Hoa gió
Nhìn thấy những trái chò nâu trong sân trường, những cánh hoa của gió, tôi chợt nhớ về những kỷ niệm xưa cũ…
Chiều nay, khi đi vào cổng sau của trường Đại học Sài Gòn, ngôi trường tôi theo học suốt 4 năm nay. Liệu tôi còn gắn bó với ngôi trường này trong thời gian bao lâu, vì chỉ còn 2 tuần nữa là tôi sẽ tạm biệt ngôi trường thân yêu này rồi.
Bước vào trường, tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy rất nhiều trái chò nâu đang rơi xuống, đầy ắp cả sân trường. Một khung cảnh thật đẹp. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh này 11 năm trước, nó thật tuyêt đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Tôi vội nhặt thật nhiều, thật nhiều, nó gợi lại cho tôi nhớ về cảm giác được làm chị khi lần đầu tôi gặp em trai của mình 11 năm về trước.
Lần thứ 2 tôi đặt chân lên Tp. HCM là lúc mẹ tôi sinh em bé. Em được sinh ra ở bệnh viện HV, nơi mà cách đây 10 năm tôi cũng được sinh ra. Ba chở tôi đến thăm mẹ và em trai, dì hai cũng ở đây để lo cho mẹ tôi. Đây là lần đầu tôi được đi thang máy, được ngắm nhìn thành phố. Khi đến nơi nhìn thấy đứa bé nhỏ nhắn, lâu lâu nó lại cười. Em cười thật đẹp, nụ cười sung sướng của một đứa bé khi bước vào cuộc sống mới, được gặp ba, mẹ và cả chị hai nữa. Lúc ấy dì hai của tôi trêu tôi rằng: “Có em trai rồi ba, mẹ sẽ cho con sống ở bụi rơm, để nhà cho em ở, sắp ra rìa rồi con”. Tôi khóc rất nhiều phần vì giận dì, phần vì nhớ mẹ, nhớ em. Nhưng khi tôi quay lại nhìn thấy em đang cười với mình, nụ cười của đứa bé mới ba ngày tuổi. Tôi nín khóc.
Từ đây mình đã có em, có em rồi thì phải biết thương em. Ra “bụi rơm” ở thì sao chứ, miễn là có em là được rồi. Lúc ấy ba nói rằng: “Ba có cái này muốn cho con xem, nín đi con“. Tôi đi theo ba, đi mãi đến phía sau của bệnh viện. Một hình ảnh thật tuyệt trước mắt tôi, giống như cảnh thần tiên vậy. Mắt tôi đang nhìn thấy thật nhiều chiếc chong chóng đang bay từ trên trời xuống, nó xoay vòng rồi rơi xuống, rất nhiều, rất đẹp. Rồi ba nhìn tôi cười thật tươi, nhìn nụ cười ấy tôi chắc rằng mình sẽ không phải ra “bụi rơm” ở đâu.
- Ba ơi những chiếc chong chóng này gọi là gì vậy, sao nó từ trên trời rơi xuống?
- Con thấy nó như thế nào?
Video đang HOT
- Ba ơi con thấy nó giống những cánh hoa mà gió mang đến.
- Đây là cây chò nâu. Vừa nói ba vừa chỉ vào cái cây thật to cao, cao lắm.
- Còn đây là trái của cây đó đang rơi xuống. Con thấy không trái chò nâu có hai cánh giống như cánh chim vậy. Chính mẹ của nó cho nó đấy với hi vọng nó sẽ bay thật cao, thật xa, tìm cho mình một vùng đất thật tốt để này mầm và lớn lên cao, to giống như mẹ của nó vậy.
Nó gợi lại cho tôi nhớ về cảm giác của 11 năm về trước (Ảnh minh họa)
Đúng là những chiếc chong chóng rơi từ cây này, cây thiệt cao thiệt to, những chiếc chong chóng vẫn cứ xoay quanh nó rồi rơi xuống. Tôi nghĩ, chắc cây chò nâu sẽ nhớ con của nó lắm.
- Vậy chắc nó nhớ mẹ của mình lắm, mẹ của nó cũng sẽ nhớ nó nữa!
