Hình như khi phải lòng ai đó, mình thương hết thẩy những gì xung quanh…
Cô vốn đơn giản, không thích nơi đông người, không thích xa hoa kiều diễm, không thích những bộ cánh quá cầu kỳ cho một cuộc gặp cafe. Cô thích cái cách anh chở cô đi bằng chiếc xe dream…
“Cô gặp anh trong một chiều thu tháng bảy, Sài Gòn vẫn vậy đỏng đảnh và khó chiều, những cơn mưa trút nặng hạt như mùa lũ quê cô”
Nhớ năm ngoái giờ này, cô chia tay mối tình 03 năm vì lý do lãng lắm, lãng đến mức cô nghĩ anh ấy đang trêu cô. bất ngờ và bạc bẽo đến độ không cần cô đồng ý hay không thì anh cũng đã nắm lấy bàn tay khác. Vốn cứ nghĩ sẽ khó khăn lắm, vốn cứ nghĩ sẽ chẳng mở lòng được với ai, cô lặng thinh đi đi về về, sáng tươi cười làm việc, tối về trống rỗng nhạt tếch, guồng cuộc sống quay vòng, cô lao vào công việc, công việc vất vả hơn nhưng thăng tiến và cơ hội hơn, cô quyết định dành tuổi thanh xuân của mình cho sự nghiệp, cho gia đìnhvà bạn bè hơn cái gọi là tình yêu đôi lứa – lòng cô giờ đó là tình cảm bạc bẽo vô cùng.
Dường như nỗi lòng của mỗi cô gái đã từng một lần ngây ngô vấp ngã sẽ trở nên giá lạnh mạnh mẽ nhưng ẩn sâu lại yếu đuối mong manh hơn hết thẩy và để mở được trái tim cô ấy, lấy được sự tin tưởng của cô ấy, hẳn phải vất vả và cần sự chân thành nhiều lắm.
Video đang HOT
Dường như cô hiểu hơn về những người khác phái, cô biết cách nói chuyện để thu hút hơn, hiểu cách họ để ý, hiểu cách họ cần điều gì, cô để ý từ cái ánh mắt, từ cử chỉ, cô cảm thấy, vốn dĩ hình như đàn ông ai cũng như nhau. Cô hay nhếch môi cười lắm, bất cần lắm, nhưng sâu thẳm trong đó cũng là mong muốn được bảo bọc, mong muốn có người nhẹ nhàng bảo “Đừng gồng nữa, anh hiểu cả”. Nhưng…không hề dễ, ai đủ kiên nhẫn? đủ bảo bọc? đủ yêu thương? và đủ tinh tế?
Rồi cô gặp anh bởi vì công việc, cô vui cười và ham học hỏi, cô ấn tượng anh lắm, anh còn khá trẻ, năng động và rất tài năng. Từ từ các cuộc gặp cafe, nói chuyện, đi ăn ngoài công việc tăng lên, cô cảm nhận được có gì đó khác lạ từ anh, mặc dù anh hay bảo “chỉ có rủ em đi ăn là không phải uống bia, lâu lâu chỉ muốn đi ăn uống nước ngọt thôi”, cô cười, cô cũng chả biết anh nói thật hay không như vẫn cười tươi rồi thốt lên “Vậy ạ!”
Hình như phải lòng nhau, người ta sẽ dành cho nhau những điều quan tâm giản dị lắm. Cô vốn đơn giản, không thích nơi đông người, không thích xa hoa kiều diễm, không thích những bộ cánh quá cầu kỳ cho một cuộc gặp cafe. Cô thích cái cách anh chở cô đi bằng chiếc xe dream, chắc anh không biết, cô thích nó lắm, với cô chiếc xe đó là tuyệt nhất. Cô thích cách anh cũng đơn giản như cô, cũng thích các món ăn gia đình như cô. Cô thích hai đứa đơn giản hết sức đi vào nơi mọi người ai cũng khoác lên mình bộ cánh đẹp nhất, có thể anh không biết, nhưng điều đó tựa như việc dù mọi thứ xung quanh thế nào, chỉ cần có người bên cạnh hiểu mình là đủ. Hình như phải lòng ai đó, mình thương hết thẩy những gì xung quanh.
