Hình như yêu
Họ gặp nhau khi nàng bước vào tuổi xưa nay ế, còn chàng thì sắp “hâm”. Sự quyết đoán của cả hai khiến nàng hơn một lần tự hỏi mình có yêu chồng không?
Kể từ khi chia tay mối tình đầu, chàng là người thứ hai nàng hẹn hò với ý định nghiêm túc. Nàng không phải mẫu người lãng mạn quá tôn thờ mối tình đầu, mà chỉ đơn giản là nàng thích sống một mình, một cuộc sống tương đối dễ chịu thoải mái. Mãi rồi nàng bắt đầu ngấm niềm day dứt của cuộc sống cô độc, chàng xuất hiện đúng vào thời điểm ấy, cũng đang “mót” lấy vợ. Không chỉ vì lời thúc giục của bố mẹ mà vì chính bản thân chàng cũng cảm thấy chông chênh khi bên cạnh không có ai dù chỉ là động viên về tinh thần, để những lúc cô đơn chuyện cũ năm nào thi thoảng lại có dịp ùa về dằn vặt.
Năm cấp ba, khi ấy chàng khá điển trai, thư sinh, học lớp chọn trong một trường danh tiếng. Ở xóm chàng luôn được người lớn khen ngợi, vậy nên khi cô cháu gái của bác hàng xóm muốn chuyển đến thành phố học ông bác đã cố xin cho vào cùng lớp với chàng, cho tiện việc kèm cặp.
Hai đứa thân thiết với nhau, rồi cùng đỗ đại học, vẫn qua lại hẹn hò đưa nhau về quê, thật đẹp đôi. Nhưng rồi cô ấy ra trường trước, vội vàng lấy con ông giám đốc ngân hàng, cho chắc chân khi ra trường. Chàng ở lại ôm nỗi buồn con nhà nghèo nên chẳng giữ được tình yêu. Mấy năm liền trôi qua chàng chẳng hẹn hò với ai.
Nàng cũng gần như thế, ôm mối tình dang dở với một người trên khóa, anh về quê rồi cưới vợ luôn khiến nàng nhìn đời u ám. Chẳng còn ai thích hợp để nàng quan tâm nữa, nàng đóng cửa lòng mình. Cho đến khi gặp chàng. Không chỉ nàng, cả chàng cũng đã tự hỏi lòng có yêu vợ không, bởi tiếng yêu hiếm khi được chàng thốt ra, kể cả từ nhớ chàng cũng chưa bao giờ nói. Chỉ dặn mình gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng mẫu mực.
Thảng hoặc chàng cũng thắc mắc về tình cảm từ phía vợ phải chăng nơi đó cũng “lờ nhờ”…? Rồi chàng lại gạt đi khi họ vẫn bên nhau, tôn trọng, quan tâm lẫn nhau, chưa một lần to tiếng hay phải khiến bậc phụ huynh phiền lòng. Có vẻ như đến với nhau muộn màng họ càng chững chạc và điềm đạm hơn.
Video đang HOT
Tuần vừa rồi nàng về Hà Nội dự hội trường và gặp lại mối tình đầu ở đó. Họ ngồi uống nước cùng nhau. Nàng nhận thấy anh như muốn lảng tránh nói về vợ con, nàng cũng không nói rằng hôm trước cô bạn cũ có kể làm quà cho nàng chuyện hè vừa rồi đi Sapa có gặp vợ chồng anh và hai con trai ở đó, họ hạnh phúc lắm.
Nàng cười thầm, hẳn anh không muốn nhắc đến gia đình vì sợ nàng tổn thương, dù sự thực giờ nghĩ lại nàng không còn thấy con tim đau đớn. Mãi rồi anh mới rụt rè hỏi về cuộc sống của nàng. Anh hỏi đúng câu muốn trả lời, mắt nàng sáng lên: “Em hài lòng với cuộc sống hiện tại, em yêu chồng và yêu đứa con sắp chào đời”. Nói rồi nàng kín đáo nhìn đồng hồ và tự hỏi không biết chồng đi làm về chưa?
Anh nghe vậy có vẻ vui và nói chuyện bớt gượng gạo.
Cùng lúc đó diễn ra đám cưới con bác hàng xóm, cô bạn của chàng cũng về. Chàng có nghe nói cô bạn đã ly dị, hiện đang tự đứng ra kinh doanh, con trai bị gia đình chồng giành nuôi.
Chàng gật đầu chào cô như một người quen bình thường. Cô bạn nhờ chàng chở đi mua ít đồ cho lễ cưới. Dọc đường họ đều im lặng, chẳng biết cô bạn nghĩ gì còn chàng thì tủm tỉm nhủ, không biết cuốc xe ôm có đủ mời vợ cốc trà sữa nàng thích không.
Cô bạn phá tan sự im lặng: “Thấy bảo vợ cậu rất tốt nết, mừng cho cậu, muộn thế lại hay”. Chàng vẫn trào phúng như ngày nào: “Chả biết hay dở đến đâu nhưng chịu lấy tớ là đạt yêu cầu lắm rồi”. Chàng nói và không giấu nổi niềm hạnh phúc. Trước khi tạm biệt cô bạn còn mỉm cười, lặng lẽ: “Vợ cậu quả là may mắn”. Trong đôi mắt trong veo ngày nào giờ chàng thấy nó như đang ẩn giấu nỗi buồn ngân ngấn nước.
