Hồ Hoài Anh: “Tết này gà trống nuôi con”
Hồ Hoài Anh chia sẻ về một cái Tết không có bà xã Lưu Hương Giang bên cạnh.
Anh thường làm gì vào những ngày Tết?
Những ngày Tết thôi thường dành thời gian cho bạn bè, gia đình. Có nhiều bạn bè mình không có điều kiện gặp trong năm do công việc quá bận rộn thì Tết là khoảng thời gian rất tốt và hợp lý.
Mục đích của những ngày Tết chỉ có vậy thôi sao?
Thực ra, tôi thấy ý nghĩa của những ngày Tết rất nhân văn, nó vừa mang nét truyền thống, cũng là tổng hoà của những mối quan hệ trong cuộc sống và là những khoảng thời gian, những khoảng lặng vô cùng quan trọng. Trong suốt 1 năm, hiếm khi có ngày nào, chúng ta có thể ngồi lại ngẫm nghĩ, cho những điều đã qua và những thứ sắp đến.
Nhưng Tết năm nay, nghe nói anh “rơi” vào hoàn cảnh “ gà trống nuôi con”?
Đúng vậy, Tết năm nay Lưu Hương Giang có chuyến lưu diễn châu Âu, vì vậy, chỉ còn tôi với bé Mina ở nhà. Nhưng mọi thứ đều có thể khiến Giang yên tâm vì tôi có chuyên môn khá cao trong việc chăm con.
Anh nhớ nhất mùa Tết nào?
Video đang HOT
Tôi nhớ những mùa Tết ấu thơ và cả những mùa Tết hiện tại. Những mùa Tết ấu thơ có cảm giác hoài niệm về quần áo mới, đốt pháo tép trước thềm, hay những mùa Tết chỉ cần có thức ăn ngon đã là hạnh phúc. Còn Tết hiện tại, thứ khiến tôi nhớ là những thăng trầm trong quan hệ suốt năm đã trôi qua, mình lại thêm một tuổ.i, và cuộc sống là những chuỗi ngày kéo dài.
Nhiều người bảo, sao anh không đặt một cái đích cho vị trí trong nghề, trong khi lớp kế cận các nhạc sĩ có danh tiếng đi trước đang rất thiếu ?
Cái người ta nói ra sao thì tôi không quan tâm lắm, bản năng và trách nhiệm nghề nghiệp đương nhiên mình làm sao để có tiếng nói riêng. Nó nằm trong sản phẩm âm nhạc của tôi, bảo tôi vươn lên thành tiề.n bối hay lứa sau của các anh Anh Quân, Huy Tuấn, Quốc Trung thì tôi không nghĩ đến. Chỉ đơn giản là tư cách nghề nghiệp như vậy và phải cố gắng có những cống hiến cho phù hợp. Có lẽ không vì những thứ mục đích vô hình bị áp lực đó mà bị mệt mỏi, không nên thế.
Và anh giải quyết những mệt mỏi thường xuyên đó bằng cách đi câu ?
Tôi có chuyến đi câu ngoài biển hàng năm, ở Côn Đảo, cách bờ mấy chục hải lý thôi, năm nào tôi cũng đi vì đó là thú vui, không đi không được. Cả Việt Nam ở Côn Đảo chỉ có 2 cái ghe ấy, người ta chuyên để đi câu cá thể thao.
Câu được một con cá to có sướng bằng sáng tác một ca khúc tâm đắc không ?
Cũng chẳng so sánh được như vậy, tôi thích câu cá và tương đối kiên trì vì tôi mê cái thời điểm cá ăn mồi của mình, khó tả lắm. Cái cảm giác chờ đợi con cá ăn. Có lúc tôi câu được con cá mấy chục cân, kéo được lên thì hú hét ầm ĩ, có khi nôn luôn vì đang ở ngoài biển.
Về nhà, anh có dành thời gian chơi với con không ?
