HLV Lê Thụy Hải và ngày về tê tái
Chiều 11/3, trên sân Thanh Hóa lần tái ngộ đội bóng cũ của ông Lê Thụy Hải là một ngày buồn khi Hải Phòng thua đậm tới 3 bàn không gỡ.
HLV Lê Thụy Hải chấp nhận trận thua ê chề khi gặp lại Thanh Hóa. Ảnh: ĐH.
Tan trận đấu, ông Hải “Lơ” biến mất rất nhanh, không phát biểu một câu nào. Có lẽ, với tính cách của ông Lê Thụy Hải, nếu vào phòng họp báo, thì với câu hỏi quen thuộc “ông đánh giá thế nào về trận đấu này”, nhiều người đã dự đoán câu trả lời có thể là “tôi chẳng đánh giá gì cả, thua rồi thì còn nói gì nữa”.
Thắng trận, HLV Triệu Quang Hà đã nói rằng đội của mình đã chơi tốt, đoàn kết, có tinh thần chiến đấu cao và đã thắng trận. HLV trưởng của Thanh Hóa gửi lời cảm ơn đến các học trò, và hẳn đây là một lời cảm ơn chân thành nhất. Chiến thắng này giống như một liều thuốc giải cơn “cảm cúm” cho đội bóng xứ Thanh và cho chiếc ghế đã bắt đầu lung lay của HLV Triệu Quang Hà. Trận thua trước, khán giả xứ Thanh la ó đòi thay HLV trưởng và thông tin được phát đi từ chính người của Thanh Hóa rằng họ đã có phương án để thay thế cho một HLV trẻ được đánh giá rằng “vẫn còn non tay”.
Video đang HOT
Dường như, cả ông HLV già Hải “Lơ” và HLV trẻ tuổi Triệu Quang Hà đều chơi “liều”, chơi tất tay trong canh bạc mà người ta gọi là chung kết ngược này. Hai đội đều đang ở đáy bảng xếp hạng, đội nào thua sẽ thực sự phải đối mặt với cuộc chiến trụ hạng dù mùa giải mới chỉ ở giai đoạn đầu. Có lẽ cả Thanh Hóa và Hải Phòng đều có cách nhìn nhận chung về nhau theo một cách là “không thắng đối thủ này thì thắng ai”.
Chơi tất tay, hai bên đã ra sân với đội hình gồm nhiều cầu thủ tấn công. Bên phía Hải Phòng, Fagan, Kevin, Thiago, Đình Tùng đều có mặt ở đội hình xuất phát. Bên phía Thanh Hóa, Sunday, Dasilva, Văn Thắng, Quốc Phương, Văn Hiển cùng xuất trận.
Điểm khác biệt làm nên chiến thắng của đội chủ nhà không nằm ở tinh thần chiến đấu, cách điều binh khiển tướng, cách chơi bóng… Trận thua đậm 0-3 của Hải Phòng xuất hiện ở yếu tố quyết định: hàng thủ.
Hàng thủ của đội bóng đất Cảng đã chơi một trận đấu tồi tệ và liên tiếp bộc lộ những sai lầm cá nhân. Ở hai bàn thắng đầu tiên, hậu vệ Hải Phòng đã đá như quên mất kỹ năng cơ bản nhất của một cầu thủ đá phòng ngự: theo kèm người. Chỉ cần hậu vệ của Hải Phòng đứng đúng vị trí ở cả hai tình huống ấy, đội khách chưa chắc đã thua.
Cũng phải nhắc đến thủ thành Tô Vĩnh Lợi, khi Thanh Hóa dẫn 1-0, thủ thành này đã có 2 tình huống cản phá xuất sắc với một ở cú vôlê chéo góc của Thanh Phúc, một ở pha đánh đầu cận thành của Đình Tùng.
Với Thiago quá ham cầm bóng mà ít hiệu quả, Kevin và Fagan đánh mất mình, không còn nguy hiểm như mùa năm ngoái còn khoác áo SLNA thì ông Hải “Lơ” dù tài giỏi, nhưng cũng còn phương án để thay thế cho hàng công của đội nhà.
Hai sự thay người có ý đồ rõ nhất của ông Lê Thụy Hải ở trận gặp Thanh Hóa đã đem đến những kết quả khác nhau. Thanh Phúc vào sân và có một vài pha lên bóng quấy phá, một pha dứt điểm cộng một pha kiến tạo rõ nét. Nhưng ngược lại, Trọng Nghĩa là “tội đồ” ở bàn thắng thứ hai với một pha che chắn quá kém cỏi, để Quốc Phương thoát xuống và bóng đến chân Da Silva khi khung thành đã trống trải.
Thanh Hóa giờ đây đã không còn những “học trò cưng” của HLV Lê Thụy Hải, và một Thanh Hóa không còn những dấu ấn của ông Hải đã đánh bại Hải Phòng tới 3 bàn không gỡ. Ông Hải “Lơ” bước rất nhanh khỏi sân Thanh Hóa như để che giấu cảm xúc, thứ cảm xúc không khác gì khi ông đứng dưới màn mưa ở sân Hàng Đẫy tuần trước, thứ cảm xúc giống như một vị tướng không có đủ quân, đủ vũ khí để đánh trận.
