Họ đòi đứa con đã cho tôi
Thanh cặp bồ với sếp người Pháp và có mang, nhưng oái oăm gã này họ Sở. Che giấu gia đình, cô cho tôi đứa con vừa sinh.
ảnh minh họa
Tôi sống tại Sài Gòn và làm việc trong một công ty của Pháp. Trong số đồng nghiệp của tôi có cô thư ký tên Thanh. Vì làm chung phòng nên chúng tôi rất thân nhau và xem nhau như anh em ruột thịt vì cả hai đều có hoàn cảnh giống nhau.
Không lâu sau đó Thanh cặp bồ với sếp là người Pháp và có mang, nhưng oái oăm thay, gã này họ Sở. Sau khi về nước gã trốn biệt tăm. Một mình tôi phải lo cho cô ấy sinh đẻ, trên giấy tờ tôi là cha đứ.a b.é. Vì cô ấy giấu gia đình nên nuôi con được 2 tháng là cho hẳn đứa con trai lai Pháp cho tôi.
Chúng tôi tiến hành đủ mọi giấy tờ có liên quan để giao nhận đứa con này đúng pháp luật . Sau đó cô ấy chuyển chỗ làm, rồi biến mất. Tôi một mình nuôi con, lo cho con tất cả. Sáng cha con tôi cùng đi ra khỏi nhà, cha đi làm, con đi đến nhà cô giữ trẻ. Dù mệt mỏi với công việc nhưng thấy con trai tôi cất tiếng cười là mọi mệt mỏi tan biến mất. Gần như đêm nào cũng vậy, Subin phải nằm trên người tôi mới chịu ngủ. Rồi tôi cũng có bạn gái.
Ngọc Lan bị mê hoặc bởi lần đầu tiên gặp Subin. Con trai tôi có đôi mắt buồn, xanh thẳm, tóc nâu, làn da trắng hồng. Bất cứ ai gặp Subin đều xin tôi cho bế và hôn lên đôi má ửng hồng. Và rồi cô ấy chấp nhận đứa con của tôi. Chúng tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau và chỉ chờ ngày bạn gái tôi ra trường là cưới.
Video đang HOT
Khi Subin lên 5 tuổ.i thì gã người Pháp và Thanh tìm đến tôi để xin lại đứa con của họ và bù đắp cho tôi một số tiề.n rất lớn. Họ nói rằng khi gã về Pháp thì bị tan nạn giao thông nên họ bị mất liên lạc với nhau chứ không hề muốn b.ỏ co.n , riêng Thanh thì va.n xi.n tôi trả lại Subin cho cô vì khi đó hoàn cảnh cô không thể nào nuôi được. Tôi bị rơi vào trầm cảm trước sự thật này. Tôi biết rằng không thể sống nếu thiếu con trai mình. Vợ và gia đình tôi kiên quyết không trả.
Tôi trả lời là không thể sống xa Subin và không ai có quyền chia cắt cha con tôi được. Thế là họ khởi kiện tôi ra toà án quận 3. Sau 2 năm kiện tụng kéo dài, toà xử tôi được toàn quyền nuôi con.
Không lâu sau đó, gia đình tôi di dân sang Mỹ và sống tại New York. Tôi được chuyển công tác từ Việt Nam sang Mỹ và cũng làm cho công ty Pháp đó. Đúng là trái đất quá nhỏ, gã người Pháp cũng làm ở đó. Gã giúp tôi thăng tiến và luôn cầu xin tôi cho gã được một tuần vào ngày chủ nhật cho gã đón Subin đi chơi. Tôi mang chuyện này nói với vợ nhưng vợ tôi kiên quyết không cho.
Subin càng lớn càng đẹp trai , biết giúp mẹ trông em và học rất giỏi. Đến một ngày cuối tuần cha con tôi đi câu cá, khi đó vợ tôi và con trai nhỏ về Việt Nam. Tôi đã âm thầm hẹn cha ruột của Subin ra cho cha con gặp mặt (tôi chỉ nói đó là bạn tôi, Sunbin hoàn toàn không biết gì). Nhìn những giọt nước mắt của gã rơi khi ôm con trai tôi vào lòng, tôi lại tự hỏi mình có quá ích kỷ không khi cố tình chia cách tình cha con họ? Tôi phải làm gì đây? Xin cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Anh sẽ nói yêu em!
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.
Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh. Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.
Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh. Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?
Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.
Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi. (Ảnh minh họa)
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói em yêu anh!
Theo VNE
Rồi mình sẽ lại yêu Sau chia tay, chúng ta rồi sẽ lại yêu, không phải yêu nhau mà là yêu người khác. Em đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình chia tay, em sẽ không thể nào yêu ai được nữa. Giống như là "Trái tim em chỉ một lần mở cửa/ Dành cho anh và khép lại muôn đời". Tuổ.i 20 cho em cái...