Hoa của gió

Theo dõi VGT trên

Phải rồi!… em làm sao sánh được với người yêu mới của anh…

Vân là một cô bạn có thành tích học rất xuất sắc. Xuất sắc từ lớp một cho tới nay đã vào đại học mà cô bạn vẫn không xuống phong độ. Vân nhanh nhẹn, vui tính và hòa đồng nên có rất nhiều bạn bè. Vân không cao lắm cô chỉ cao 1m55. Dáng người mảnh mai và khuôn mặt trái xoan. Vân có làn da bánh mật mịn màng và đặc biệt là đôi mắt rất sáng. Từ khi đi học đến giờ cô nàng vẫn chưa một lần yêu đương và cũng chưa một ai tỏ tình yêu nàng. Trái tim Vân là một trang giấy trắng.

Hoa của gió - Hình 1

Sáng hôm ấy đồng hồ của Vân hết pin nên cô nàng đã dậy trễ. Đang vội vàng đến lớp thì cô đâm sầm vào một anh học khóa trên. Cô nàng ngã cắm mông xuống đất, sách vở trên tay anh chàng kia văng tứ tung. Không giống như trong phim, anh chàng khóa trên ấy quay qua cáu với Vân một câu:

- Trời ạ!…

Rồi anh ta lại lúi húi nhặt sách vở. Vân vô cùng lúng túng vội vàng xin lỗi anh rồi cúi nhặt lại sách vở giúp anh. Cô trao xấp giấy cho anh với lời xin lỗi khẩn thiết:

- Em xin lỗi nhiều ạ! Em bị trễ giờ nên…

Anh chàng nhận lấy với thái độ phũ phàng:

- Không cần xin lỗi. Con gái mà đi đứng thế đó.

Nói rồi anh đi thằng. Anh ấy là Vinh, một ngôi sao khóa trên mà Vân rất hâm mộ. Vân biết khá nhiều điều về anh nhưng chắc anh không biết Vân đâu. Vân chạy vội đến giảng đường nhưng không còn kịp nữa. Hôm nay là tiết của một giáo sư vô cùng khó tính nên Vân phải ở bên ngoài đợi giờ ra chơi mới được vào lớp. Lần đầu tiên đi học muộn từ khi vào đại học, cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt trực tiếp thần tượng của mình. Thật là xui xẻo… hôm nay Vân toàn gặp điều không may. Cô nàng ngồi ở ghế đá ngoài hành lang tự khiển trách về sự chểnh mảng của mình. Ánh mắt bực bội khi anh Vinh nhìn cô làm cô thấy khó chịu:

- Trời ơi! Vỡ mất ấn tượng đẹp với thần tượng rồi…

Đang vò đầu bứt tai thì có tiếng nói:

- Cái này của cô đúng không?

Vân từ từ ngước lên thì nhận ra cái lắc tay hình chòm sao ma kết của mình đang nằm trong tay anh Vinh. Lại gặp mặt anh, lại nói chuyện trực tiếp với thần tượng của mình, Vân bỗng nóng bừng hai má, miệng lắp bắp không thành lời:

- Dạ… của… của em. Đúng… đúng rồi ạ.

Vân định đưa tay lấy thì anh giật lại rồi chìa cuốn tiểu luận ra trước mặt Vân:

- Xem hậu quả của cô đi. Cầm cái này về đánh máy lại cho tôi. Không xong thì đừng lấy lại cái vòng nữa. Hai tuần nữa tôi nộp cho giáo sư rồi đó. Cô làm sao thì làm. Hai tuần nữa có mặt ở đây để trả cho tôi.

Vân nhận lấy cuốn tiểu luận dày hơn 20 trang và cỡ chữ 12 một cách bàng hoàng. Thì ra những tờ giấy ban nãy bung ra từ cuốn tiểu luận của anh, những tờ giấy lấm đất và có cả những vết giày nữa. Vân chỉ kịp dạ một tiếng rồi anh đi mất. Cả buổi học còn lại Vân nghĩ về anh và cuốn tiểu luận lem nhem. Tin đồn không sai, anh Vinh vừa đẹp trai, học giỏi và có khuôn mặt vô cùng lạnh lùng. Rất hiếm khi anh cười với mọi người nên ai muốn thân với anh cũng thật khó. Phải đi học liên miên lại còn thêm cuốn tiểu luận của anh làm Vân ngán ngẩm. Hình như tháng này không phải là tháng may mắn của ma kết.

Còn 12 ngày nữa là đến hạn nộp tiểu luận của Vinh. Tối hôm đó sau khi đi học thêm với các bạn xong thì vân cùng các bạn kéo nhau đi ăn chè. Tình cờ Vinh cùng nhóm bạn cũng ngồi bàn bên cạnh họ. Vinh đến bàn của Vân và cúi xuống nói khẽ vào tai cô:

- Đừng quên bài tiểu luận của tôi nha cô.

Tim Vân nhảy khỏi lồng ngực. Cô bạn ngồi sững sờ mãi cho đến khi anh Vinh về chỗ ngồi của mình. Mặc những tiếng cười đùa xung quanh và lời trêu chọc của các cô bạn cùng đi. Vân chỉ còn nghĩ về Vinh và cuốn tiểu luận.

Hoa của gió - Hình 2

11 giờ đêm hôm đó Vân vẫn lạch cạch đánh máy bài tiểu luận cho Vinh. Nhạc hiệu tin nhắn facebook bỗng vang lên. Vân bấm xem thì bất ngờ thay anh Vinh nhắn tin cho cô:

- Đừng thức khuya đánh máy kẻo sáng mai lại nhận thêm một cuốn tiểu luận khác đấy.

Vân lại nghe tim mình đập rộn ràng, cô trả lời:

- Cảm ơn anh! Em sẽ ngủ sớm.

Không có tin nhắn trả lời lại. Vân thả hồn mình theo những suy nghĩ miên man.Vân kết bạn với Vinh đã lâu nhưng chỉ theo dõi anh, like những startus của anh chứ không dám nhắn tin với anh. Những comment của Vân cũng chưa một lần anh trả lời lại. Không hiểu sao anh biết vân chưa ngủ vì Vân đã ẩn face, không hiểu sao bỗng dưng anh lại nhắn tin quan tâm đến Vân. Và cô thấy vui vì điều đó.

Cuốn tiểu luận của anh đã được Vân đánh máy xong một nửa. Còn hơn một tuần nữa là đến ngày trả cho anh. Chiều ngày hôm đó Vân được nghỉ nên quyết định ở nhà để hoàn thành nốt tiểu luận. Bỗng tin nhắn facebook của anh lại đến:

- Nhà cô ở đâu? Đường nào, số mấy?

- Sao…, làm gì vậy anh?

- Nói đi!

- 31A, Trần Thủ Độ.

… Rồi chỉ thấy anh xem tin nhắn mà không thấy anh hồi âm. Vân ngẩn ngơ người vì không hiểu anh đang cần gì mà hỏi địa chỉ nhà Vân thì 30 phút sau anh mới trả lời tin nhắn:

- Có trong phòng không cô? Ra đây anh bảo.

- Ra đâu hả anh?

- Cổng nhà trọ cô chứ đâu.

Không ngờ là anh đã tới nhà trọ tìm Vân vào một chiều đẹp trời như thế này. Vân khoác vội chiếc áo rồi chạy ra mà lòng nửa tin nửa ngờ. Anh đến thật. Anh đến trên chiếc xe đạp đề màu đỏ mới tinh của anh. Quần Jean, áo thun trắng làm anh vô cùng năng động. Vân nhìn anh ngơ ngác:

- Sao anh lại đến đây ạ?

Anh mỉm cười, lần đầu anh cười với Vân:

- Thay đồ đi rồi tôi chở cô đi chỗ này.

- Đi… đi đâu hả anh?

- Nên nhớ cô đang nợ tôi đấy. Nói gì thì cứ làm theo đi. Sao cô bé này hay hỏi thế nhỉ?…

Mười lăm phút sau Vân đã ngồi phía sau xe của Vinh. Dưới những tán cây xanh và tiếng gió vi vu. Vân thấy tâm hồn thật sự thư thái. Hình như đã lâu lắm rồi Vân không đi hóng mát. Bất ngờ anh Vinh nói:

- Cả ngày ngồi mãi với cái laptop trong phòng. Cô không sợ bị bệnh sao cô?

- Dạ… Em thấy không sao anh ạ…

- Bệnh nó để cho cô nhìn thấy sao? Giờ muốn ăn gì nào? Tôi thấy hơi đói…

Vân lúng túng vì lòng cô đang bối rối. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại đi chơi cùng thần tượng như hôm nay. Vân ấp úng:

- Gần đây có quán chè ngon lắm. Không biết anh đã ăn thử chưa…

Quán chè có địa thế đẹp nhìn ra hồ nước, xung quanh trồng rất nhiều hoa. Thật là một nơi lý tưởng cho những cặp đôi hẹn hò. Tiếc là Vân và anh Vinh không phải đang hẹn hò. Hình như anh đói thật, Vân nhìn anh ăn thật ngon lành. Hai người cũng chẳng trò chuyện gì với nhau khiến Vân bắt đầu thấy chán. Đang chọc chọc cái thìa vào ly chè thì anh Vinh hỏi:

- Cô không thắc mắc tại sao anh lại đưa cô đi ăn chè sao?

- Dạ… có chứ ạ. Tại sao thế anh?

Vân phải cố gắng lắm mới dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh để hỏi. Vân nhìn anh thì anh lại cắm đầu ăn:

- Đánh máy chắc mệt. Cô cần cái gì đó để ăn chứ. Thôi ăn đi đừng nghịch cái ly vô tội nữa. Ăn đi rồi anh chở cô về làm việc tiếp. Nên nhớ là sắp đến ngày nộp bài rồi đấy.