- Đó là quy luật, cây chò nâu này đã đứng ở đây rất lâu rồi, nó đã trưởng thành từ lúc còn là những hạt nhỏ như thế này, nó cũng đã từng được bay cao bay xa, vượt qua nhiều khó khăn để lớn thành một cây cao, to và nó cũng muốn con của nó được như vậy, phải bay thật cao, thật xa mới biết được thế giới này như thế nào, rộng lớn ra sao.
- Rồi nhỡ như nó gặp mưa, bão thì sao?
- Nó sẽ phải tự học cách để tồn tại, dù như thế nào đi nữa nó cũng đã có đôi cánh do mẹ nó cho rồi còn gì. Nó sẽ tự lớn lên, trở thành những cái cây to lớn rồi sau đó lại tiếp tục tạo ra những đứa con, những đứa con này sẽ có đôi cánh, sẽ bay cao và xa hơn nó nữa.
- Sau này con cũng sẽ bay như nó, con có cánh mà ba. Vừa nói tôi vừa vẫy đôi tay của mình.
- Trời tối rồi nhặt lẹ lên đi con.
Tôi cố gắn nhặt thật nhiều, thật nhiều, những trái chò nâu cứ lặng lẽ xoay vòng, rồi rơi xuống. Lần này những chiếc chong chóng sẽ bay cùng tôi. Khi ba dắt tôi đi, tôi vẫn quay lại nhìn những chiếc chong chóng biết bay. Tôi nói: Ba ơi con gọi nó là hoa gió nha!. Ba lại cười và nói: &’Ừ, gọi là hoa gió”.
Đến bây giờ tôi đã 21 tuổi, em trai cũng đã lớn. Còn ba, mẹ thì mái tóc đã nhuốm màu theo những ngày tháng vất vả lo cho chị em tôi. Nhìn thấy những trái chò nâu trong sân trường, những cánh hoa của gió, tôi nhặt thật nhiều, thật nhiều. Cánh hoa của gió cứ bay xung quanh tôi. Hãy cùng tôi đến ngôi nhà ấm cúng của mình. Về Long An nhé những trái chò nâu biết bay.
Theo 24h
Chồng tôi 'làm tiền' trên thân xác bồ
Cô ấy đã phải đi làm gái massage cho các nhà nghỉ để lấy tiền cho anh ăn tiêu và mua quà tặng tôi.
Tôi và chồng học cùng nhau hồi đại học. Anh là người năng nổ, vui tính, tâm lý và yêu hết mình. Là người con gái nhỏ nhắn, xinh xắn nên tôi được nhiều chàng trai theo đuổi. Dù vậy, tôi chỉ thực sự thích anh. Sau khi ra trường, chúng tôi tổ chức đám cưới. Cuộc sống của gia đình tôi khá êm đềm. Con người tôi hơi khô khan còn anh thì rất nồng nàn. Anh yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực. Anh rất hay tìm cớ để tặng quà cho vợ. Tôi có đủ trọn bộ mỹ phẩm, quần áo, đồ phụ nữ của chồng tặng. Đám bạn gái hay chơi thân với tôi phải phát ghen lên vì điều đó.
Chồng tôi là người sống phóng khoáng và thích đàn đúm bạn bè. Anh cứ đi với bạn là quên hết mọi thứ ở nhà. Anh có thể ngủ lại nhà bạn và để vợ ở nhà một mình. Tôi đã nhiều lần phản ứng về việc này nhưng chồng tôi không thay đổi lối sống. Thu nhập của chồng, tôi không được giữ một xu. Anh bảo để tiền anh còn đi quan hệ xã hội. Anh thường thức rất khuya làm việc. Dạo này công việc làm ăn của anh không tốt nên phải bỏ sức nhiều hơn trước. Vì thế, tôi cũng đi ngủ trước để tránh làm phiền anh.
