháng ra khỏi nhà.
Tôi và chồng yêu và cưới chỉ vỏn vẹn trong vòng có 3 tháng nên đúng là tôi chưa thấy hết được con người của chồng. Nhà chồng giàu nên khi anh ngỏ lời yêu rồi hỏi cưới ngay ai cũng bảo tôi là chuột sa chĩnh gạo rồi, không đồng ý nhanh anh lại yêu đứa khác mất, cơ hội chỉ tới một lần thôi. Bố mẹ giục giã, bạn bè tác động, thấy anh cũng tử tế vậy là tôi nhận lời cầu hôn của anh.
Đám cưới diễn ra nhanh chóng sau đó, mọi thứ gia đình anh đứng ra lo hết không để gia đình tôi phải lo gì cả. Thế nhưng cưới về rồi thì tôi mới vỡ lẽ anh lấy tôi chỉ là để làm hài lòng bố mẹ, tôi chỉ là công cụ duy trì nòi giống cho nhà anh không hơn không kém. Ngay đêm tân hôn chồng đã bỏ tôi trơ trọi trên giường còn anh ra ngoài tìm gái giải khuây vì chê tôi kém cỏi trong "chuyện ấy".
Vợ chồng tôi ra ở riêng nên ai cũng nghĩ tôi sướng, chồng giàu ở biệt thự bao người mơ chẳng được, nhưng không ai biết rằng cuộc sống hôn nhân của tôi là chuỗi ngày đầy nước mắt. Chồng ngang nhiên bồ bịch bên ngoài, tôi lựa lời nói thì anh quát lại bảo tôi được sướng thì cứ hưởng thụ đi, xen vào chuyện của anh thì anh tống cổ ra đường đấy.
Vợ chồng tôi ra ở riêng nên ai cũng nghĩ tôi sướng, chồng giàu ở biệt thự bao ngườimơ chẳng được, nhưng không ai biết rằng cuộc sống hôn nhân của tôilà chuỗi ngày đầy nước mắt. (Ảnh minh họa)
Dù khổ nhưng tôi vẫn nhịn nhục không dám nghĩ tới ly hôn vì sợ làng xóm dị nghị, bố mẹ tôi sẽ c.hết mất. Nửa năm như thế thì tôi mang bầu, cứ ngỡ khi tôi mang giọt m.áu của anh sinh con cho anh anh sẽ thay đổi nhưng sự thật lại ngược lại hoàn toàn. Anh bắt tôi giữ gìn cái thai nhưng anh thì lại không hề chăm sóc vợ, tôi nghén ngẩm anh vẫn mặc mình tôi xoay sở.
Từ khi biết tôi bầu con gái thì anh lại càng tỏ ra lạnh nhạt. Anh đi suốt đêm cũng không thèm về. Cho tới một hôm anh về nhà trong tình trạng say khướt, rồi mắng c.hửi tôi thậm tệ còn đòi đ.ánh tôi nữa:
- Tôi vất vả mang thai sinh con đẻ cháu cho nhà anh mà anh còn đòi đ.ánh đuổi tôi là sao?
- Cô đừng lên giọng với tôi, cô bầu con gái mà cứ ảo tưởng. Nói cho cô biết, cô ta đang mang bầu con trai cho nhà tôi rồi. Cô biến luôn đi cho khuất mắt thằng này.
Nói rồi anh kéo tay đuổi tôi với cái bụng bầu 7 tháng ra khỏi nhà. Đau đớn tột cùng tôi phi như bay ra ngoài đường nhưng nhưng khi tôi đã đi được một đoạn khá xa hết nhà dân thì đường bắt đầu tối hẳn. Tôi vừa đi vừa dò dẫm sợ đến run người. Chợt nhìn thấy có cái lán ở cạnh những ngôi nhà đang xây vẫn sáng đèn, tôi vội vã đi đến gần, trong đó có duy nhất 1 anh thợ xây có lẽ anh ta ngủ lại để trông coi.
Thương cảnh tôi bầu bí anh ta đồng ý cho tôi vào trú nhờ tới sáng và nhường chiếc phản duy nhất cho tôi. Lúc đầu tôi sợ không dám nằm nhưng sau mệt quá thì cũng thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì thấy người đàn ông đó đang ngồi quay lưng về chiếc giường. Tôi vội vàng trở dậy cảm ơn anh ta rồi tiếp tục đi. Suốt cả đêm qua không một tin nhắn không một cuộc gọi nào của chồng. Tôi biết chồng tôi đã muốn chấm dứt mọi chuyện với tôi rồi.
