Hoa hồng cho 8/3 – đừng mãi trói nhau bằng tư duy những ngày đã cũ
‘Đàn ông phải thế này’, ‘phụ nữ phải thế kia’, ‘con gái mà thế à’, ‘con trai thì không được khóc’ … Tại sao chúng ta cứ phải ‘trói’ nhau bằng những tư duy đầy định kiến giới?
Khi tin tức về vụ ly hôn nghìn tỷ của ông bà chủ Trung Nguyên tràn ngập mặt báo, những chi tiết mới về cuộc sống cá nhân của gia đình họ dần hé lộ và trở thành chủ đề bàn luận khắp nơi, từ những quán nước vỉa hè tới mạng xã hội.
Thật thì tôi không mấy quan tâm đến những chi tiết ấy, bởi dù có vài trăm vài nghìn lần mô tả cũng khó có thể giãi bày hết những nội tình bên trong của câu chuyện giữa hai người. Nhưng với phần đa phụ nữ Việt, những lời chủ tọa phiên tòa Nguyễn Văn Xuân khuyên bà Thảo – nên an phận, nên “rút về” vì đã được “sống như bà hoàng” – cũng rất quen, quen lắm.
Học cao quá “chỉ tổ chửi chồng”
Phụ nữ Việt vẫn luôn sống trong những lời lẽ về vai phận của họ rằng họ phải “giữ chắc hậu phương”, “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, “đảm việc nhà”.
Cả đời người, nhiều phụ nữ luôn được “dạy bảo” họ phải biết khuôn phép, an phận thủ thường, đừng có mạnh bạo quá, nên ổn định; học cao quá thì “chỉ tổ chửi chồng” hoặc “chẳng thằng nào dám lấy.
Cả đời người, nhiều phụ nữ luôn được “dạy bảo” họ phải biết khuôn phép, an phận thủ thường, đừng có mạnh bạo quá, nên ổn định; học cao quá thì “chỉ tổ chửi chồng” hoặc “chẳng thằng nào dám lấy”; không nên chọn con đường nhiều chông gai thách thức hay giành lấy các cơ hội nếu có dù là vài phần trăm rủi ro.
Những lời dạy bảo ấy ăn sâu trong tiềm thức, đặt ra những ranh giới cho họ, chia vai phận cho họ trong cuộc sống, phán xét và giữ chặt những cá tính, sự mạnh mẽ của họ trong những vai phận ấy.
Phụ nữ làm dù có là gì đi nữa, thường đánh đổi lại chỉ là những lời khen cho sự mờ nhạt như “truyền thống”, “tần tảo”, “đảm đang”, “chịu đựng”, “biết nhịn”, “có đức hy sinh”, hay hoa mỹ hơn thì là “nội tướng”, “đằng sau thành công của người đàn ông đều có bóng dáng của người phụ nữ”.
Thay vì khuyến khích, những lời khen như vậy đã và đang làm mòn đi những giấc mơ táo bạo, những dấn thân, những sáng tạo, cũng như những ham muốn đổi thay, cống hiến cho cuộc đời của phụ nữ. Để bước qua được những ranh giới ấy, phụ nữ sẽ phải đối mặt với trùng trùng những khó khăn, từ những đàm tiếu, chê cười, bóng gió nhỏ nhặt trong nhà, ngoài xóm ngõ, đến cơ quan, bè bạn cho tới cả khi đứng trước phiên tòa hay khi được đặt lên bàn cân nhắc chức vụ.
Phụ nữ làm dù có là gì đi nữa, thường đánh đổi lại chỉ là những lời khen cho sự mờ nhạt như “truyền thống,” “tần tảo,” “đảm đang” hay hoa mỹ hơn thì là “nội tướng”, “đằng sau thành công của người đàn ông đều có bóng dáng của người phụ nữ”.
Ngay kể cả khi đã bước qua những ranh giới đó trở thành những phụ nữ thành công trên thương trường hay chính trường khắc nghiệt, cuộc sống của họ vẫn bị những “vai phận” ấy chi phối. Cái báo chí và thiên hạ tò mò là ở nhà họ sẽ đối xử với chồng con thế nào, họ có “ra mệnh lệnh” với chồng con không, có “nữ tính” đủ không, có giữ được “truyền thống” không, ai nấu ăn, ai làm việc nhà, ai chăm sóc con, ai đi chợ, ai giặt giũ, ai rửa bát và cả tỷ thứ khác.