Anh nói một đằng nhưng làm một nẻo. Anh không chở Vân về ngay mà đèo cô lòng vòng qua vườn hoa rồi công viên và đến cầu Hoa Sứ. Đó là cây cầu bắc ngang con kênh đổ thẳng vào hồ lớn của thành phố và cũng là cây cầu đẹp nhất ở đây. Chỗ này có thể nhìn thấy mặt trời lặn đẹp nhất qua rừng thông già tít xa. Gió chiều quyện mùi hoa sứ thơm làm lòng người đê mê. Vân giang tay hít nhẹ khí trời vào lồng ngực. Cô nhìn qua Vinh thì thấy anh cũng đang nhắm mắt và làm động tác y hệt cô. Trong lúc này anh như một người khác. Vân lặng đi để nhìn anh, cô chẳng còn để ý gì xung quanh nữa cho đến khi anh quay nhìn cô và búng vào trán cô một cái nhẹ:

- Cô à! Hình như anh thích cô đấy…

Vân bừng tỉnh và dường như sợ tai mình nghe nhầm. Cô hỏi lại:

- Dạ! Anh nói gì ạ?…

Anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười một mình rồi chở cô về nhà trọ. Trên đường về anh còn huýt sáo nữa.

Tối hôm đó Vân không thể nào chợp mắt. Bóng hình Vinh, nụ cười của Vinh và cả lời anh nói anh thích cô làm cô xao xuyến. Cứ nghĩ đến anh là hai má cô nóng bừng… Hình như cô đã yêu thần tượng của mình rồi. Vân lên facebook và bất thình lình Vinh nhắn tin cho cô khi cô đang nhìn chằm chằm vào hộp thoại của anh:

- Đừng tưởng ẩn facebook là anh không biết cô chưa ngủ, mau ngủ đi cô bé.

Vân mỉm cười, hạnh phúc ở đâu tràn về làm trái tim lại nhảy múa trong ngực Vân, cô trả lời:

- Sao anh biết hay vậy. Mà anh cũng chưa ngủ còn gì. Anh cũng ngủ đi chứ.

- Anh là cảnh sát facebook chuyên đi nhắc nhở những người như cô đi ngủ sớm nên chưa thể ngủ được. Cô ngủ đi rồi anh sẽ ngủ. Mà tiểu luận của anh thế nào rồi cô?

- Cũng sắp xong rồi anh. Chỉ còn vài tờ nữa thôi.

- Ừ! Cô cũng đánh máy giỏi đấy. Thôi mau ngủ đi! pipi.

- Dạ! Anh ngủ ngon nhé.

Không thấy tin nhắn chúc ngủ ngon hồi âm. Vân thoát face rồi nghĩ về Vinh cho đến khi ngủ say không còn biết gì nữa.

Hoa của gió - Hình 3

Còn tám ngày nữa là nộp bài tiểu luận. Ngày hôm nay trùng vào ngày chủ nhật được nghỉ. Cả ngày không có lịch gì nên Vân còn ráng quấn chăn ngủ nướng. Nhịp sống ngoài kia với những người có người yêu hối hả quá làm mắt Vân có muốn nhắm cũng không ngủ thêm được. Cô lên facebook và đăng một trạng thái vu vơ: “ngày chủ nhật thật buồn chán đối với dân FA như mình… ở ngoài kia… vui sướng biết bao nhiêu… Ước gì mình cũng có người yêu nhỉ?”

Vài phút sau khi trang thái của Vân được đăng lên thì tin nhắn của anh Vinh tới:

- Dậy đi công việc với anh được không cô?

Vân ngạc nhiên xen lẫn vui mừng liền trả lời luôn:

- Công việc gì vậy anh?

- Cô có giúp anh không thì chuẩn bị mau lên. 15 phút nữa anh qua đón.

Vân lưỡng lự một lúc rồi trả lời:

Video đang HOT

- Dạ được.

15 phút sau Vinh xuất hiện với chiếc xe máy mới màu xanh biển và một bộ đồ thể thao đen từ đầu đến chân. Vân ngạc nhiên hỏi:

- Anh có xe máy sao?

- Ừ có chứ! Nhưng anh yêu xe đạp của anh hơn. Đi xe đạp để giữ dáng đẹp chứ cô.

Vừa nói anh vừa nháy mắt với Vân làm Vân vừa thấy vui mà cũng vừa ngượng. Anh cùng cô leo lên một đỉnh núi cao. Vân không đi nổi nữa bèn ngồi xuống một tảng đá và hỏi Vinh:

- Anh có công việc gì trên núi này thế… em mệt quá không đi nổi nữa đâu.

Vinh dừng lại, anh cũng có vẻ mệt nhưng vẫn cố gắng tỏ ra sức khỏe tốt:

- Nếu cô ngồi ở đây thì sẽ chẳng biết được công việc của anh đâu. Công việc của anh trên đỉnh núi kia.

- Nhưng… nhưng em không bước nổi nữa… em kiệt sức rồi.

Vinh bước đến trước mặt Vân và chìa bàn tay anh trước mặt cô ấy khiến Vân rất ngạc nhiên. Anh nói:

- Vậy anh kéo cô lên nhé! Một chút nữa thôi… cố lên!

Vân chần chừ một lúc rồi cô cũng can đảm nắm lấy bàn tay của Vinh. Anh nắm tay Vân thật chặt khiến cô có cảm giác rất an toàn. Họ cùng nhau vượt nắng leo lên đến đỉnh đồi thì có một căn nhà bằng gỗ nhỏ xinh ở giữa một đồng hoa dại màu tím. Trong ánh nắng mọi thứ cứ như ở một thiên đường làm Vân vô cùng ngỡ ngàng. Vinh ghé sát vào tai Vân và thì thầm:

- Đẹp không? Anh đã tự làm chúng đấy. Cô là người đầu tiên thấy nó ngoài anh…

Vân ngạc nhiên nhìn Vinh, trái tim lại thêm một lần nữa loạn nhịp. Vinh làm như không để ý đến sự ngạc nhiên của Vân. Anh ung dung bước đi trước và nói:

- Nắng quá! Mình vào nhà uống nước thôi. Cô định đứng đó phơi nắng đấy à?

Bên trong căn nhàn gỗ bé tẹo đó chỉ đủ kê một chiếc bàn và hai chiếc ghế nhỏ. Trong nhà còn có một kệ gỗ đặt lọ hoa khô màu trắng và vài cuốn sách. Không ngờ một người lạnh lùng như Vinh lại có thể lãng mạn đến vậy. Vân đang đắm chìm trong không gian lãng mạn giữa đồng hoa và ngôi nhà cổ tích thì Vinh búng nhẹ vào mũi cô rồi trao cho cô một chai nước ngọt:

- Công Việc của anh hôm nay là để cho một người thứ hai nhìn thấy thành quả của mình… Cô thấy ở đây thế nào? Có thích hợp cho một cặp đôi hẹn hò không?

Vân đỏ ửng hai má khi Vinh nhìn vào mắt mình, cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ:

- Đẹp lắm anh à! Cô nào là bạn gái anh thì sẽ rất hạnh phúc khi có một người bạn trai lãng mạn như anh…

Vinh cười:

- Nếu là cô… cô có cảm thấy hạnh phúc không…

Vân bối rối:

- Anh…

Vinh cũng bối rối khi nhận ra mình vừa nói điều gì đó không hợp lý… anh đứng dậy và đi về phía kệ sách:

- Ở đây cũng có cuốn Mật ngữ 12 chòm sao đấy! Cô có muốn đọc trong khi anh đi nấu nước sôi không?

Vinh cầm cuốn sách nhìn về phía Vân, ánh mắt vẫn còn nhiều bối rối. Vân giả đò tự nhiên:

- Dạ! Anh cho em mượn…

Vinh trao cuốn sách cho Vân rồi nói:

- Ở đây không có điện mà anh lại quên mang theo bếp ga nên chúng ta phải nấu bằng củi vậy… Hơi lâu đấy. Cô có đói lắm không?

Vân mỉm cười:

- Không đâu anh. Em cũng không đói lắm.

- Vậy cô chờ anh nhé…

Nói rồi Vinh đi ra ngoài. Gió trên núi mát lành thổi nhẹ qua khe cửa. Vân điềm tĩnh lật từng trang sách ra và rồi cô bất ngờ nhận thấy chiếc vòng Ma Kết của mình ở một trang sách nói về Ma kết. Một dòng trên trang sách được đánh dấu: “Ma kết bề ngoài mạnh mẽ và lạnh lùng nhưng thật tâm cũng lãng mạn và yếu đuối lắm”. Dường như anh đang quan tâm đến ai đó… và ai đó phải chăng là Vân?

Vân cầm lấy chiếc vòng rồi ra ngoài tìm Vinh. Một cậu chủ nhà giàu như anh lại vô cùng thành thạo trong mọi công việc chân tay. Anh đang ngồi bên chiếc bếp củi kê bằng ba hòn đá nhỏ. Mồ hôi anh lấm tấm trên vầng trán… Vinh đưa tay lau mồ hôi và quệt luôn một đường dài than đen lên mặt làm anh trông thật buồn cười. Vân ôm bụng cười làm anh ngây ngô chẳng hiểu tại sao. Một lúc sau Vân mới chịu đến cạnh anh và lấy khăn giấy lau vết lem trên mặt anh… ánh mắt họ lại gặp nhau. Con tim cả hai cùng rung lên một nhịp nhưng không hiểu vì điều gì đó Vinh luôn cố gắng lảng tránh. Và cái giới hạn vô hình trong ánh mắt Vinh cũng khiến Vân cũng không dám chạm tới. Vinh thổi lại bếp lửa và nói:

- Thì ra tại mặt tôi bẩn nên cô cười. Cô cũng giỏi lắm đấy… cứ chờ xem.

Vân lấy lại được bình tĩnh. Cô mỉm cười và nói:

- Anh có thể làm gì em chứ. Mà này!… em lấy lại cái vòng nhé.

Vinh ngạc nhiên nhìn Vân:

- Cái vòng?…

- Vòng Ma kết ấy! Em đã thấy nó trong cuốn sách.

Vân giơ tay lên quơ quơ trước mặt Vinh:

- Em đã đeo vào rồi…

Hoa của gió - Hình 4

Vinh bất ngờ chộp lấy tay Vân nhưng cô né kịp, họ dành nhau cái vòng trên tay Vân rồi Vân hụt tay ngã xuống đất kéo theo Vinh cũng ngã đè lên cô. Lần này sát gần hơn, họ có thể nghe thấy cả tiếng tim đang đập mạnh của nhau. Một lần nữa Vinh là người phá tan không khí yên lặng. Anh ngồi lên, chỉnh lại củi trong bếp và nói:

- Thôi trả cô đó. Nhưng cô ăn gian, cô còn chưa trả tiểu luận cho anh mà cô đã lấy chiếc vòng rồi.

