Hoa của mặt trời
Lần đầu tiên nó thấy thế giới không phải chỉ một màu đen mà có rất nhiều màu sắc gộp lại, tạo thành một dải cầu vồng.
Hải Yến
“Theo thần thoại Hy Lạp, một tiên nữ dưới nước đã yêu Apollo – vị thần Mặt trời oai dũng. Tiên nữ yêu chàng nhiều đến nỗi cô ngồi trên mặt đất và suốt ngày dõi hướng về phía mặt trời. Thế nhưng, Apollo lại rất hững hờ và chẳng bao giờ chú ý đến nàng. Các vị thần khác cảm thương nàng tiên nữ trẻ đã biến nàng thành hoa Hướng Dương. Điều này giải thích vì sao hoa Hướng Dương luôn luôn hướng theo đường đi của mặt trời”.
Nó mang tên của một loài hoa, mệnh danh của sự trường tồn và bất tử, với ánh sáng mạnh mẽ hơn bất kỳ những thứ ánh sáng nhân tạo nào – ánh sáng của mặt trời. Nó sinh ra vào một ngày trời nổi giông bão, gió mạnh đến nỗi tốc mái tranh nghèo nàn của gia đình. Đúng lúc đó, tiếng khóc của nó vang lên như muốn đọ cùng tiếng sấm đang nổ rền vang. Ngay khoảnh khắc ấy, cái tên Hướng Dương đã xuất hiện trong đầu của mẹ nó. Với hy vọng, cuộc đời nó sẽ không ảm đạm như cái ngày mà nó sinh ra.
Có những điều chẳng ai có thể đoán trước được, đặc biệt là vận mệnh của cuộc đời mình. Nhưng có thể mẹ đã đúng khi lo lắng cho tương lai sẽ chẳng tốt đẹp của nó.
Điều đó bắt đầu vào một ngày bình lặng như bao ngày khác. Nhưng biến cố đó lại kinh khủng hơn tất cả những gì mà Hướng Dương có thể tưởng tượng – một ngày nó không có mẹ. 9 tuổ.i, nó chưa hiểu rõ được cái chế.t nhưng nó cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ như nuối tiếc điều gì đó. Cho mãi tới sau này, nó mới hiểu mình sẽ không còn vòng tay ấm áp của mẹ nữa.
Tên nó mang một thứ ánh sáng rực rỡ nhưng màu sắc trong đôi mắt ngây thơ chỉ có một màu đen ảm đạm như cái ngày mà nó sinh ra. Cô bé Lọ Lem có lẽ chỉ xuất hiện trong câu chuyện cổ tích mà nhưng có thể nó là cô bé Lọ Lem của thời hiện đại, với khuôn mặt nhếch nhác. Trên người là bộ quần áo với những miếng chắp vá khâu vội, mái tóc luôn được cắt ngắn khi chưa kịp dài ra.
Trong căn nhà méo mó, dột nát, Hướng Dương xuất hiện như một sự bất công của xã hội. Nó đủ thông minh nhưng lại không đủ tiề.n để có thể đến trường, người cha luôn trong tình trạng say xỉn. Mỗi lần trong bữa cơm chỉ có rau và mắm, nó không dám đưa mắt nhìn thẳng, chứ đừng nói nhìn ngang. Cắm cúi ăn hết bát cơm trong nơm nớp lo sợ, nếu bố lại “ngứa mắt” khi nhìn thấy thì nó sẽ bị ăn đòn.
Phải, bố đán.h nó bằng chiếc roi mây luôn được dựng ở góc nhà, không cần biết lý do, chỉ cần “hứng lên” là nó phải chịu những trận đòn oan ức. Nó không dám khóc, không dám kêu, chỉ cắn răng chịu trận như một người lính nhỏ kiên cường. Nhưng lạ một cái, nó chưa bao giờ ghét bố, mỗi lần đán.h nó xong, bố lại ngồi vào góc nhà và… khóc. Trong ký ức của nó, vẫn còn lưu lại hình ảnh của người cha luôn chăm lo cho mẹ con nó, có lẽ từ ngày mẹ mất, bố đã thay đổi.