Trong nghiên cứu về cách báo chí đưa tin về lãnh đạo nữ, chúng tôi luôn thấy hình ảnh của những phụ nữ dù phải bôn ba trên thương trường hay chính trường vẫn luôn giữ tổ ấm bằng việc chăm sóc chồng con. Có những bà đại sứ luôn có cảm giác có lỗi khi công việc bận quá không đưa con đi học và lo cho con được như những phụ nữ khác.
Video đang HOT
Đã thành lệ trong phần lớn các gia đình, nếu một người chồng bận bịu, việc người vợ phải lo chu toàn gia đình là điều hiển nhiên. Người chồng luôn có quyền đòi hỏi thế. Và người vợ ấy vẫn là sướng, là nhàn. Nếu một người vợ bận bịu với việc công ty hay cơ quan, sẽ là may mắn khi người chồng biết thông cảm. Chồng làm việc nhà nào đó là “giúp vợ”. Và điều phổ biến đến mức ai cũng vẫn chấp nhận là “vợ vẫn phải ra vợ”.
Ngay kể cả khi đã bước qua những ranh giới đó trở thành những phụ nữ thành công trên thương trường hay chính trường khắc nghiệt, cuộc sống của họ vẫn bị những “vai phận” ấy chi phối.
Những định kiến ấy không chỉ có hại với những người phụ nữ có khả năng vươn ra khỏi vai trò an phận trong gia đình. Đi kèm với nó là những tác hại với cả vai trò giới của đàn ông (toxic masculinity). Đàn ông phải là trụ cột trong gia đình, là phải kiếm tiền giỏi, là phải gánh vác những chuyện to lớn, nặng nhọc. Nếu không làm được thì chỉ đáng “vứt đi”. Nếu đàn ông muốn làm việc nhà như rửa bát hay giặt giũ mà thấy bạn đến chơi cũng phải ngại ngùng phân trần hoặc giấu giếm.
Trên thực tế, những ước tính từ khảo sát mức sống hộ gia đình năm 2016 đã cho thấy ở độ tuổi thanh niên (20-29), số lượng phụ nữ tốt nghiệp cao đẳng và đại học đã vượt xa nam giới, thể hiện mức độ thay đổi về giới trong cấu trúc dân số về trình độ giáo dục.
Cũng theo một báo cáo gần đây của Tập đoàn tài chính quốc tế (IFC), 21% số doanh nghiệp ở Việt Nam là do phụ nữ làm chủ. Con số này đủ để thấy phụ nữcó khả năng làm những điều vượt lên trong một môi trường đầy rẫy những dò xét định kiến chống lại họ.
Nhìn con số đó tôi cũng đặt câu hỏi: Không biết trong 79% còn lại, có bao nhiêu chỉ có danh nghĩa là người chồng sở hữu, nhưng những chèo lái, tính toán chiến lược phía sau vẫn là những phụ nữ muốn cho thiên hạ thấy mình vẫn làm tròn vai phận “truyền thống”? Nó cũng khiến cho những người đàn ông dù biết mình không yêu thích, không có khả năng thương trường như vợ, vẫn phải mang gánh nặng “chứng tỏ mình” đứng mũi chịu sào.
Làm đàn ông lẫn phụ nữ đều không dễ
Những con số đó, dù nói gì, cũng vẫn khô khan, khó hình dung. Câu chuyện bình đẳng giới nghe thì chỉ như “chuyện ngoài xã hội”, chuyện của những “chính sách” to lớn, hay thậm chí nếu tiêu cực, là chuyện của sự trỗi dậy “nổi loạn” của những người phụ nữ ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây, là vượt ra ngoài khuôn phép truyền thống.
Với tôi, câu chuyện bình đẳng giới, có gương mặt của mẹ tôi, của những người chị gái hàng ngày vẫn cố gắng vượt qua vai phận của mình, chỉ đơn giản để có một cuộc sống hạnh phúc cho gia đình bản thân.
Mẹ tôi, nay đã suýt soát 90, là một người phụ nữ hoàn toàn không biết đọc, biết viết. Việc phải nuôi 6 đứa con với mức lương còm của bố tôi, một công chức nhỏ lại không giỏi xoay xở, ở một vùng đất mới “khai hoang” trên miền núi Lai Châu, đã khiến người phụ nữ như mẹ tôi phải tiến lên đứng mũi chịu sào.
Tổ chức con cái làm bún, phở, miến dong rồi một tháng thì cả ba mươi ngày mẹ đi chợ từ sáng sớm. Chiều về lại hô hào sản xuất bún, phở đến đêm để sáng sớm hôm sau tiếp tục gánh mang ra chợ. Và cũng bởi suốt ngày ngoài chợ, mẹ tôi chả mấy khi nấu ăn hay may vá bao giờ. Nhưng nhờ gánh bún ấy, cả 6 anh em tôi không ai phải bỏ học. Tiền nong chi tiêu, một tay mẹ tôi lo.