- Em sẽ trả tiểu luận cho anh. Anh đừng lo… em không thất hứa bao giờ.

Vinh nhìn Vân và cười:

- Anh biết thế nên anh mới cho cô lấy cái vòng. Không thì dù có phải oánh cô tơi bời anh cũng phải lấy cái vòng bằng được.

Không có những món ăn ngon nhưng nồi mì vừa chín tới, hun hút khói tại sao lại có hương vị đậm đà quyến rũ đến thế. Có lẽ chưa bao giờ họ được ăn một nồi mì tôm nào ngon hơn nên chiếc nồi sạch bong không còn một cọng. Vinh nhường cho ngủ trưa trên chiếc võng còn anh thì ngồi ngủ tạm trên chiếc bàn con. Vân bị cơn buồn ngủ đánh vật ngay vì có lẽ cô vẫn mệt từ lúc leo núi. Vinh chống tay nhìn Vân ngủ. Khuôn mặt bầu bầu của Vân càng nhìn càng thấy nhiều điểm dễ thương. Anh nhìn rồi cười một mình cho đến khi cơn buồn ngủ cũng kéo anh vào giấc mộng.

Nắng đã thôi cái màu gay gắt, để lại trên cánh đồng những sợi tơ vàng mềm mát.Vân tỉnh dậy trước, để không đánh thức Vinh cô đi ra ngoài và ngồi xuống một gốc cây lớn ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Mọi điều đang diễn ra như một câu chuyện cổ tích hiện đại. Và Vân như một cô bé nghèo được một anh chàng hoàng tử đem lòng yêu mến. Không rõ tình cảm của anh dành cho Vân là như thế nào nhưng còn Vân thì dường như đã dành hết con tim để yêu anh. Tình yêu đầu nhiều mơ mộng và mãnh liệt.

Trước khi trở về, Vinh trao cho Vân một bó hoa dại trên cánh đồng và nói:

- Quà của cô đây! Cảm ơn vì đã chịu đi theo anh một đoạn đường xa. Cô ngoan lắm đấy!

Nói rồi anh xoa xoa lên đỉnh đầu Vân làm tóc cô rối bù và bỏ chạy. Vân phản kháng cho có lệ, chứ thật ra cô chỉ muốn nói rằng chính cô cũng đang hạnh phúc vì được ở bên anh. Được ở bên anh thì dù đoạn đường trước mắt có xa đến mấy cô cũng bằng lòng theo anh đến cuối cùng. Ánh nắng cuối ngày nhuộm lên khu phố một màu đồng ấm áp. Vinh vẫy tay chào Vân cho đến khi cô đã bước vào bên trong cửa phòng khép kín. Trên môi anh, nụ cười dường như đang chứa đựng điều gì đó khó lý giải… có lẽ điều đó rất buồn.

Còn năm ngày nữa là nộp bài tiểu luận. Chiều hôm đó Vân được nghỉ. Đang chỉnh lại một số lỗi trong bài tiểu luận thì tin nhắn facebook của Vinh tới:

- Ra đây anh bảo!

Cô không nói gì mà chạy ngay ra cổng với “vận tốc ánh sáng”. Từ ngày đi cùng anh đến nay không khi nào Vân không nhớ đến anh. Vân nói chuyện với Vinh mỗi tối nhưng cô vẫn nhớ, vẫn chỉ muốn được gặp mặt anh thôi. Anh vẫn xuất hiện với một phong cách mạnh mẽ trên chiếc xe đạp màu đỏ yêu quý cùng một bọc bánh rán:

- Này cầm lấy! Ăn rồi làm bài cho anh.

Vân cầm lấy rồi cảm ơn với giọng ngẹn ngào vì cô đang quá hạnh phúc. Vinh bất ngờ nhéo yêu vào má Vân và nói:

- Ăn rồi làm việc đi nhé. Anh đi đây cô.

Nói xong anh đạp xe đi mất để lại Vân đứng sững sờ, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi len sâu vào từng ngóc ngách trái tim cô. Trong suy nghĩ cứ mãi phân vân… có phải anh ấy cũng yêu Vân…

…Vậy là Vân đã đánh máy xong cuốn tiểu luận cho anh. Sáng mai chỉ cần đi in ra nữa là có thể trả anh. Ngày hẹn còn hẳn hai ngày nữa. Vân vui vẻ lon ton như một đứa con nít khi nghĩ sẽ được gặp anh. Đêm đó cô đợi anh nhắn tin như mọi đêm để cô khoe về việc vui ấy nhưng anh chẳng nhắn tin gì cả. Cô thao thức cả đêm vì nhớ và lo cho anh. Sang ngày hôm sau cũng vậy. Cô không còn đủ kiên nhẫn để chờ anh nhắn tin nữa. Vân nhắn cho anh:

- Anh ơi! Em đã làm xong tiểu luận cho anh rồi.

Một lúc sau anh xem tin nhắn nhưng không trả lời khiến Vân cảm thấy hụt hẫng. Sáng hôm sau, đúng ngày trao tiểu luận cho anh. Vân chủ động xem thời khóa biểu và đến lớp tìm anh. Vân gặp những người bạn cùng nhóm với Vinh ngoài hành lang:

- Chào anh ạ! Anh Vinh đã đến lớp chưa ạ?

Một người trả lời:

- Rồi em! Có gì không em?

- Dạ… Em đem tiểu luận trả cho anh Vinh.

Vân trả lời kèm theo một nụ cười hạnh phúc. Vinh có đến lớp nghĩa là Vinh bình an. Vân đã lo lắng cho anh suốt mấy ngày qua.

Anh bạn đáp lại:

- Anh không biết nó chạy đi đâu. Em vào hỏi chị Nha thử đi. Bạn gái anh ấy thì chắc mới biết được anh ấy đi đâu.

Hai từ bạn gái như một mũi tên đâm vào tim vân khiến nó đau nhói. Vân tối sầm mặt, gượng cười rồi nói:

- Vâng… Cảm ơn anh ạ…

Vân vừa quay lưng thì người con trai cười nói:

- À! Con bé khóa dưới làm bẩn tiểu luận của thằng Vinh đây à? Nghĩ sao trong máy tính nó còn bản gốc mà bắt con bé đánh máy lại. Cái thằng! Nó ác thiệt…

Vân đau đớn, mọi cơ bắp như co lại. Cô chạy thật nhanh trên hành lang, bên tai tiếng gió ù ù và hai hàng nước mắt tuôn tràn gò má. Cố sức chạy thật nhanh cho đến khi ngực đau thắt lại vì hụt hơi cô mới ngồi xuống một ghế đá dưới tán cây của trường. Bàn tay buông lơi tập tiểu luận trên ghế. Vân thấy mình thật ngốc khi nghe theo lời Vinh đánh máy lại tập tiểu luận mà không chút suy nghĩ. Bản đánh máy của Vinh chắc hẳn còn nằm trong máy tính, đó là điều tất nhiên. Vân lắc mạnh đầu để xóa đi hình ảnh cô bạn gái dễ thương của Vinh mà hai người kia đã chỉ. Chị Nha ấy Vân đã từng gặp ở quán chè hôm trước. Vân thấy mình khờ dại bị Vinh mang ra làm trò đùa mà không biết. Tất cả, tất cả những gì mà Vinh đối xử với Vân suốt thời gian qua chỉ là một trò đùa và có lẽ nó đã kết thúc từ hôm qua mà Vân vẫn dại khờ không biết. Vân không còn đủ bình tĩnh để đi học hôm đó. Cô bỏ về nhà, nhốt mình trong phòng và khóc cho đến khi lịm đi. Vân mở mắt khi xung quanh trời đã tối om. Cô mò mẫm bật laptop lên và nhìn thấy tin nhắn của Vinh gửi đến từ ban chiều:

- Vân à! Có lẽ em đã biết được hết mọi chuyện từ lúc sáng… Anh xin lỗi! Anh không cố tình lừa dối em đâu. Anh biết đến em từ khi em vào trường đại học, cô bé có ánh mắt rất đẹp và buồn. Anh biết đến em nhiều hơn khi dường như các khóa đều nhắc tên em, cô bé có điểm số luôn đứng đầu lớp. Anh nhìn thấy em mỗi lần em ôn bài ở thư viện, mỗi lần em cùng bạn đến quán chè. Anh thấy em mỗi ngày trên đường đến lớp. Có rất nhiều lần anh muốn hỏi thăm em nhưng có quá nhiều lý do khiến anh không thể đến gần em. Chắc em biết đó là lý do gì… anh đã có người yêu. Anh và chị Nha đã quen nhau từ khi còn học chung cấp ba. Anh biết mình đã sai khi để ý tới em. Đã rất nhiều lần anh dặn lòng rằng không được nghĩ đến em, không được đến gần em nữa nhưng không hiểu sao càng cố gắng xa em thì bước chân anh lại càng gần em. Anh cố tình để em va phải anh để anh có thể trực tiếp nói chuyện với em. Cố tình làm bẩn tiểu luận để có thể bắt đền em. Khi em nhận lời đánh máy lại làm anh rất bất ngờ và rất vui khi đã có lý do để anh trò chuyện với em. Anh không cố ý lừa dối em… và những lời anh nói anh thích em đều là sự thật. Nhưng…những ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều… và rồi anh đã quyết định nói ra sự thật này. Anh vẫn yêu chị Nha… và có lẽ tình cảm mà chúng ta có với nhau chỉ là ngộ nhận. Hãy tha thứ cho anh nếu anh đã làm em tổn thương. Nếu cần anh làm gì đó để em trút hết giận thì hãy nói với anh… anh luôn sẵn sàng. Anh xin lỗi em…

Vân gạt nước mắt rồi viết trả lời:

- Không sao! Em biết anh đùa mà. Em cũng không hề đánh máy lại tiểu luận cho anh. Anh không cần phải thấy có lỗi đâu. Em cũng chỉ thích anh như thích một người anh trai thôi. Đừng vì một chuyện vớ vẩn này mà hai anh chị giận nhau là em buồn lắm đấy. Chúc anh chị hạnh phúc!