Tôi lững thững bước đi, nước mắt chảy dài, ở thành phố này tôi chẳng quen ai cả, biết làm gì với cái bụng bầu này đây. Chợt anh thợ xây lúc này chạy lại tới gần hỏi tôi: "Giờ cô định đi đâu, ở đây cô có người quen không"?
Tôi lắc đầu rồi lại bước đi, không ngờ anh ấy nắm lấy tay tôi rồi bảo. "Hay cô tới nhà trọ của tôi cách đây 1km ở tạm, tôi cho cô ở nhờ tới khi cô tìm được chỗ mới. Tôi thì toàn trông coi công trình ở đây nên cũng chẳng về đấy mấy khi". Lúc này anh thợ xây ấy vẫn nghĩ là tôi bị bạn trai lừa có bầu rồi bỏ rơi chứ không biết tôi đã có chồng.
Vậy là tôi quyết định tá túc lại nhà anh thợ xây chờ ngày sinh (Ảnh minh họa)
Vậy là tôi quyết định tá túc lại nhà anh thợ xây, anh ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều cho tận tới ngày tôi sinh nở, chính anh ta cũng là người đưa tôi đi đẻ mà ai cũng ngỡ anh là chồng tôi. Sinh con xong cả nhà chồng vẫn không ai liên lạc tìm tôi, tôi quyết định kể cho anh thợ xây rõ mọi chuyện và gửi đơn ly hôn với chồng. Thương hoàn cảnh anh bảo tôi cứ ở lại, con còn nhỏ đi lang thang tội con bé lắm.
Cứ thế tôi và con chỉ biết trông vào sự giúp đỡ của anh thợ xây. Khi con được 4 tháng chính anh cũng giúp tôi số vốn ban đầu mở cửa hàng bán rau nhỏ ngay trước cửa phòng trọ của anh vừa chăm con vừa bán. Sáng sớm anh đi lấy rau giúp tôi rồi lại ra công trình làm tối thì về ăn cơm rồi ra lán ngủ. Lúc đầu nhiều người không biết ngỡ tôi với anh là vợ chồng, nhưng tôi biết anh quá tốt với mẹ con mình tôi không dám hi vọng tới chuyện ấy.
Khi con tròn 1 t.uổi, đã có 1 số vốn nhỏ tự lo được cho 2 mẹ con tôi cảm ơn anh rồi xin phép đi. Tôi biết mẹ con tôi còn ở đây thì anh không thể lấy vợ được. Nhưng không ngờ tối đó anh lại cầm tay tôi: "Em và con hãy ở lại đây với anh đi, hơn 1 năm qua chúng ta đã sống như một gia đình rồi mà, anh không thể xa bé Sóc được. Anh đã coi bé là con anh rồi, em đồng ý ở lại với anh được không".
Tôi đã khóc trước những lời nói thật lòng của anh, không ngờ tôi lại có thể gặp được người tốt như vậy. Tới tận lúc này tôi mới dám gọi điện về quê kể với bố mẹ và nói rõ mọi chuyện. Anh cũng đã đưa mẹ con tôi về ra mắt gia đình và nói bé Sóc chính là con anh.
Chẳng đám cưới linh đình, chẳng xe hoa hoành tráng nhưng giờ tôi và người chồng thợ xây ấy lại đang có cuộc sống hạnh phúc bên 2 đứa con (1 con chung với anh). Dù cuộc sống còn nhiều khổ cực, anh vẫn ngày ngày làm thợ xây còn tôi thì ra chợ bán rau nhưng chưa bao giờ tôi thấy buồn hay chán cả. Cuộc sống của vợ chồng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Đêm đó nếu không dũng cảm bước đi thì giờ chắc chắn tôi vẫn sống trong địa ngục trần gian ấy mà đâu có được hạnh phúc này.
Theo Afamily
Tưởng “vớ” được thiếu gia, hóa ra gặp phải sở khanh lừa! Tôi được vinh hạnh làm "vừa lòng" thiếu gia, trong suốt mấy tháng liền thiếu gia trẻ không chọn ai ngoài tôi để cùng anh chia sẻ tâm sự, để gửi lòng mình vào những bản tình ca mùi mẫn. Anh không tiếc t.iền boa cho tôi để rồi không cần tính toán, suy nghĩ tôi đã nhận lời làm người yêu của...