Chúng tôi thường đùa mẹ là người may mắn, vì bố nấu ăn giỏi và hầu như chịu trách nhiệm bếp núc cho hai người khi chúng tôi đã rời xa bố mẹ. Sau này khi hiểu nhiều hơn tôi thấy ẩn chứa trong cả những câu đùa ấy, là sự bất công với mẹ. Bởi đương nhiên nếu mẹ đã đi chợ cả 30 ngày một tháng, thì sao giỏi nấu ăn, may vá được. Nhưng cũng bất công cả cho bố, vì dù thích vào bếp nấu món này món kia cũng vẫn thấy ngượng ngùng mỗi lần phải trả lời cho câu hỏi: “Ông cũng nấu ăn ạ?”.
Cũng không ít gia đình tan vỡ vì thực tế cuộc sống đòi hỏi họ phải đổi vai phận “truyền thống”, nhưng những phán xét từ gia đình, bạn bè, xã hội, làm rạn nứt mối quan hệ của họ.
Vậy tại sao chúng ta cứ phải “trói” nhau bằng những mặc định, bằng ngôn ngữ và tư duy đầy định kiến giới? “Đàn ông phải thế này”, “phụ nữ phải thế kia”, “con gái mà thế à”, “con trai thì phải mạnh mẽ lên, không được khóc”, “phái đẹp”, “phái mạnh” hay “phái yếu” …
Lại một mùa 8/3 nữa. Người ta lại ào ào mua những bó hoa tươi để tặng cho phụ nữ. Các chị, các mẹ và tất cả phụ nữ xứng đáng được tôn vinh. Nhưng không phải chỉ có 8/3 hay 20/10. Yêu thương, trân trọng phụ nữ thì tốt, nhưng những ngày khác thì sao?
Những ngày này, hoa sẽ đắt hàng lắm. Hoa được chuẩn bị từ cả tuần trước để cho cánh đàn ông thể hiện sự “tâm lý” của họ trong một ngày. Nhưng ai cũng biết, hoa có đẹp đến mấy cũng chỉ được mấy ngày là héo rũ. Điều quan trọng nhất là sau đó, chúng ta đừng tiếp tục quay lại và cứ mãi trói nhau bằng tư duy của những ngày đã cũ.
Vũ Tiến Hồng Illustration: Hà My
Theo guu.vn
Vượt 200km trong đêm khi biết vợ tai nạn, tôi điếng người nghe bác sĩ mừng rỡ báo tin
Chuyến công tác chưa hết thì bỗng một đêm tôi nhận được điện thoại liên tục từ số máy lạ.
Nghe những gì vị bác sĩ ở đầu dây bên kia nói, tôi hoảng loạn tinh thần, mượn ngay ô tô để đi về trong đêm. Chưa bao giờ tôi thấy quãng đường 200km lại trở nên xa đến vậy.
37 tuổi, ở cái tuổi tưởng sắp hâm đến nơi vậy mà tôi lại lấy được một cô vợ xinh xắn như hotgirl. Chẳng phải ai đó đâu xa bất ngờ mà chính tôi cũng ngạc nhiên khi Hà My nói lời đồng ý.
Tôi là một đứa con trai khá nhút nhát trong chuyện tình cảm. Tôi cũng từng cảm nắng nhiều người nhưng chỉ là tình đơn phương không hơn không kém. Thậm chí tôi còn không dám ngỏ lời mà chỉ là thầm thích người ta để rồi đứng từ xa nhìn họ bên người khác.
Học hết cấp 3, như bao bạn bè khác tôi lên đại học rồi chẳng hiểu run rủi thế nào tôi lại học tiếp cao học xong mới đi làm. Cuộc sống cứ thế cuốn đi. Tôi làm trong khu công nghiệp nên thu nhập khá, không dưới 30 triệu song thời gian để nghỉ còn chẳng có nữa chứ nói gì đến thời gian yêu.
Bố mẹ tôi thì lo lắng lắm, đặc biệt là mẹ tôi. Bà tập hợp hội "500 chị em bạn dì" để tìm người giới thiệu cho tôi. Mẹ tôi thậm chí còn đùa rằng chẳng cần xinh đẹp hay khéo léo gì, chỉ cần con gái là làm dâu mẹ được rồi.