Vân tắt máy rồi lại chìm vào khoảng không tĩnh mịch. Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi thấm ướt cả vai áo. Để quên Vinh là một điều thật khó đối với Vân… vì cô đã yêu anh quá nhiều rồi…

… Vân vẫn đi học, vẫn vui vẻ như mọi ngày trước mặt mọi người. Nhưng khi một mình cô lại nhìn hình đại diện của Vinh hồi lâu để nước mắt tự do chảy mặn môi. Trong cặp Vân lúc nào cũng mang theo cuốn tiểu luận của Vinh mà không có lý do. Cô nhớ anh, yêu anh nhưng không thể có anh được. Có những đêm thức khuya chẳng để làm gì để rồi thấy Vinh nhắn tin hỏi thăm mà không dám trả lời. Nhìn thấy hình anh chụp cùng chị Nha trên ngôi nhà gỗ, nụ cười, ánh mắt hạnh phúc của họ làm Vân chạnh lòng. Ngôi nhà ấy dù Vân là người đầu tiên biết được nhưng người cuối cùng và duy nhất được ở đó mãi mãi lại không phải Vân. Cuộc sống êm đềm trước kia sao nay trôi đi nặng nề quá.

Chiều chủ nhật đẹp trời, Vân một mình đi dạo qua con đường mới hôm nào Vinh chở cô đi. Vân ngồi trong quán chè đó, chỗ ngồi đó và tự thấy mình ngốc nghếch khi hình ảnh Vinh hiện về trong tâm trí. Sao chè hôm nay nhạt nhẽo và cay đắng đến vậy. Bất ngờ Vinh cùng Nha bước vào quán. Ánh mắt họ bắt gặp nhau và trái tim Vân lại nhói đau. Vân giả vờ vui rất giỏi. Cô mời họ ngồi rồi nói chuyện rất tự nhiên. Khi phần chè của hai người vừa ra thì Vân nói rằng cô có việc bận nên phải đi về mà thật ra cô chẳng bận gì cả.

Vân ngồi xuống cây cầu Hoa Sứ, miệng cười mà nước mắt rưng rưng, Vân thầm nghĩ:

- Ngốc thật! Mày khóc gì chứ khi người mày yêu đang hạnh phúc thế kia… Mày phải vui lên Vân ạ…

Nói vậy mà sao càng lau thì nước mắt càng tuôn…

Vinh cùng Nha vừa bước ra khỏi cửa quán thì phục vụ chạy ra trao cho Vinh một cuốn tiểu luận:

- Anh ơi! Anh để quên đồ này.

Vinh vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra đó là cuốn tiểu luận mang đề tài và tên của anh. Vinh sững người vì điều đó trái ngược với tin nhắn mà Vân đã nói. Vinh thấy tim mình đau nhói như vừa chứng kiến một chuyện đau lòng. Vinh định chạy đi thì Nha giữ tay lại:

- Anh định đi đâu?

- Anh xin lỗi! Em về trước nhé. Anh phải gặp một người…

Nói rồi anh vội đạp xe đi ngay. Vinh thoáng thấy bóng người ngồi trên cầu Hoa Sứ, trái tim anh mách bảo đó chính là Vân. Anh quăng chiếc xe đạp yêu quý xuống đất rồi vội vàng chạy đến bên Vân. Vân vô cùng ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh. Và càng bối rối hơn nữa khi cô nhìn thấy cuốn tiểu luận đang nằm trong tay anh. Vinh hỏi một cách nghiêm túc:

- Cái này là sao đây Vân?

Vân ấp úng:

- Cái đó… em…

Vinh nhìn thẳng vào mắt Vân với ánh nhìn xót xa:

- Sao em lại nói với anh là em không đánh máy lại?

Vân cúi mặt trốn tránh, Vinh nắm lấy bờ vai Vân với bàn tay run run vì xúc động:

- Em nói đi! Có phải…

Vân không chịu đựng nổi nữa, cô gạt tay Vinh ra và hét lên:

- Phải đó! Đúng là em yêu anh được chưa?

Vân khóc và nói:

- Anh phải biết sự thật, phải biết là em yêu anh đơn phương để rồi thương hại em mới được sao… Anh sẽ nói em thật ngốc, sẽ nói rằng hãy quên anh và yêu một người khác đúng không? Em không quên anh được. Em yêu anh quá nhiều rồi… Mọi thứ xung quanh em dường như đều có hình bóng của anh. Em không thể quên anh được đâu… hãy để cho em được yêu anh dù chỉ là yêu thầm thôi cũng được. Vì quên anh mới là điều làm em đau khổ nhất… Hãy coi như anh chưa biết điều này, chưa biết rằng em yêu anh rất nhiều… được không?…

Hoa của gió - Hình 5

Vân lấy lại cuốn tiểu luận từ tay Vinh rồi quay lưng bước đi. Mới đến bước thứ ba thì cô không thể bước tiếp được nữa vì vòng tay Vinh đã ôm chặt lấy cô. Anh nói:

- Anh chưa bao giờ thấy thật sự thoải mái cho đến khi gặp em. Anh thấy rất thú vị khi nhìn khuôn mặt ngây ngô của em. Anh đã luôn nghĩ đến em và những lúc em cười. Anh luôn viện cớ để được đi bên em dù chỉ là một chút ngắn ngủi. Từ khi quen em anh đã cười nhiều hơn. Dù anh đã có bạn gái nhưng sao vẫn muốn nhắn tin cho em, chờ tin nhắn của em mặc dù anh đã cố gắng kìm nén. Anh rất muốn được gặp em nhưng không còn lý do nào để anh có thể gặp em nữa. Tại sao anh có người yêu nhưng sao lúc nào hình bóng của em cũng ngập tràn trong trí nhớ của anh?… Không phải “hình như anh thích em” rồi đâu… mà là anh yêu em thật sự rồi… cô bé ạ… anh yêu em!…

Vinh xoay người cô lại rồi ôm chặt cô trong vòng tay. Ánh hoàng hôn úa dần trên mái tóc. Hương hoa sứ thoảng bay quyện vào làn tóc mong manh bay trong gió chiều của Vân. Một tình yêu vừa đến, thật buồn mà cũng thật đẹp.

Vinh chia tay Nha để đến với Vân. Tình cảm bốn năm của Nha và anh đã bỗng chốc tan vỡ vì một tình yêu bất ngờ, tinh khôi của một cô bé lần đầu yêu. Anh đã say mê trong tình yêu của Vân một cách mụ mị mà đến anh cũng không ngờ tới. Anh dường như không thể thiếu Vân dù một phút, lúc nào anh cũng nghĩ tới Vân và luôn tìm lý do để nhìn thấy Vân dù một chút cũng thỏa mãn. Nhưng rồi sự say mê ấy nhạt dần sau nhiều tuần. Anh vẫn nhớ, vẫn yêu Vân tha thiết nhưng mỗi lần nhìn thấy Nha với ánh mắt buồn và nụ cười che dấu nỗi đau thì anh lại thấy thương. Anh vẫn đôi lúc nghĩ về Nha một chút khi đang bên Vân. Vân thì quá đáng yêu và hồn nhiên. Cô cũng say mê với tình yêu đầu mà nào suy nghĩ đến những điều khó khăn trước mắt trong tình yêu của cô và Vinh.

Sau giờ học, Vân đang đứng đợi vinh ở cổng trường thì Nha đi đến. Vân bối rối cúi chào:

- Chào chị!…

Bất ngờ Vân nhận ngay một cái tát vào mặt, Nha nói:

- Mày sẽ chẳng có anh Vinh được lâu đâu. Đồ kẻ cướp.

Vân quá bất ngờ, cô quá sốc đến nỗi tim đập quá nhanh và mặt tái mét lại. Mọi người xung quanh dừng lại đứng nhìn họ. Bấy giờ Vinh mới kịp xô đám đông chạy vào và hỏi:

- Chuyện gì vậy? Hai người làm gì thế này?

Thấy Vân ôm má thì Vinh đã hiểu chuyện. Anh quay qua hỏi Nha:

- Sao em lại làm vậy?

Nha bỗng dưng bật khóc và đưa một vết xước dài còn rướm máu trên cánh tay phải cho Vinh xem:

- Anh nghĩ con nhỏ khiến em như thế này mà chẳng lẽ em không thể phản kháng dù chỉ là một cái tát tai sao?… Anh nghĩ em là thiên thần hay sao mà chịu đựng được… Phải rồi!… em làm sao sánh được với người yêu mới của anh…

Vinh bối rối không biết phải xử lý thế nào:

- Anh… anh không có ý đó. Thôi đừng khóc. Hai người đừng như vậy nữa. Tôi khổ quá…

Vinh nhìn Vân và nói:

- Em ở đó chờ anh.

Nói xong Vinh đưa Nha đến phòng y tế, đám đông giải tán còn Vân thì vẫn đứng đó, sững sờ nhìn Vinh dẫn cô bạn gái gian dối đi trước mặt cô. Nha đã nói dối với Vinh rằng Vân dùng dao lam làm cô bị thương và còn đe dọa nếu còn đến gần Vinh thì Vân sẽ không tha cho. Lần này là ở tay nhưng lần sau thì sẽ là một nơi khác. Vinh rất giận Vân. Anh đưa Nha về nhà rồi đến trường tìm Vân nhưng cô không còn đứng đó nữa. Vinh lâm vào tình cảnh khó xử, anh thương cả hai. Vì Nha chưa từng gian dối Vinh nên những lời Nha nói càng khiến Vinh tin tưởng. Vinh đoán không sai, Vân đang ở cầu Hoa Sứ. Vân đứng lặng thinh, cô chẳng nói gì dù biết Vinh đã đến. Vinh nói:

- Vân à! Anh yêu em, anh đã yêu em nhiều đến thế này mà em còn chưa thỏa mãn sao Vân? Yêu nhau là phải tin tưởng nhau chứ. Sao em lại làm vậy với chị ấy? Anh và Nha chẳng còn gì cả. Tại sao em lại hành động côn đồ thiếu suy nghĩ như vậy…

Vân quay nhìn Vinh với ánh mắt uất hận:

- Thế nào là hành động côn đồ? Em đã làm gì chị ta?

Vinh cười đằng mũi:

- Em lại còn chối sao. Chẳng phải vết thương rành rành trên tay Nha đó sao. Sao em lại làm mà không dám nhận?