Thân hình còm nhom, nó lang thang khắp đầu đường xó chợ với tập vé số trên tay để kiếm miếng ăn.
Mỗi lần đi qua cổng trường, nhìn lũ trẻ trong những bộ quần áo sạch sẽ đang nô đùa, sự thèm khát trong đáy mắt nó như bùng cháy nhưng sau đó, chỉ còn lại những giọt nước mắt khiến cho khuôn mặt lem luốc của nó lại càng nhem nhuốc hơn. Nó chưa từng có ước mơ hay nói đúng hơn là không dám vì chỉ cần nhen nhóm thôi, ước mơ lại bị dập tắt ngay vì cuộc sống bon chen mà nó đang phải bước qua khó khăn từng ngày.
Video đang HOT
Nhưng rồi trong giấc mơ, một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp như nó đang ở trong vòng tay của ai đó. Hướng Dương khẽ mở đôi mắt, trên khuôn mặt tròn vành vạnh đã được nước mưa lau sạch. Một bông hoa thật sự – hoa của mặt trời, nó nở nụ cười hạnh phúc, nó lại cảm nhận được mùi hương từ cơ thể của mẹ. Nó biết đó là mẹ, không phải nó đang chiêm bao. Mẹ đang cười với nó, nụ cười luôn hiền từ, ấm áp và bao dung. Nó oà khóc nức nở trong lòng mẹ, dường như tất cả những ấm ức được dồn nén bao lâu nay đã thoát ra hết. Giờ chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng.
Hướng Dương nhận ra bầu trời lúc này không còn âm u nữa, ánh sáng đang trải dài trên những bước chân của nó và mẹ – lung linh, huyền ảo. Lần đầu tiên nó nhận thấy thế giới không phải chỉ một màu đen như nó từng nhìn thấy, mà có rất nhiều màu sắc gộp lại tạo thành một chiếc cầu. Đó là… bảy sắc cầu vồng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày không anh...
Hãy hứa với em, khi gặp lại, anh sẽ vẫn mỉm cười với em như một sớm mai anh đến....
Ngày hôm nay, em sẽ ở nhà và chỉ để khóc, nghĩ đến anh mà thôi. Qua hôm nay, chúng mình sẽ là bạn.
Chắc chắn nước mắt của em sẽ không rơi vì anh nữa, anh yêu của em. Thật sự em đã yêu anh rất nhiều khi anh nói hãy chờ anh quay về. Em như con bé ngu ngốc, cứ chờ đợi một người mà chẳng biết phải chờ đợi đến khi nào. Em cứ thẫn thờ đặt niềm tin, hy vọng vào một tình yêu ảo của tương lai.
Và niềm vui đó được mấy ngày thì anh tuyên bố, ở bên em anh không thể hạnh phúc được bởi anh có lỗi với một người con gái khác.
Đúng, làm sao anh có thể hạnh phúc khi anh chỉ biết nghĩ cho anh, cho chính bản thân anh, chẳng ai hết.
Bên em anh có lỗi với cô gái đó vậy ở bên cô ấy, anh có nghĩ cho em không? Anh có hạnh phúc không?
Ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy, lại là hình ảnh của anh, nó méo mó, vật vờ, ẩn hiện trong em. Em luôn nghĩ rồi anh sẽ quay trở về bên em. Em luôn cầu mong mọi chuyện sẽ qua đi, đó là niềm tin của em mà.
Mỗi ngày em đều sống trong lo lắng, liệu có khi nào anh ở bên cô gái đó quá lâu để rồi anh quên luôn hình ảnh em không?