Không biết qua bao nhiêu cầu mà mẹ tôi lại tìm được Hà My. Lúc nghe mẹ nói đi gặp mặt con của một người quen, tôi cũng ngại không muốn đi lắm. Quen nhau ngoài đời còn chưa chắc ăn ai, đằng này chẳng quen biết gì tự dưng lại ngồi uống nước trò chuyện với nhau.
Mỗi ngày vừa sáng gặp mặt mẹ tôi đã nói chuyện đó, tối về nhà vào bữa cơm lại nói tiếp. Ngại với mẹ và nể bạn bè của bà nên tôi cũng đành vâng lời. Dù sao mất một buổi gặp rồi sau đấy sẽ khỏi phải nghe mẹ nói về chuyện gia đình.
Lần đầu gặp mặt em, tôi đã vô cùng bất ngờ khi đứng trước mình là một cô gái rất xinh xắn. Cuộc trò chuyện trở nên hào hứng hơn bao giờ hết. Tôi đã chủ động xin số điện thoại em để có cuộc gặp gỡ tiếp theo.
Hình minh họa
Bố mẹ tôi sau đó chắc cũng nói chuyện với người bác giới thiệu kia nên mừng ra mặt. Ít nhất thì đây cũng là lần đầu tiên tôi xin số điện thoại sau lần gặp gỡ do giới thiệu. Hà My nhẹ nhàng lại khéo léo nên mẹ tôi rất thích.
Vì công việc rất bận, ngày ngày phải đi mấy chục km đi làm nên tôi cũng không có thời gian gặp gỡ với em nhiều. Tôi đang có cơ hội để lên được vị trí mà bao người mơ ước. Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, có sự nghiệp thì mới có thể lo cho vợ con được.
Cuộc sống của tôi những ngày đó chỉ xoay quanh công việc và em. Mỗi tối có thời gian tôi đều dành thời gian nhắn tin cho em. My là một cô gái rất hiểu chuyện. Em hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ đàn ông cần phấn đấu sự nghiệp của tôi. Em nói sẽ luôn ở bên ủng hộ tôi. Những lời nói của em khiến tôi chẳng thể nào quên được.
Tôi thương em thiệt thòi khi có người yêu mà vẫn phải lẻ bóng như vậy. Một ngày tôi đánh liều tỏ ý muốn đón em về cùng một nhà, không ngờ đáp lại là một nụ hôn nồng cháy. Em nói đã chờ câu nói này của tôi rất lâu rồi. Vậy là thật bất ngờ, chúng tôi làm đám cưới chỉ một thời gian ngắn sau đó.
Vừa cưới được một thời gian thì tôi có việc phải đi công tác ở tỉnh. Vợ chồng mới lấy nhau thời gian ở cạnh còn không có nay đã phải mỗi người một nơi, tôi thương vợ lắm nhưng chẳng biết phải làm thế nào. Tôi tự dặn lòng sau chuyến công tác này sẽ dành một tuần đưa vợ đi du lịch để bù đắp lại những tháng ngày thiệt thòi.
Chuyến công tác chưa hết thì bỗng một đêm tôi nhận được điện thoại liên tục từ số máy lạ. Nghe những gì vị bác sĩ ở đầu dây bên kia nói, tôi hoảng loạn tinh thần, mượn ngay ô tô để đi về trong đêm. Chưa bao giờ tôi thấy quãng đường 200km lại trở nên xa đến vậy.
(Ảnh minh hoạ)
Thế nhưng vừa đến viện, bác sĩ thấy tôi liền thông báo tình hình của vợ. Rất may cô ấy chỉ bị thương phần mềm không có gì nguy hiểm. Thế nhưng câu nói sau đó của ông khiến tôi điếng người.
"Vợ đang bầu bí mà lại để đêm hôm đi lại thế này nguy hiểm quá. Dù sao cũng chúc mừng vợ chồng là thằng bé không sao nhé".
Trời ơi tôi đang nghe những điều gì thế này? Chúng tôi mãi tới đêm tân hôn mới động phòng mà sao giờ vợ tôi đã có thai những 13 tuần? Có lẽ nào, tất cả chuyện tình chóng vánh kia chỉ là một cú lừa?
Theo eva.vn
Nhìn từ vụ ly hôn nghìn tỷ: Phụ nữ hy sinh cả thanh xuân rốt cuộc nhận được gì? Tiền thì dễ chia lắm. Nhưng những điều vô hình như công sức, thanh xuân, là mồ hôi, nước mắt thì làm sao mà chia? Ví như hai người cùng trồng một cái cây. Tưới nó bằng tình yêu, bằng nước mắt của mình. Bây giờ, khi không còn hòa thuận có người nào đồng ý chặt đôi cái cây, người lấy gốc,...