Vân cười mà nước mắt tuôn rơi:

- Em làm chị ấy bị thương ư?…

- Chẳng lẽ cô ấy lại tự mình làm mình đau? Nha đâu có điên.

Vân khóc:

- Anh nói… yêu nhau là phải tin tưởng nhau… vậy mà anh có tin em đâu. Bây giờ em có nói gì thì cũng chỉ là dối trá… Anh tin lời chị ta… Chẳng phải anh vẫn còn yêu chị ta sao…

Vinh bối rối:

- Không phải… anh…. Vì anh biết Nha không phải là người như vậy…

Vân nói:

- Thế ra… em là con người xấu xa như anh nghĩ. Em là người ác độc và tàn nhẫn trong mắt anh sao?…

Vinh nắm chặt tay Vân nhưng cô vung tay ra:

- Đừng chạm vào con người xấu xa như em. Chia tay đi! Em không còn yêu anh nữa.

Vinh ngỡ ngàng:

- Vân! Thôi nào. Em đang nói gì vậy?

- Anh nghe rồi đấy. Tôi không còn yêu anh nữa. Hãy mau biến đi! Nếu không tôi sẽ còn hành hạ cô gái kia cho đến khi anh chịu xa tôi…

Vinh tức giận:

- Em quá lắm rồi đấy. Được thôi! Anh sẽ đi như em muốn.

Vinh một mạch bỏ đi, Vân ngã quỵ bên cầu. Ánh nắng cuối ngày hắt hiu chiếu lên gò má long lanh nước mắt. Bên cầu, gió thổi mạnh từng cơn rét buốt. Hoa sứ đã tàn hết rồi…

Vinh đạp xe như bay trên đường phố vắng. Một cơn mưa vội vã xối xuống anh che đi những giọt nước mắt đàn ông đầy cay đắng. Anh không biết mình đang làm gì… cũng không biết trong tim anh yêu thương ai nhiều hơn. Anh dừng lại bên hồ, ngồi ở ghế đá trong cơn mưa bụi lạnh lẽo của buổi xế chiều. Vinh nghĩ về Nha và Vân. Anh cần phải biết mình cần ai để có thể dứt khoát hơn trong chuyện tình cảm. Một chiếc ô che lên đầu Vinh làm anh phải ngước nhìn. Đó là Nha, cô cũng ướt đẫm mưa và đôi mắt cũng đỏ hoe vì nước mắt. Vinh ngỡ ngàng đến nỗi không biết phải nói gì… anh đứng lên nhìn Nha rất lâu rồi hỏi:

- Sao em lại ở đây? Em ướt hết rồi…

- Em đã đi theo anh… em luôn ở phía sau anh… chưa bao giờ em xa anh cả…

- Tại sao… sao em lại ngốc thế…

- Vì em yêu anh… Đó có thể gọi là lý do không? Dù anh phản bội em, dù anh không còn yêu em như ngày xưa nhưng tình cảm mà em dành cho anh thì vẫn vậy. Em đã cố đi thật xa anh… nhưng em không thể… anh Vinh… em phải làm sao đây… khi em còn yêu anh nhiều quá… em…

Nha không kịp nói thêm lời nào nữa vì Vinh đã ôm chặt lấy cô. Trái tim anh quặn đau:

- Anh xin lỗi… anh đã làm em khổ…

Họ ôm chặt lấy nhau trong mưa, hơi ấm từ cơ thể họ sưởi ấm lấy nhau. Đằng xa, một bóng người khác… nhìn họ… mỉm cười… và bước đi…

Vân quay về với những tháng ngày cô đơn. Cô lại sống với hai con người khác nhau: khi một mình và khi gặp mọi người. Vân vẫn còn yêu Vinh da diết nhưng cô nhận ra tình cảm của anh dành cho cô chỉ là chút thoáng qua giống như hương hoa sứ thoảng đưa trong gió mà thôi. Vân cắt đứt mọi liên lạc, cô đổi tên facebook, chuyển nhà trọ và thay cả số điện thoại. Tất cả chỉ là để Vinh quên cô và không tìm cô nữa.

Vài tháng trôi qua, khi một mùa hoa khác lại nở. Khi tình yêu trong trái tim vân đã chịu nằm yên thì cô đã học được cách sống với nụ cười thật hơn. Một ngày nọ vô tình Vân thấy Vinh và cô bạn gái đi từ xa với hướng ngược lại. Vân vội vàng khoác lấy tay một chàng trai đang đi cùng hướng:

- Anh à! Hôm nay mình sẽ đi ăn bánh xèo nhé. Em thèm quá!

Anh chàng bị bắt cóc bất ngờ nhìn Vân với ánh mắt ngỡ ngàng. Vân thì vẫn cứ thao thao một mình, tay cô cứ nắm chặt lấy tay áo anh chàng ấy không rời, mặt anh chàng vẫn rất hoảng. Cô cười và nói:

- Anh không thích bánh xèo à? Hay đổi đi, mình đi ăn nem nướng nha anh?

Vinh và Nha nhìn thấy Vân. Ánh mắt Vinh thoáng chút buồn khi nhìn thấy Vân. Họ lướt qua nhau như không hề quen biết. Đợi bóng Vinh và Nha đã khuất xa Vân mới thở phào buông tay áo chàng trai lạ. Cô cúi đầu xin lỗi rối rít:

- Xin lỗi anh! Xin lỗi anh rất nhiều… đã làm phiền anh quá… em nhận nhầm người thôi…

Anh chàng ngơ ngác, chỉnh lại đôi kính cận và ấp úng nói:

- Không sao đâu… không phiền…

Vân chào anh rồi vội vã bỏ đi. Vân không còn khóc mà chỉ cười một nụ cười buồn tái tê. Người con trai lạ còn chưa hết bàng hoàng. Mồ hôi anh còn lấm tấm trên vầng trán. Anh nhìn theo bóng Vân lướt nhanh trên phố mà tim vẫn còn đập mạnh, anh thì thầm:

- Chẳng phải cô bạn ở nhà trọ đối diện đó sao…

Nắng chiều giòn tan tưới vàng lên khắp con phố. Những chiếc lá xanh rì rào cùng gió hòa quyện với hương tình yêu ngọt ngào đâu đó thoảng bay trong gió…

Theo Guu

Gió bay ngang bầu trời

Tôi ngạc nhiên nhận ra bản thân mình từ lúc nào đã chấp nhận Nguyên như một cơn gió đầu mùa chẳng thể nắm bắt, cứ thế ở bên tôi và biến mất bất cứ lúc nào có thể.

1. Tôi đẩy mạnh cánh cửa sắt xỉn màu, ánh sáng chói chang của khoảng trời xanh rộng xuyên thẳng vào mắt. Cánh cửa cũ kĩ bị đẩy mạnh kéo dài trên mặt đất tạo nên những âm thanh lớn khó chịu Tôi khẽ nheo mắt, đảo quanh tìm kiếm hình ảnh của Nguyên. Nguyên ngồi đấy, ngay trên gờ tường khá cao của sân thượng, một chân buông thõng, mắt hướng về một điểm xa xăm vô định nào đấy. Mái tóc màu hung đỏ nghiêng ngả theo gió, điếu thuốc hút dở phảng phất làn khói mỏng. Nguyên thường ở đây mỗi khi cậu ấy mang một tâm trạng gì đó, và như mọi khi tôi luôn tìm thấy

Nguyên ở đây, giữa bạt ngàn gió.

Gió bay ngang bầu trời - Hình 1

Nguyên không quay lại cho dù biết đấy là tôi. Sân thượng lộng gió chẳng bao giờ có một ai khác ở đây ngoài tôi và Nguyên. Tôi bước chậm tựa tay lên thành tường, để gió mặc sức thối tung mái tóc gọn gẽ. Tôi vẫn thường im lặng như thế khi ở bên cạnh Nguyên, ngắm nhìn gương mặt xương xương góc cạnh của cậu ấy dưới nắng, khi cậu ấy trầm tư suy nghĩ, khi phì phèo trên môi điếu thuốc nhạt khói hoặc khi cậu hứng thú ngân nga một đoạn điệp khúc nào đó, cứ lặng yên như thế cho đến khi Nguyên ngẩng lên nghiêng đầu, đưa mắt về phía tôi, mỉm cười thật dịu dàng và bắt đầu một câu chuyện mới. Ánh nắng trưa chiếu xuyên qua chiếc hoa tai đen sẫm, lấp lánh.

- Không vào lớp?

- Không, chán lắm.-Tôi nói khẽ, liếc mắt về điếu thuốc đang lụi tàn dần trên ngón tay Nguyên lắc đầu khe khẽ.

- Cậu lại hút thuốc đấy à?

- Cậu chẳng bao giờ bảo tớ đừng hút nữa.

- Vì tớ biết tớ có nói nữa Nguyên cũng chẳng bao giờ làm theo.-Tôi chau mày khó chịu vì mùi thuốc lá.

Nguyên cười khẽ, lấy tay vò rối tóc tôi rồi nhảy mạnh xuống đất.

- Cậu không hỏi tớ có chuyện gì?

- Nếu tớ hỏi Nguyên có nói không. -Tôi bình thản mỉm cười, chẳng nhìn Nguyên. Cậu ném mạnh điếu thuốc xuống đất, dùng cả hai tay kéo mạnh hai má tôi thành một nụ cười ngoác hết cả miệng.

- Thôi ngay cái kiểu cười ấy đi, phải cười thế này này.

Tôi kêu lên một tiếng vì đau, xoa xoa tay lên hai bên má, đưa ánh mắt căm thù về phía Nguyên, cáu kỉnh.

- Không thích.

- Cười cái coi nào. - Nguyên cúi xuống mở to mắt nhìn lom lom vào mặt tôi, điều ấy khiến tôi không thể nhịn cười được.

- Lạnh lùng như Hàn Thủy cũng có lúc dễ thương thế này cơ đấy. Về đi, hôm nay tớ nghỉ.