Nhưng rồi chàng chẳng thiết nghĩ đến đôi mắt từng khiến chàng mất ngủ, chàng nhắn tin cho vợ: “Em sắp về chưa? Yêu và nhớ hai mẹ con nhiều lắm”, nàng thấy bất ngờ song cũng nhắn lại: “Con cứ giục em phải về ngay với bố, con và em cũng nhớ anh lắm!”.
Hình như đó là tiếng yêu và nhớ đầu tiên.
Theo VNE
Trái tim dẫn lối
Hai năm kể từ ngày tốt nghiệp, em ít có dịp trở lại thủ đô. Không muốn em sớm "già nua", đứa bạn thân đã rủ em về Hà Nội đi "đổi gió" đầu hè cùng vài người bạn trong nhóm. Anh được phân công lai em dọc hành trình hơn trăm cây số.
Đến thành phố biển Hải Phòng khi trời đã tối, cả bọn cùng tìm nhà nghỉ sau đó kéo nhau đi ăn. Suốt bữa em thấy ngột ngạt và bối rối trong ánh nhìn của anh.
Hôm sau trên đường đi bộ ra bãi biển anh kể em nghe về anh. Từ việc nghịch ngợm, đi bộ đội cho đến vụ vào Nam, ra Bắc với giọng điệu hài hước... Em thấy thú vị và gần gũi anh hơn, con tim thoáng chốc như lỗi nhịp, rung lên khi nhận thấy sự đồng cảm. Lâu rồi nó chưa được sưởi ấm đến vậy.
Em cũng líu lo tiếp chuyện, kể anh nghe về cuộc sống quanh mình và các thú vui ngoài giờ làm việc. Anh chăm chú lắng nghe.
Hai đứa đi dọc theo bờ biển nơi có dòng nước mát lạnh, cùng lượt cát mềm mại. Một cảm giác lâng lâng, bay bổng lẩn quất đâu đây. Cõi lòng em xao động.
Hoàng hôn khuất dần sau những ngọn núi cũng là lúc mọi người rậm rịch chuẩn ra về.
Do tối hôm trước lạ nhà, thao thức suốt nên dọc đường về Hà Nội em mệt rũ và buồn ngủ. Hình như anh biết nên đã khẽ kéo hai tay em ôm vòng qua người anh, em thoáng ngại ngùng rồi gục đầu vào lưng anh ngủ ngon lành như đứa trẻ. Lần đầu tiên em ôm một người lạ lâu đến thế. Anh đi chầm chậm và thi thoảng nhẹ nhàng dùng bàn tay mình nắm lấy đôi bàn tay đang cóng của em như muốn truyền cho nhau chút hơi ấm. Tự nhiên như có luồng điện khiến người em nóng lên, thổn thức một cảm giác thật kì lạ.
Về nhà bạn, em cảm lạnh. Sáng chủ nhật, mọi người đi chợ để anh trổ tài nấu nướng và em hoàn toàn bị chinh phục bởi sự khéo léo, tháo vát của anh. Món cháo tía tô trứng đã giúp em mau lấy lại sức, chưa kể các món khác anh nấu mọi người liên tục khen ngợi, khiến em thêm ngưỡng mộ. Sự tận tình, chân thành của anh làm em cảm động. Liệu đó có phải là tình yêu?
Em về quê, vẫn liên lạc đều đặn với anh. Xa nhau hơn trăm cây số, trong em luôn hiển hiện một nỗi niềm không dễ bày tỏ. Cho đến một ngày, khi em mải miên man nghĩ đến anh lúc đang tưới những chậu hoa trong vườn, thì nhận được điện thoại với nhạc chuông riêng quen thuộc dành cho số của anh: "Cưng đang làm gì đó?". "Em đang ở nhà, chăm cây". "Ra mở cổng đi, để anh giúp một tay".
Em giật mình, không tin vào tai mình liền lao nhanh ra cửa và thấy bóng dáng thân thương của anh, đứng ngắm rặng Tigôn đang độ ra hoa, từng bông màu hồng phấn, tươi rực điệu đà, dập dìu trong gió. Em ngạc nhiên thắc mắc vì sao anh tìm được đến đây. Anh nháy mắt: "Con tim đã dẫn lối cho anh đó".
Mãi rồi anh mới "thú nhận": "Anh nhớ, em từng kể thích nhất giàn Tigôn mẹ trồng trước cổng, khu này anh thấy mỗi nhà em có".
Em bật cười: "Nói bâng quơ từ bao giờ mà anh vẫn nhớ...". "Bởi vì anh yêu em".
Theo VNE
Nỗi niềm gái...ế Xã hội hiện nay xuất hiện nhiều cô gái tuổi đã toan về già nhưng vẫn đi về lẻ bóng. Gắn với các cô gái này là nhiều câu chuyện buồn vui đầy thú vị. Hình minh hoạ Vì sao tôi muộn chồng? Trả lời cho một khảo sát có nội dung như trên tại một mạng xã hội chuyên dành cho phụ...