Một hôm, nửa đêm tôi trở dậy đi vệ sinh. Tôi thấy anh đang chat webcam với một cô gái trẻ. Cô này ăn mặc rất thiếu vải, hở hết nửa "trái đào". Tôi điên đầu đứng sau lưng anh và đọc những lời yêu thương trao gửi của họ. Bất chợt, tôi bị ho. Thấy động, anh tắt cửa sổ chat. Anh ú ớ hỏi thăm vợ vài câu rồi nhanh chóng đi ngủ. Tôi thấy anh khả nghi và dần mất lòng tin vào chồng. Tôi đã gọi điện cho công ty chuyên cài thiết bị theo dõi vị trí qua điện thoại. Tranh thủ lúc chồng không để ý, tôi đã gửi tin nhắn để kích hoạt dịch vụ này.
Ảnh minh họa
Thật ngạc nhiên, chồng tôi thường hay lui tới cuối một dãy phố rồi điện thoại tắt ngấm. Tôi đã thuê một cậu sinh viên đi theo dõi anh. Sau một thời gian mai phục, họ đã chụp hình chồng tôi và một cô gái trẻ quấn quýt bên nhau. Tôi lần tìm theo địa chỉ cô nhân tình của chồng. Chính là cô gái mà anh đã thức đêm để chat cùng. Sau khi đưa ra các bức ảnh bằng chứng, cô gái đã thú nhận chuyện vụng trộm với chồng tôi. Tôi giận sôi máu. Cô gái khóc lóc nói yêu chồng tôi thực lòng. Lúc đầu chồng bảo cô ấy rằng anh vẫn còn độc thân. Về sau, cô ấy biết được sự thực. Cô đã nhiều lần định bỏ anh nhưng vì quá yêu nên cô chấp nhận làm vợ hờ. Thậm chí, vì cuồng yêu, đã hai lần cô đau đớn bỏ đi giọt máu đào với anh. Tôi vừa giận vừa thương cô ấy.
Về nhà, tôi bắt chồng phải chấm dứt quan hệ ngoài luồng này. Chồng hứa với tôi đó chỉ là "say nắng" nhất thời. Chỉ tôi mới là vợ hợp pháp và là người anh yêu chân thành. Được một thời gian, chồng tôi bớt hẳn đi chơi đêm. Sau đó, chồng tôi lại "chứng nào tật ấy". Tôi tới gặp cô gái đó định nói chuyện mười mươi. Nếu không xong, tôi sẽ cho cô biết đòn cay nghiệt của Hoạn Thư. Có như vậy, cô ta mới bỏ được thói đi ve vãn chồng người. Tôi chưa kịp ra tay trách phạt, cô gái đã van nài: "Chị ơi, em sai rồi, chị đánh em thật đau cho em tỉnh ra...". Tôi ngạc nhiên, ai dè nhân tình của chồng lại đề nghị tôi dùng bạo lực.
Rồi cô vừa khóc vừa kể chồng tôi đã lợi dụng thân xác của cô. Anh còn bắt cô ấy đi làm nghề massage cho các nhà nghỉ. Thậm chí nhiều lúc, cô phải đi "tiếp khách" để lấy tiền "bao" anh. Ngoài tiền chi cho sinh hoạt tối thiểu của bản thân, cô ấy không được dư đồng nào. Gần như toàn bộ số tiền cô ấy kiếm được đều phải nộp cho chồng tôi. Chả trách, bao lâu nay dù làm ăn thất bát song chồng tôi vẫn có tiền mua đồ đạc sắm sửa trong nhà. Chồng tôi còn rất hay mua quà tặng xịn trị giá hàng chục triệu tặng vợ. Nhìn chiếc túi xách đắt tiền và son phấn hàng hiệu anh mua cho, bỗng chốc tôi thấy ghê tởm quá. Thì ra mấy năm nay, tôi đã tiêu những đồng tiền nhơ bẩn của chồng. Cô nhân tình thì bán thân xác lấy tiền "bao trai". Còn chồng tôi lừa gái để khuân của về nhà. Thật trớ trêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh quá bất cần khiến lòng tôi uất ức Các bạn đều chọn đàn ông trẻ trung, khá giả, công việc tốt... còn tôi lại yêu người bất cần, hay tự ái nên cũng thấy chạnh lòng. Tôi năm nay 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và chưa đi làm. Anh đã 33 tuổi và làm lái xe cho một cơ quan. Anh đã ly hôn được sáu năm, có một...