Nguyên nói nhanh rồi khoác ba lô lên vai đi mất. Dáng người sau ánh nắng nhạt nhòa quay về phía tôi rồi mỉm cười, rồi lại như thói quen đưa tay ra sau gáy, xoa xoa đám tóc hung đỏ rối bù rồi vẫy tay với tôi như một lời chào. Tôi vẫn đứng im, lẳng lặng nhìn theo bóng Nguyên biến mất dần sau ảo ảnh của nắng, chói chang và gay gắt, lặng lẽ mỉm cười. Tôi ngạc nhiên nhận ra bản thân mình từ lúc nào đã chấp nhận Nguyên như một cơn gió đầu mùa chẳng thể nắm bắt, cứ thế ở bên tôi và biến mất bất cứ lúc nào có thể.

2. Nguyên là một người nổi tiếng, không phải nổi vì thành tích học tập hay vì vẻ ngoài đẹp trai của mình mà nổi vì những tai tiếng. Nguyên là học sinh cá biệt của lớp, cậu nhuộm tóc và giữ nguyên cái màu tóc đỏ rực ấy mặc cho ai nói gì. Nguyên mang cái vẻ bất cần và lạnh, chính điều ấy khiến Nguyên thu hút. Tôi biết nhiều đứa con gái trong trường thích cái vẻ thờ ơ ấy của Nguyên nhưng lại cũng chẳng dám lại gần vì chính cái vẻ ngoài bất cần, đáng sợ ấy. Tên tôi là Hàn Thủy và tôi giống Nguyên, một phần nào đấy, có lẽ là cái bề ngoài lạnh như băng đến nỗi chẳng ai muốn đến gần. Chúng tôi như hai kẻ xa lạ lạc lõng ngay trong chính lớp học của mình, tôi không chơi được với bất kì ai và cũng không ai muốn đến gần tôi, và Nguyên cũng thế. Đôi lúc ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau ngay giữa lớp, tôi ngay lập tức nở nụ cười nhạt cố hữu và quay đi. Tôi và Nguyên nói chuyện với nhau lần đầu tiên vào một ngày nắng cuối năm 11, hôm đấy là ngày bố mẹ tôi chính thức ra tòa li hôn sau hơn 10 năm chung sống không hạnh phúc.

Gió bay ngang bầu trời - Hình 2

- Cậu khóc? - Nguyên bất ngờ lên tiếng khiến tôi giật mình. Nhanh chóng lau đi vệt nước mắt đọng trên má.

- Tôi không khóc.

- Nhưng rõ ràng là cậu khóc. - Nguyên thờ ơ, vòng hai tay ra sau gáy, bước về phía tôi.-Đừng nói với tôi là bụi bay vào mắt nhá, trò đấy chỉ có trong phim thôi.

Nguyên nói câu đấy với sự chế giễu khó chịu, nhưng ngay sau đấy cậu ta chầm chậm đưa tay lau nước mắt cho tôi, một việc mà tôi không hề nghĩ tới.

- Cho dù là băng cũng có lúc phải tan chảy. - Và tôi không khóc nữa, chỉ giương đôi mắt tèm lem nước ngẩng lên nhìn vào nụ cười ấm áp lấp lánh nắng của Nguyên.

Sau đấy tôi mới biết Nguyên không sống với bố mẹ, cậu ấy sống một mình trong căn nhà lớn, cả bố và mẹ Nguyên đều đã ly hôn và sống ở nước ngoài. Sau hôm đấy, tôi và Nguyên trở thành bạn, mặc cho ánh mắt hiếu kì của đám bạn cùng trường, chúng tôi vẫn luôn đi cùng với nhau. Nguyên là ánh nắng của tôi, là tia nắng duy nhất có thể len sâu xuống tận cùng đại dương sâu thẳm của tâm hồn lạnh giá của tôi và ở lại đó mãi mãi.

3. Tôi nằm im ở khoảng sân sau ở trường, giữa vạt cỏ xanh non lấm tấm hoa dại trắng muốt. Lấy một tay che ngang mắt, tôi nhắm mắt, để lại lớp ánh sáng ở phía ngoài đáy mắt.

- Này, lại bùng, Nguyên nghỉ cậu cũng chẳng muốn học nữa à. - Giọng nói trong veo khiến tôi choàng tỉnh, Như Ngọc đã ngồi xuống cạnh tôi từ lúc nào.

- Nguyên đâu?

- Vừa đi rồi. - Tôi nhổm lên, phủi nhẹ tay, nghiêng đầu nhìn sang cô bạn xinh xắn, hỏi khẽ. - Cậu có sợ Nguyên hay ghét tớ như những người khác không, tại sao cậu lại chơi với tớ?

- Sao cậu lại hỏi tớ điều ấy, khi chính cậu và Nguyên phải hiểu rõ hơn ai hết chứ.

- Tớ và Nguyên không giống cậu, thế giới của cậu quá khác với bọn tớ...

- Cậu và Nguyên cũng giống như những cây xương rồng ở sa mạc vậy. Cô đơn đến vô cùng, nhưng chẳng ai hiểu được nỗi buồn của xương rồng, đề phòng người khác để bản thân cô đơn, và cũng chẳng ai hiểu được để mang trên mình đầy những gai sắc nhọn như thế, xương rồng đã phải chịu những tổn thương sâu sắc như thế nào. Cậu và Nguyên chính là như thế, vì những tổn thương trong tim mà tạo cho mình những lớp áo giáp lạnh đến đơn độc.

Gió bay ngang bầu trời - Hình 3

Rồi Như Ngọc dịu dàng mỉm cười, ấm áp. Bất chợt trong khoảnh khắc ấy tôi cứ như vừa thấy hình bóng của Nguyên ở đấy, ngay bên cạnh cô bạn thân thiết. Như Ngọc không những hiểu tôi, mà còn nhìn thấu cả con người Nguyên, cả tâm hồn rạn nứt vẫn chưa thể chữa lành.

Như Ngọc là cô bạn hiếm hoi của tôi ở lớp. Trái ngược hoàn toàn với tôi Như Ngọc hiền hòa, trầm tính và dễ thương. Như Ngọc ngồi cùng bàn với tôi ngay từ năm lớp 10 và có lẽ vì nụ cười quá đỗi ấm áp ấy mà tôi không thể lạnh lùng hơn với cô bạn. Như Ngọc ít nói nhưng cách quan tâm cúa cô bạn luôn khiến tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ngoài Nguyên ra thì Như Ngọc chính là người bạn tôi trân trọng nhất. Như Ngọc thường đến nhà tôi vào cuối tuần, nấu ăn cùng với tôi hoặc đơn giản chỉ là cùng tôi đọc chung một quyển sách yêu thích. Đôi lúc Nguyên đến, ăn cơm cùng hai đứa, sau đó cả ba sẽ cùng ra ngoài xem phim hoặc ngồi ở một quán cafe be bé nào đấy ở gần nhà tôi ngắm mưa và nhấm nháp vị đắng ngọt của cafe. Như Ngọc không ghét Nguyên hay sợ Nguyên như tôi nghĩ, ngược lại thân thiết với Nguyên một cách dễ dàng. Nguyên cũng chẳng xa cách hay lãnh đạm với Như Ngọc như những người khác, Nguyên cười nhiều và điều đấy khiến tôi có cảm giác khó chịu một cách kì lạ.

Tối chủ nhật Nguyên chạy xe qua nhà tôi, bấm chuông cửa inh ỏi và cười toe khi tôi ra mở cửa. Nguyên mua nhiều những hộp kem đủ vị, chúng tôi cùng ngồi bệt trên sân thượng nhà tôi, ngắm sao đêm và ăn chung một hộp kem mát lạnh.

- Cậu này, có sao không nếu tớ thích Như Ngọc. - Nguyên ngập ngừng hỏi, tôi sững người im lặng, che dấu sự bối rối của mình bằng việc múc một thìa kem thật to, vị kem mát lạnh tan chảy dần trong miệng nhưng chả hiểu sao tôi cứ có cảm giác đắng ngắt, nghẹn ứ. Nguyên đã không còn là tia nắng của riêng tôi nữa.

- Nguyên đùa?

- Tớ chưa bao giờ nghiêm túc như thế này. Như Ngọc có cuộc sống khác hoàn toàn với tớ, tớ chỉ sợ một khi đã bước vào thế giới bình lặng của cô ấy, mình sẽ làm tổn thương Như Ngọc.

Tôi lại cắm đầu vào hộp kem vơi gần hết, chả biết nói gì nữa, cảm giác mông lung chơi vơi như đang đứng giữa gió.

- Sao cậu không nói gì?

- Tớ biết nói gì đây khi cậu đã nói thế, Như Ngọc là một người tốt...

- Nhưng tớ thì không tốt.- Nguyên trầm ngâm rồi thở dài.

Tôi hơi sững người, thành phố về đêm chơi vơi giữa những hối hả của dòng xe tấp nập. Những vệt mây xám nằm im giữa những ngôi sao lẻ loi lấp lánh. Tôi ngồi thừ, nhìn xuống thành phố đầy sắc màu mờ ảo. Tôi đưa mắt nhìn sang gương mặt nghiêng gầy của Nguyên, nhớ lại cái lần ở tòa, bố mẹ tôi chính thức li hôn, tôi đứng im sau cánh cửa đóng chặt, mở to đôi mắt cay xè nhưng lại không thể khóc. Lúc đấy Nguyên đã đến bên cạnh tôi, bình thản nắm nhẹ lấy tay tôi, giữa chặt bàn tay đẫm mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thật ấm, lặng lẽ vỗ về tôi bằng cái xoa đầu thật nhẹ rồi cởi chiếc mũ lưỡi trai của mình đội lên cho tôi.

- Không ai thấy đâu, cứ khóc đi.

.

.

.

.

- Này, nghĩ gì thế? Kem chảy hết rồi kìa. - Nguyên vẫy vẫy bàn tay trước mặt tôi, tôi giật mình thoát ra khỏi đoạn kí ức đẹp đẽ ấy. Lần đầu tiên khối băng tuyết trong lòng tôi đã tan chảy vì một người như Nguyên.

- Tớ không cần biết mọi người nghĩ về Nguyên như thế nào, cũng không quan tâm ai ghét Nguyên ra sao, nhưng với tớ Nguyên là người bạn tốt nhất mà tớ có. Cũng giống Như Ngọc, cậu là người bạn tớ không bao giờ muốn đánh mất. Cho nên đừng bao giờ nghĩ mình là người xấu như thế.

-...

-Như Ngọc... cũng sẽ nghĩ như tớ, chắc chắn đấy.