Em sẽ quên anh mặc dù không hứa trước là sẽ không khóc (Ảnh minh họa)
Tình cảm của em, niềm tin của em, tình yêu của em chỉ được đáp lại bằng câu nói anh đang phải lựa chọn. Tình anh dành cho em còn bé quá, chưa đủ lớn để anh quyết yêu ai. Anh là một thằng đàn ông tham lam.
Khi em đã muốn quên anh đi, anh nói là buồn lắm, anh luôn miệng nói rằng yêu em nhiều vô cùng. Nhưng, anh dựa vào điều gì để nói thế?
Anh thao thao bất tuyệt như một nhà văn khi bày tỏ cảm xúc, muốn xây dựng gia đình rồi muốn có con và rồi, " em đồng ý lấy anh nhé..."
Em đúng là một kẻ khờ khi tin từng lời từng chữ của anh. Để rồi, một ngày đẹp trời, anh phũ phàng ra đi với lời chia tay cụt lủn... Hóa ra, em chỉ là nhân tố lấp chỗ trống lúc anh cô đơn. Chẳng trách anh nữa. Chỉ trách người như em, đi tin vào tình yêu mờ ảo.
Anh chắc không quan tâm nhiều về em nên không biết được em quan tâm đến anh nhiều thế nào, ngoài mặt thì không để ý nhưng em vẫn luôn dõi theo lúc anh vui, anh buồn, em quan tâm tất cả những gì liên quan đến anh.
Nghe ai đó nó.i xấ.u anh, em lại nghĩ họ biết gì mà nói thế.
Chia tay anh, em chính thức trở về với cuộc sống không có anh, tập quen với mọi thứ khi vắng anh trong đời, cố gắng giả vờ như chưa một lần hò hẹn ở góc quán đó, chưa lần đón đưa nơi phố vắng đó, chưa lần nép vào lồng ngực ấm nóng đó, chưa lần chạm vào đôi tay chai sạn đó, chưa lần nói... yêu anh!
Giờ đây, thế giới của em lại không có anh - anh không còn tồn tại nữa.
Em và anh sẽ mãi là bạn, được chứ? (Ảnh minh họa)
Tình yêu vốn là một ẩn số, em ngây ngô lạc bước vào đó tự lúc nào? Em sẽ buông tay anh ra... để anh đi về một phương trời khác! Em sẽ buông tay anh ra... để anh không còn phân vân, day dứt!
Em đã từng dựa dẫm vào anh quá nhiều, đã từng coi anh là bờ vai ấm áp, vững chãi để em núp bóng, để em được an ủi, được chở che. Nhưng giờ đây, bờ vai ấy đã không còn thuộc về em nữa, bờ vai em tình nguyện ở bên cả đời ấy đã bị anh đẩy ra thật xa mất rồi.
Em sẽ ra đi tuy không hứa rằng em sẽ không khóc, em cũng không hứa rằng em có đủ mạnh mẽ như hiện tại nhưng em sẽ tự hứa với bản thân là lời chia tay ấy sẽ thật nhẹ nhàng. Bởi vì tình yêu của chúng ta đến nhẹ nhàng thì hãy để nó ra đi cũng như cách mà nó đã đến, chẳng nên làm điều gì nặng nề cho cả hai đúng không anh?
Nếu sau này mình chia tay, hãy dành cho em một góc nhỏ trong trái tim, để trong một thoáng giây nào đó, để trên đường tấp nập vô tình ta lướt qua nhau mà không quên những hình dáng cũ. Cũng chẳng quên một thời ta đã từng là người yêu
Hãy hứa với em... khi gặp lại... sẽ vẫn mỉm cười với em như một sớm mai anh đến...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ăn hỏi rồi, vẫn đi lại với bồ cũ Tôi là một kỹ sư ra trường được 2 năm, có việc làm ổn định và thu nhập khá. Thời sinh viên tôi quen rất nhiều cô gái và có những người sẵn sàng hy sinh vì tôi nhưng tôi chỉ quen chơi và không có ý định tiến tới hôn nhân. Khi ra trường trong một lần về nghỉ Tết tôi tình...