Thua trận, và có thể sẽ còn thua nữa, ông Hải sẽ phải đợi đến giai đoạn nghỉ giữa mùa, để bổ sung lực lượng mới mong tái thiết được Hải Phòng, chứ với lực lượng như thế này, có là Mourinho xuất hiện ở đất Cảng thì họ vẫn sẽ thua trận.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Buông tay anh ra
Em buông tay và anh cũng buông tay, đau khổ hơn nữa là anh đã nắm lấy một bàn tay khác.
Anh à! Trời đã sang đông rồi, những ngày này thật lạnh, cái lạnh năm nay còn tê tái hơn những năm trước vì em chẳng có anh bên cạnh nữa! Chẳng biết anh có chịu mang áo ấm trước khi ra đường không? Chẳng biết là khi mang áo ấm rồi anh có chịu kéo phẹc mơ tuya lên cao không? Em nhớ anh ghét mang áo ấm lắm, mà nếu có mang thì cũng vì trời quá lạnh rồi, còn không anh chỉ mang vì em càu nhàu thôi. Chẳng biết anh có bị ho nhiều như năm trước không? Chẳng biết anh có hay đau nữa không? Anh có biết phải tự chăm sóc mình không? Những điều bình thường ấy chắc chắn em sẽ chẳng bao giờ biết được câu trả lời.
Anh à! Những ngày này em lại bị mất ngủ, cứ mỗi lần nhớ anh là em lại day dứt, lại buồn bã chẳng thể nào ngủ được.
Và thật nhiều, thật nhiều hơn một lần em nhận ra... (Ảnh minh họa: Internet).
Hơn một lần đi ngoài phố bất chợt nhìn thấy một ai đó giống anh, tim em lại đập rộn rã, nhưng chưa bao giờ là anh. Hơn một năm rồi em chẳng được nhìn thấy anh dù chỉ là thoáng qua. Dường như anh tránh tất cả những con đường mà em có thể sẽ đi qua phải không?
Hơn một lần em bấm số điện thoại của anh, nhìn một hồi lâu rồi em lại bấm xóa. Em chẳng dám gọi, em sợ nếu anh còn nhớ số anh sẽ tắt máy, và tệ hơn nữa nếu anh đã không còn nhớ gì anh sẽ nghe và sẽ hỏi ai vậy. Em sợ lắm!
Hơn một lần em ghé facebook anh, để biết được hôm nay có chuyện gì đã xảy ra với anh, rồi em outm chẳng dám comment cho anh dù chỉ là một câu xã giao.
Hơn một lần em cố ý gửi những câu linh tinh vào facebook của anh, hồi hộp chờ anh reply, nhưng những lúc đó em chỉ nhận lại sự hụt hẫng, nhiều nhất của anh là một nút like lịch sự và chỉ vậy thôi!
Hơn một lần em nằm mơ thấy anh. Trong giấc mơ thật vui, anh đã nói anh nhớ em, nhưng tỉnh giấc em lại khóc vì điều đó chẳng bao giờ là thật nữa rồi.
Hơn một lần em lấy những quyển nhật kí chung của tụi mình, những tin nhắn anh gửi cho em đọc lại và thấy ngậm ngùi vô cùng.
Hơn một lần em ước mơ được ngồi sau lưng anh, hít hà mùi thơm dễ chịu của anh và cho hai bàn tay vào túi áo của anh. Lúc đó sao mà ấm áp thế.
Hơn một lần em mong tụi mình lại cùng được đi dạo lòng vòng trên mọi con phố, cùng nhau ngửi mùi hoa sữa thơm lựng, cùng nhau nhìn về một hướng, cùng nói một câu chuyện và cùng nhau cười.
Hơn một lần em thấy hối hận vì đã buông tay anh ra. Em cứ ngỡ như những lần trước, dù em có đẩy anh đi như thế nào, anh cũng sẽ quay lại và nắm tay em thật chặt. Nhưng lần này thì hết rồi, em buông tay và anh cũng buông tay, đau khổ hơn nữa là anh đã nắm lấy một bàn tay khác.
Hơn một lần em nghĩ về anh, nghĩ về những kỉ niệm của tụi mình và em thấy tiếc vì đã không biết giữ gìn, trân quý.
Và thật nhiều, thật nhiều hơn một lần em nhận ra...
Chỉ có anh là người em thật sự yêu.
Chỉ có anh làm em hạnh phúc đến mức em nhìn đâu cũng thấy cuộc sống một màu hồng.
Chỉ có anh làm làm em thấy buồn đến mức đau thắt con tim.
Chỉ là anh làm em mỉm cười một mình như đứa con nít
Chỉ có anh làm em khóc rưng rức vì nhớ
Chỉ có anh...
Chỉ có anh là người em yêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Muôn nẻo đường học của các sao thể thao Việt Từ học vấn chỉ lớp 3, lớp 4 hay tốt nghiệp cấp hai đến đỗ đại học và tu nghiệp nước ngoài... khiến chuyện học vấn trong làng VĐV thể thao Việt Nam hết sức đa dạng. Quỹ thời gian thi đấu của đa số các VĐV thể thao vốn không có nhiều, do đó ngoài việc cố gắng tìm kiếm thành tích...