Tôi hít sâu nói một hơi dài, khẽ chạm tay mình lên mu bàn tay của Nguyên. Những lời nói thật lòng nhất của tôi, chẳng thể che dấu, chẳng thể khác đi. Tôi cười thật tươi, chỉ có màu mắt vẫn mênh mang nỗi buồn. Nguyên là nắng, nhưng cũng là gió, có thế nào cũng chẳng thể nắm bắt được gió. Gió mà, đâu có phải của riêng tôi.

Gió bay ngang bầu trời - Hình 4

4. Nguyên bắt đầu thay đổi từ sau hôm ấy, cậu ấy đề nghị tôi giúp cậu ấy học và chuẩn bị cho kì thi Đại học sắp đến. Nguyên cũng quay trở lại với màu tóc đen ban đầu. Tôi nhận ra tình cảm giữa Nguyên và Như Ngọc không đơn thuần chỉ là tình bạn như ban đầu. Dù không nói ra nhưng tôi biết Nguyên của tôi đã đến lúc mở được trái tim của mình, và sẵn sàng chấp nhận thử thách thay đổi bản thân cho thứ mà cậu đã lựa chọn. Tôi vẫn hay nghĩ đến Nguyên như một thói quen, thảng hoặc khi làm một việc gì đấy tôi lại nhớ đến cậu, đến cách mà cậu ấy xoa đầu tôi và chê tôi trẻ con khi cố tỏ vẻ lạnh lùng. Và sau đấy lại ngẩn ngơ, thở dài khe khẽ.

Ngày chia tay, Nguyên chính thức tỏ tình với Như Ngọc, cô bạn cười dịu dàng khẽ nắm lấy tay Nguyên. Cậu ngỡ ngàng đôi chút rồi siết chặt bàn tay, hai người nắm tay nhau thật lâu, không nói gì chỉ đơn giản nhìn vào mắt nhau, thế là đủ.

Tôi một mình lên sân thượng. Nguyên đi rồi, sân thượng trống rỗng. Không có Nguyên ở bên, không có nụ cười ấm như nắng ban mai ấy. Khi mở cửa ra, chớp mắt một cái, chỉ có duy nhất khoảng bầu trời xanh ngắt vẫn ở đấy cùng với tôi. Tôi cười nhẹ, vuốt mái tóc đã cắt ngắn của mình, bàn tay hụt hẫng chơi vơi ở đuôi tóc, mái tóc dài đã không còn nữa và tình yêu cũng thế. Phóng tầm mắt xuống phía dưới, ngày chia tay, sân trường lốm đốm màu đỏ của hoa phượng và màu tím bằng lăng. Nguyên ở đấy, cùng với Như Ngọc, cậu cười, cậu nói, hạnh phúc như chưa từng có. Tôi đứng một mình trên sân thượng, nhìn bóng hai người bạn thân của mình đổ dài dưới nắng. Rồi bỗng nhiên, như một linh cảm bất ngờ, Nguyên khựng lại, quay người nhìn về phía sân thượng, nheo mắt vì nắng, rồi cậu cười thật tươi vẫy tay với tôi. Nắng chói chang quá làm nhòe đi khóe mắt, có cơn gió nào chạm nhẹ vào vai áo, khóe mắt nhạt nắng cay cay.

Gió đã đi rồi....

Theo Guu

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Bố di chúc để lại nhà cùng 2,7 tỷ tiền tiết kiệm cho mẹ kế, chúng tôi kéo nhau gặp luật sư để rồi nhận cái kết sững ngườiBố di chúc để lại nhà cùng 2,7 tỷ tiền tiết kiệm cho mẹ kế, chúng tôi kéo nhau gặp luật sư để rồi nhận cái kết sững người
10:11:52 22/12/2024
Ngày giỗ bố, tôi làm 7 mâm cỗ nhưng không anh chị nào đến, khi biết lý do thì tôi chỉ muốn đuổi vợ điNgày giỗ bố, tôi làm 7 mâm cỗ nhưng không anh chị nào đến, khi biết lý do thì tôi chỉ muốn đuổi vợ đi
08:10:56 23/12/2024
Bắt ghen chồng tại khách sạn, tôi đi đến nhìn cho rõ gương mặt của kẻ thứ 3 tôi bật cười cay đắngBắt ghen chồng tại khách sạn, tôi đi đến nhìn cho rõ gương mặt của kẻ thứ 3 tôi bật cười cay đắng
10:06:00 22/12/2024
Hạnh phúc mở tiệc tân gia, tôi sụp đổ khi mẹ chồng tuyên bố một điềuHạnh phúc mở tiệc tân gia, tôi sụp đổ khi mẹ chồng tuyên bố một điều
09:20:59 22/12/2024
Ngày chồng nằm liệt một chỗ, tôi gợi ý anh sang tên sổ đỏ cho vợ đứng chung, anh nói câu mà tôi chỉ muốn trả về nhà nộiNgày chồng nằm liệt một chỗ, tôi gợi ý anh sang tên sổ đỏ cho vợ đứng chung, anh nói câu mà tôi chỉ muốn trả về nhà nội
08:16:51 23/12/2024
Thấy chồng buồn bã khi bác sĩ thông báo vợ mang thai con gái, cô liền nháy mắt nói một câu khiến anh tá hỏaThấy chồng buồn bã khi bác sĩ thông báo vợ mang thai con gái, cô liền nháy mắt nói một câu khiến anh tá hỏa
20:13:11 23/12/2024
Thấy con cả thờ ơ với bố mẹ, chồng tôi đòi lại mảnh đất đã cho giao con út sử dụng và cái kết mặn đắngThấy con cả thờ ơ với bố mẹ, chồng tôi đòi lại mảnh đất đã cho giao con út sử dụng và cái kết mặn đắng
09:52:02 22/12/2024
Mẹ chồng muốn được trả lương 3 triệu/tháng, tôi liền biếu 500 triệu và tiễn bà về quêMẹ chồng muốn được trả lương 3 triệu/tháng, tôi liền biếu 500 triệu và tiễn bà về quê
09:34:33 22/12/2024

Tin đang nóng

Lời khai của tài xế ô tô tránh xe máy, đâm bé gái tử vong ở Tuyên QuangLời khai của tài xế ô tô tránh xe máy, đâm bé gái tử vong ở Tuyên Quang
22:48:46 23/12/2024
Một trường ở TP.HCM chi gần 2 tỷ đồng thưởng Tết cho giáo viênMột trường ở TP.HCM chi gần 2 tỷ đồng thưởng Tết cho giáo viên
19:20:22 23/12/2024
Vĩnh Long: Bắt được kẻ chủ mưu trong vụ nổ súng ở quán bidaVĩnh Long: Bắt được kẻ chủ mưu trong vụ nổ súng ở quán bida
20:45:15 23/12/2024
Hoa hậu Đẹp nhất châu Á 2009 tiết lộ lý do kết hôn ở tuổi 23 và cái kết sau 14 nămHoa hậu Đẹp nhất châu Á 2009 tiết lộ lý do kết hôn ở tuổi 23 và cái kết sau 14 năm
19:02:22 23/12/2024
Đặt cọc gần 200 triệu đồng mua BMW nhưng 8 năm sau mới nhớ ra, người phụ nữ đến mua xe thì cửa hàng phản hồi: "Chị phải bồi thường cho chúng tôi"Đặt cọc gần 200 triệu đồng mua BMW nhưng 8 năm sau mới nhớ ra, người phụ nữ đến mua xe thì cửa hàng phản hồi: "Chị phải bồi thường cho chúng tôi"
19:51:25 23/12/2024
Đỗ Mỹ Linh khoe khung cảnh giáng sinh bên trong dinh thự bạc tỉ nhà chồng chủ tịch CLB Hà NộiĐỗ Mỹ Linh khoe khung cảnh giáng sinh bên trong dinh thự bạc tỉ nhà chồng chủ tịch CLB Hà Nội
21:06:56 23/12/2024
Thí sinh nhất tuần Olympia sốt xình xịch trên MXH, đến MC Khánh Vy cũng phải đu trend!Thí sinh nhất tuần Olympia sốt xình xịch trên MXH, đến MC Khánh Vy cũng phải đu trend!
19:17:38 23/12/2024
Mẹ sai 2 con đi ăn cắp, bị chủ gói hàng đối chất thì chối tội nhưng câm nín khi xem bằng chứngMẹ sai 2 con đi ăn cắp, bị chủ gói hàng đối chất thì chối tội nhưng câm nín khi xem bằng chứng
18:15:31 23/12/2024

Tin mới nhất

Tôi nhận ra sự thật về chính mình vì chồng... bỗng dưng mất việc

Tôi nhận ra sự thật về chính mình vì chồng... bỗng dưng mất việc

22:36:38 23/12/2024
Chồng tôi 40 tuổi, là kỹ sư IT. Anh vốn là người đàn ông hiền lành, có trách nhiệm và rất thương vợ con. Từ ngày cưới, anh luôn là trụ cột gia đình, mang lại cảm giác an toàn cho tôi và hai con nhỏ.
Thấy mẹ chồng mờ ám đi ra ngoài, tôi lén lút theo sau rồi phát hiện sự thật rùng mình

Thấy mẹ chồng mờ ám đi ra ngoài, tôi lén lút theo sau rồi phát hiện sự thật rùng mình

19:57:03 23/12/2024
Về đến nhà tôi liền kể cho chồng nghe ngay. Không thể đợi mẹ về để hỏi, chồng tôi phóng xe thẳng đến xóm trọ đó. Chúng tôi lấy nhau hơn 10 năm rồi, có hai con đang học tiểu học.
Mẹ chồng có ý 'mượn' lại vàng cưới, tôi nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại khiến bà 'ngượng chín mặt'

Mẹ chồng có ý 'mượn' lại vàng cưới, tôi nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại khiến bà 'ngượng chín mặt'

19:46:25 23/12/2024
Quả thật tôi thở phào sau chuyện này, vì tôi vừa không muốn trả lại vàng cưới, vừa không muốn làm quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng.
Chồng lén ra ngoài trong đêm, tôi cũng lặng lẽ theo sau rồi chết lặng khi thấy anh đặt chân đến nhà người phụ nữ này

Chồng lén ra ngoài trong đêm, tôi cũng lặng lẽ theo sau rồi chết lặng khi thấy anh đặt chân đến nhà người phụ nữ này