Tôi không chơi được với con nhiều, trước thì chẳng thích trẻ con lắm đâu. Bây giờ có con rồi thì khác, có con rồi yêu cả những đứ.a tr.ẻ con xung quanh, bình thường đi ngoài đường không để ý. Bây giờ thì “soi” từ trẻ con hàng xóm tới trẻ con ngoài đường và so sánh từng hành động một với con mình, tôi nghĩ đó là phản xạ tự nhiên của các ông bố bà mẹ.
Nhà tôi toàn cho bé đi chơi, cho mùa đồ, việc hậu cần nói không tin chứ toàn tôi lo, Giang đi diễn rồi còn đi học nữa, cũng không có nhiều thời gian. Nói chung là đồ trẻ con tôi thuộc lắm, có con là biết hết. Hỏi han các bà, các mẹ, tìm kiếm trên mạng. Bây giờ tôi chẳng có nhu cầu mùa cho mình nữa mà chỉ mua cho con, kể cả từ cái quần, cái áo. Sểnh ra có cái gì lặt vặt, phù hợp với con là có thể mua ngay. Trẻ con bây giờ đồ được trang bị tới tận chân răng và “xa xỉ” hơn người lớn nhiều.
Hôm trước tôi có theo dõi một bài phỏng vấn Tạ Đình Phong, anh này luôn luôn có một câu cửa miệng là cố gắng làm việc chăm chỉ hơn cho con, kiế.m tiề.n vì tương lai con cái. Tôi cứ liên tưởng mà nghĩ rằng, sự sáng tạo vì đó cũng không còn nhiều ?
Người có tài năng và chuyên nghiệp hay không chính là ở giới hạn đó, ở cái cách vẫn giữ được sáng tạo cho từng sản phẩm. Tôi không thể nói thời gian này tôi làm nhiều quá hết vốn rồi, chẳng thể có nhiều nhiệt huyết như ngày xưa, nói như thế hay ngược lại đều sai. Cái đấy là thước đo tài năng của từng người đến đâu. Đôi khi tôi cũng không thừa nhận hay phân tích tài năng của mình được, phải đợi công chúng đán.h giá. Thời kì công nghiệp, đã ngồi làm là phải ra, không phải giống như ngày xưa, phải đợi cảm hứng.
Theo TTVN
Người vợ đặc biệt
Anh cũng không dám nói sự thật với bố mẹ và gia đình, vì sợ mọi người lại lo lắng cho anh, thậm chí còn căm ghét vợ anh...
Vợ có lẽ là người đặc biệt nhất mà anh từng biết. Em cần mẫn, lặng lẽ chăm sóc anh và các con, không kêu ca phiền trách. Vậy mà chính em lại có thể dằn lòng bỏ rơi gia đình mình.
Anh biết, anh đã sai. Lúc vợ chồng mình mới lấy nhau, có con nhỏ, anh đã không giúp gì nhiều cho em, anh chỉ mải lo gây dựng sự nghiệp, đi công tác triền miên. Anh nghĩ đơn giản là ở nhà đã có em lo lắng, chăm sóc con cái, anh sẽ tập trung xây dựng kinh tế vững chắc. Vợ chồng mình không thể cứ chạy ăn từng bữa, lúc thiếu đói lại xin trợ giúp của gia đình 2 bên. Anh đã lao vào làm ngày, làm đêm, có ngày không có giây phút nào để hỏi đến con cái, tất cả anh dồn hết trọng trách cho em.
Có thể áp lực cuộc sống, công việc quá nặng nề, em đã không thể vượt qua. Đến nỗi, khi anh nhận ra sự thay đổi của em và muốn quay về cùng em vun vén hạnh phúc gia đình thì đã muộn. Em tìm người giúp việc chăm lo con cái, nhà cửa rồi đi 1 tỉnh xa xin việc làm và thuê nhà sống 1 mình ở đó. Anh đã tìm đủ mọi cách để kéo em về. Anh đã mua và học nấu những món vợ thích ăn, tổ chức những chuyến du lịch nhỏ của gia đình để hâm nóng lại tình cảm vợ chồng, nhưng kết thúc mấy ngày đi chơi ấy, vợ lại biến mất...