Anh biết cô có vết thương lòng, anh bảo nhiệm vụ của anh là không được làm cô thất vọng, anh nhẹ nhàng lắm, chắc hẳn anh sợ cô suy nghĩ không tốt, và luôn muốn cô thấy anh trân trọng cô, tôn trọng cô rất nhiều.
Mở lòng mình ra một tí, thử thách mình một tí, với cô anh là người khiến cô phải suy nghĩ sau hơn một năm trước. Cô cũng sợ, sợ nhiều thứ, nhưng cô cho mình một cơ hội, cho anh một cơ hội, vì đến mãi sau này, điều làm ta hối hận là điều mình không dám làm trong quá khứ. Cô còn nghe đâu đó bảo rằng “nếu cuộc sống đã cho em một nỗi đau ghê gớm, thì cũng sẽ cho em một người để xoa dịu nỗi đau đó. Đơn giản thế thôi”, và lần nữa cô cho mình cơ hội để yêu thương và được yêu thương.
Chưa đi đến cuối con đường, thì làm sao biết được lựa chọn của mình là đúng hay sai? Hãy cứ yêu thương, nhưng bằng cách của những người trưởng thành.
Cô gái, mở lòng, dọn dẹp căn phòng trong trái tim mình, rồi em sẽ gặp người dành cho em! Tin tôi đi.
Theo Phununews
Cả đời ôm hận vì một lần "sảy chân"
Trước khi trách những người vô lương tâm, lòng lang dạ thú đã rắp tâm hại bạn phải ra nông nỗi như hôm nay, bạn hãy tự trách mình, hãy thật nghiêm túc nhìn lại mình xem vì sao bất hạnh lại đổ xuống đầu bạn phũ phàng, nghiệt ngã như vậy!
Ảnh minh hoạ: Internet
Bạn cứ bình tĩnh suy nghĩ lại từ đầu câu chuyện "Chuyến tàu đêm định mệnh và cái giá phải trả cho sự dại khờ" mà xem. Nếu ngay từ đầu bạn biết kìm chế đam mê, biết tìm hiểu và đặt ra câu hỏi rằng những người con gái bằng hoặc hơn cái tuổi 18 của bạn, tại sao chỉ một thời gian ngắn bỏ làng, ra phố họ lại được đổi đời nhanh như vậy? Trên đời này đâu có nhiều người xa lạ sống tốt đến mức cho không bạn từ bữa ăn, chỗ ở đến trang phục mà vô tư, không tính đến lợi nhuận gì?
Bây giờ thì cái cần giữ của đời con gái bạn đã đánh mất vào tay kẻ đốn mạt, tương lai trước mắt bạn đang bị bà chủ khống chế để làm cái nghề " bán vốn tự có" làm giàu cho bà chủ. Bạn đã nhận ra điều gì sẽ đến với bạn nếu bạn tiếp tục ở lại thành phố. Vậy tôi thành thật khuyên bạn nên tìm cách trở về quê với ba má bạn đi. Trở về càng sớm càng tốt bạn ạ.
Chốn phồn hoa, đô hội không có chỗ cho bạn chen chân đâu, còn ở đây ngày nào bạn cũng phải chịu khổ nhục đấy, hãy dũng cảm lên bạn nhé, hãy tự tin, khéo léo tìm cách ra khỏi nơi nhơ nhớp đó thì mới có cơ hội làm lại cuộc đời bạn ạ. Thông cảm, chia sẻ cùng bạn, mong bạn sớm bình yên và may mắn.
Theo TienPhong
Chiếc điện thoại hỏng đã tố cáo bản chất thật của người yêu tôi Tôi thương lắm chứ, dù không biết cái lý do người yêu đưa ra chỉ là bao biện hay sự thật. 5 năm yêu em, em đã là người thân duy nhất của tôi rồi. Tôi chỉ có thể trải lòng mình lên đây để bớt đi sự nặng nhọc trong con người tôi. Là đàn ông, nhiều người khuyên tôi nên mạnh...