19:42:48 23/12/2024
Không ngờ người chồng tôi yêu thương bấy lâu lại phản bội tôi thế này. Chính nhờ sự kiên nhẫn, thấu hiểu của tôi mà anh vượt qua được.
Sau đêm gần gũi, chồng vứt vào mặt tôi cục tiền rồi buông một câu khiến tôi điếng người kinh ngạc

Sau đêm gần gũi, chồng vứt vào mặt tôi cục tiền rồi buông một câu khiến tôi điếng người kinh ngạc

19:39:18 23/12/2024
Tôi chết đứng với câu nói của chồng. Không ngờ là vợ chồng bấy lâu nay anh lại nỡ nói tôi như thế này. Cưới nhau được 1 năm thì tôi có thai, hơn nữa còn là thai đôi.
Hành động nhầm lẫn của anh giao hàng giúp vợ phát hiện bí mật giấu kín của chồng

Hành động nhầm lẫn của anh giao hàng giúp vợ phát hiện bí mật giấu kín của chồng

19:34:13 23/12/2024
Nghe vậy tôi đơ hết cả người, vài giây sau tôi vẫn kêu shipper đúng giờ nghỉ trưa giao đến địa chỉ kia. Tôi cứ nhìn cái điện thoại đang cầm mà chết lặng.
Đang đưa con đi chơi, bỗng người phụ nữ lạ tới xin vài sợi tóc của con trai, sự việc sau đó khiến tôi kinh ngạc

Đang đưa con đi chơi, bỗng người phụ nữ lạ tới xin vài sợi tóc của con trai, sự việc sau đó khiến tôi kinh ngạc

19:30:23 23/12/2024
Tôi cứ nghĩ cha ruột của con trai mình sẽ không thể bị ai phát hiện, lại chẳng ngờ trái đất tròn đến thế. Khi người đàn ông này xuất hiện thì quá khứ của tôi cũng bị lộ ra ngoài.
Vợ mất chưa đầy năm chồng đã đưa phụ nữ khác về nhà, nhưng sự thật đằng sau lại khiến ai cũng rơi nước mắt

Vợ mất chưa đầy năm chồng đã đưa phụ nữ khác về nhà, nhưng sự thật đằng sau lại khiến ai cũng rơi nước mắt

19:27:09 23/12/2024
Tầm 9 giờ hơn, đúng thật là có người phụ nữ lạ trong nhà của chị tôi. Tôi vừa xót xa vừa căm phẫn, lập tức vào xem người phụ nữ đó là ai.
Chồng nhất quyết bỏ vợ tài sắc vẹn toàn lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý do

Chồng nhất quyết bỏ vợ tài sắc vẹn toàn lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý do

19:23:14 23/12/2024
Tôi từng nhìn thấy anh đăng một tấm ảnh chụp chung với một người phụ nữ trên Facebook, cứ nghĩ là anh sắp đi thêm bước nữa nhưng mãi cũng chưa thấy gì.
Kỳ lạ, cứ đến đêm vợ lại vào ở lì trong nhà tắm chẳng ra, cho đến khi tôi lén nhìn qua khe cửa thì chết trân người vì thấy cảnh này

Kỳ lạ, cứ đến đêm vợ lại vào ở lì trong nhà tắm chẳng ra, cho đến khi tôi lén nhìn qua khe cửa thì chết trân người vì thấy cảnh này

19:20:17 23/12/2024
Sau đó 30 phút, tôi kê tai vào nhà tắm thì nghe trong tiếng xả nước ào ào vang vọng tiếng khóc nức nở. Tôi nhanh tay mở cửa nhà tắm thì kinh hoàng trước cảnh tượng trước mắt.
Bị phản bội, tôi quyết định 'dứt áo ra đi' nhưng bất ngờ thay người này lại quỳ xuống van xin tôi ở lại mà chẳng phải là chồng

Bị phản bội, tôi quyết định 'dứt áo ra đi' nhưng bất ngờ thay người này lại quỳ xuống van xin tôi ở lại mà chẳng phải là chồng

19:16:47 23/12/2024
Tôi thất vọng và chán chường. Tôi quyết định ly hôn để giải thoát cho chính mình, tôi không muốn phải chịu đựng thêm nữa.
Tỉnh giấc không thấy chồng ngủ bên , tôi đi tìm thì nghe tiếng vọng ra từ phòng chị dâu, lại gần thì bàng hoàng

Tỉnh giấc không thấy chồng ngủ bên , tôi đi tìm thì nghe tiếng vọng ra từ phòng chị dâu, lại gần thì bàng hoàng

19:07:04 23/12/2024
Phải chi anh nói em qua giúp chị dâu, hoặc chị ấy nhờ vả thì em liền sẵn lòng. Em có nên khuyên chồng lần sau đừng làm thế nữa không, liệu có quá đáng lắm không?

Có thể bạn quan tâm

Nhan sắc đẹp tuyệt trần của nữ chính Karate Kid bản gốc, sau 40 năm vẫn cực đỉnh cao khó ai bì kịp

Nhan sắc đẹp tuyệt trần của nữ chính Karate Kid bản gốc, sau 40 năm vẫn cực đỉnh cao khó ai bì kịp

Hậu trường phim

23:54:33 23/12/2024
So với các vai nữ chính khác trong những phiên bản Karate Kid sau này, Tamlyn Tomita vượt trội hơn cả về nhan sắc lẫn sự nghiệp.
Nữ giám đốc ở TPHCM vẽ dự án "ma", chiếm đoạt hơn 830 tỷ đồng

Nữ giám đốc ở TPHCM vẽ dự án "ma", chiếm đoạt hơn 830 tỷ đồng

Pháp luật

23:48:41 23/12/2024
Phạm Thị Tuyết Nhung, Trần Thị Mỹ Hiền và các đồng phạm đã lập 18 dự án không có thật để chuyển nhượng với 589 cá nhân, chiếm đoạt hơn 834 tỷ đồng.
Cặp đôi ngôn tình "xé truyện bước ra" chemistry tràn màn hình, nhà gái đẹp điên đảo bùng nổ cõi mạng

Cặp đôi ngôn tình "xé truyện bước ra" chemistry tràn màn hình, nhà gái đẹp điên đảo bùng nổ cõi mạng

Phim châu á

23:45:31 23/12/2024
Bộ phim truyền hình Motel California với sự tham gia của Lee Se Young và Na In Woo dự kiến sẽ ra mắt trong tháng 1 nhưng hiện nhà đài đã tích cực thực hiện chiến dịch quảng bá.
Ông Trump muốn đặt lại tên cho ngọn núi cao nhất nước Mỹ

Ông Trump muốn đặt lại tên cho ngọn núi cao nhất nước Mỹ

Thế giới

23:44:25 23/12/2024
Tổng thống đắc cử Donald Trump ngày 22/12 tuyên bố ông sẽ đổi tên ngọn núi cao nhất nước Mỹ - Núi Denali trở lại tên cũ là Núi McKinley .
Mỹ nhân 1.000 ngày không ai mời đóng phim vì gương mặt biến dạng, hết thời vẫn sống sung túc trong biệt thự 4.000 m2

Mỹ nhân 1.000 ngày không ai mời đóng phim vì gương mặt biến dạng, hết thời vẫn sống sung túc trong biệt thự 4.000 m2

Sao châu á

23:43:04 23/12/2024
Ngày 21/12, QQ đưa tin nữ diễn viên Lâu Nghệ Tiêu khiến công chúng sửng sốt khi khoe biệt thự rộng tới 4.000 m2 nằm dưới chân Vạn Lý Trường Thành của mình.
Vụ xe lao vào nhà tông bé gái tử vong: Gia đình hiếm muộn chỉ có một con

Vụ xe lao vào nhà tông bé gái tử vong: Gia đình hiếm muộn chỉ có một con

Tin nổi bật

23:42:14 23/12/2024
Lãnh đạo UBND TP Tuyên Quang cho biết, bố mẹ cháu bé làm kinh doanh, gia đình hiếm muộn, mãi mới có được một người con thì lại xảy ra tai nạn thương tâm.
Quỳnh Nga - Việt Anh check-in ở Tokyo, NSND Thu Quế tuổi 55 trẻ đẹp khi mặc quân phục

Quỳnh Nga - Việt Anh check-in ở Tokyo, NSND Thu Quế tuổi 55 trẻ đẹp khi mặc quân phục

Sao việt

23:33:36 23/12/2024
Diễn viên Quỳnh Nga, Việt Anh đăng ảnh riêng lẻ tại Tokyo, Nhật Bản cùng thời điểm. NSND Thu Quế tuổi 55 trẻ đẹp khi mặc quân phục
Quán quân Học viện cải lương 2024 khoe dáng, vũ đạo gợi cảm

Quán quân Học viện cải lương 2024 khoe dáng, vũ đạo gợi cảm

Nhạc việt

23:26:00 23/12/2024
Ca sĩ Tú Tri lột xác lạ lẫm cả về thời trang lẫn phong cách âm nhạc, sau 6 tháng đoạt Quán quân Học viện cải lương 2024.
Diễn viên Die Hard 2, Art Evans qua đời

Diễn viên Die Hard 2, Art Evans qua đời

Sao âu mỹ

23:16:22 23/12/2024
Diễn viên Art Evans, nổi tiếng với vai diễn trong phim A Soldier s Story và Die Hard 2 , vừa qua đời ở tuổi 82.
Tiền đạo Rashford khăn gói rời Man United

Tiền đạo Rashford khăn gói rời Man United

Sao thể thao

22:55:06 23/12/2024
Gary Neville, cựu hậu vệ của Manchester United, tin rằng tiền đạo Rashford đang chạm đến cái kết không thể tránh khỏi trong sự nghiệp tại Old Trafford, sau khi ngôi sao người Anh này tiếp tục vắng mặt trận thứ ba liên tiếp.
Phát hiện mới nhất về "Đội quân đất nung" của Tần Thủy Hoàng

Phát hiện mới nhất về "Đội quân đất nung" của Tần Thủy Hoàng

Lạ vui

22:51:56 23/12/2024
Các nhà khảo cổ học đang nghiên cứu Đội quân đất nung nổi tiếng của Trung Quốc đã phát hiện ra thứ mà họ tin là bức tượng hiếm có.