Có lúc con ốm, sốt cao, anh gọi em về vì con đòi mẹ, nhưng em lại bảo, anh cứ mua thuố.c cho con uống khắc khỏi ngay. Em thờ ơ với tình cảm 3 bố con dành cho em, em cũng bỏ ngoài tai tất cả những lời đàm tiếu bên ngoài, chỉ lo sống cho bản thân mình, có thời gian rảnh thì em tán gẫu trên mạng. Anh đã tự tra vấn mình rất nhiều rằng tại sao anh yêu em nhiều đến thế, các con cần em đến thế, mà em vẫn không về với bố con anh?
Khi anh nhận ra sự thay đổi của em và muốn quay về cùng em vun vén hạnh phúc gia đình thì đã muộn (Ảnh minh họa)
Có lần, con hỏi anh: Bố ơi, bao giờ mẹ về với bố con mình? Anh bảo, 2 con ngoan, vài hôm nữa mẹ sẽ về. Nhiều đêm nhớ em không ngủ được, anh đã hút liên tục hết 3 bao thuố.c, dù anh là người không thích hút thuố.c. Anh đã ghen, đã đa.u đớ.n lắm khi tưởng tượng rằng em đang ở bên người khác, mà không phải trong vòng tay anh? Anh không dám khóc vì sợ các con tỉnh giấc, dù nước mắt vẫn ướt nhèm cánh tay áo. Anh đã ngã quỵ và chìm đắm trong nỗi cô đơn, thất vọng tràn trề về em.
Anh đã nghĩ phải mang con về quê gửi ông bà, phải dở dang công việc, vì đầu óc lúc nào cũng mông lung, không biết phải bắt đầu từ đâu, kết thúc chỗ nào. Anh cũng không dám nói sự thật với bố mẹ và gia đình, vì sợ mọi người lại lo lắng cho anh, thậm chí còn căm ghét vợ anh. Có thời gian, anh thường về nhà trong trạng thái say xỉn, ngất ngưởng lên lầu rồi ngã gục xuống giường với mùi rượu bia nồng nặc trước sự thất kinh, sợ hãi của 2 con. Trong tâm trí anh lúc ấy, loáng thoáng nhớ rằng, anh đã làm con sợ. Sau hôm đó, anh tự động viên mình, anh không thể gục ngã vì em, vì bên anh còn có bố mẹ, bạn bè và đặc biệt còn 2 con xinh đẹp, thông minh của chúng ta, tạm thời anh sẽ gánh trách nhiệm "gà trống nuôi con".
Là một thằng đàn ông trụ cột trong nhà, là con trưởng của dòng họ Trần, anh lại là người có học đàng hoàng so với nhiều chúng bạn ở quê, bố mẹ, họ hàng và 3 đứa em ở quê nhà đang kỳ vọng, trông đợi ở anh rất nhiều, anh không thể vì vợ mà đán.h mất tất cả. Và anh phải là chỗ dựa vững chắc cho 2 con khi chúng đã thiệt thòi vì thiếu vắng tình mẹ. Cùng với thời gian, anh quen dần với vai trò của người vừa làm bố, vừa làm mẹ. Các con giờ đã tự giác hơn trong mọi sinh hoạt của gia đình, ăn, học, ngủ, chơi đều có giờ giấc.
Đôi lúc trong đường đời, anh cũng gặp những cô gái trẻ cảm mến và khâm phục anh, nhưng không gì bằng hình ảnh em nức nở ôm 2 con vào lòng chiều chủ nhật ấy. Bố mẹ cũng đã kể cho anh nghe về quyết tâm của em chuyển hóa anh. Cám ơn người vợ đặc biệt của anh.
Theo 24h
Bố mẹ cấm tôi yêu người có con riêng Tôi từng bị phản bội nên rất hạnh phúc khi được yêu lần nữa. Nhưng đến với anh, tôi sẽ mất danh dự, tương lai và gia đình. Đã 8 tháng 10 ngày tôi sống trong sự giả tạo. Tôi tự tạo cho mình một vỏ bọc cứng cỏi, vui vẻ, hòa đồng trước gia đình, bạn bè và xã hội. Nhưng nào...