Hình như em quá vội vã, gấp gáp
Em đã luôn đi tìm cho mình hình ảnh của một chàng bạch mã hoàng tử hoàn hảo từ đầu tới chân.
Em đã nghĩ rằng giấc mơ tối qua chỉ là một dòng suy nghĩ thoáng qua về anh và về cuộc đời em. Em đã luôn tự hỏi: lúc nào thì em sẽ gặp được người đàn ông của cuộc đời mình? Trong suy tưởng của em, đó ắt hẳn phải là một người mà em tin tưởng phó thác cả cuộc đời mình, người sẽ làm cho con tim em rung lên từng nhịp xao xuyến. Và anh đã đến!
Lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác gần gũi, thấu hiểu và chân thành đến vậy. Nhưng bấy nhiêu thôi thì chưa đủ phải không anh? Có vẻ như em là một cô gái tham lam anh nhỉ. Bởi điều em cần là một người đàn ông cho cuộc đời mình anh ạ. Một người đáp ứng được những “chỉ tiêu” thông thường của cuộc sống: một công việc, một vị trí để có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình. Anh chưa có gì ở thời điểm hiện tại. Câu nói này thật quá tệ phải không anh, nhưng nó lại rất thật một cách…Tấm thông hành vào đời của anh và em hoàn toàn khác nhau. Không ai nói nó sẽ như vậy mãi, nhưng mọi chuyện đều cần một lí do, và lí do của hiện tại là em thích anh!
Em thích nghe giọng nói của anh, mỗi ngày em muốn gặp anh, muốn tìm anh trong dòng xe cộ tấp nập ngang qua, muốn nói với anh nhiều thật nhiều là em nhớ anh lắm…như một con ngốc vậy. Khi gặp nhau, em muốn kể lể với anh nhiều điều, thậm chí em đã tập dượt nói chuyện với anh mỗi ngày…Nhưng rốt cuộc lại em chỉ biết ngồi cạnh anh và nhìn ra đường một cách ngớ ngẩn. Anh không hề biết rằng em rất muốn được chạm vào anh, một ước muốn ngạo ngược được ngả đầu vào lòng anh, được nũng nịu và em muốn nắm giữ cái phần sâu thẳm bên trong tâm hồn anh. Một ước muốn chiếm hữu và kiểm soát!
Hiện tại em chẳng có lí do gì để đòi hỏi điều đó cả, vậy mà em vẫn mong đợi, vẫn kiên tâm với ý muốn của mình. Hình thức có còn quan trọng, địa vị có còn chiếm vị trí độc tôn không anh trong trường hơp này? Có vẻ như em đã luôn đi tìm cho mình hình ảnh của một chàng bạch mã hoàng tử hoàn hảo từ đầu tới chân. Nhưng cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích. Em đã thấy nhiều người đàn ông thành đạt: họ hấp dẫn, quyến rũ, vững chãi… nhưng để có được điều đó, học đã nỗ lực và cố gắng trong 10 thậm chí 20 năm trước đó. Vì vậy mà họ đã và luôn quý trọng người bạn gái, người vợ, người phụ nữ đã ở bên cạnh trong suốt ngần đó thời gian. Cuộc sống cần có cả nghĩa và tình!
Em cần một sự bảo đảm cho chính mình anh ạ! (Ảnh minh họa)
Em không phải là một người phụ nữ thành đạt, em chỉ là một đứa con gái vừa bước qua giai đoạn ương bướng, và đang vật vã trong giai đoạn trưởng thành. Thời gian và sự trải nghiệm đã cho em một cách nhìn khác, một sự chọn lựa khác. Em nhận ra và biết quý những điều mà các cô gái 18, 20 không để tâm…Nhưng em vẫn chưa đủ bản lĩnh và tự tin rằng sự chọn lựa của mình. Em cần một sự bảo đảm cho chính mình anh ạ!
Thật kỳ lạ khi em lại đi tìm cho mình một sự bảo đảm cho một mối quan hệ, cho một cuộc đời. Hãy tha thứ cho em anh nhé! Bởi em cần xác lập cho mình một điểm tựa, để vun đắp cho mình lòng tin, để những lúc mệt mỏi hay thất bại em không gào lên oán than, day dứt hay hối hận về những gì đã làm. Để một ngày nào đó, em thức dậy không cảm thấy trống trỗng, hối tiếc…Để em có thể trả lời và bảo vệ sự chọn lựa của mình với ba mẹ, bạn bè và mọi người xung quanh. Để những cơn sóng của cuộc đời không xô đẩy…Để em mỉm cười, nắm tay anh cùng nhau bước về phía trước.
Một người bạn đã nói với em rằng, tại sao lại quan tâm đến mọi người xung quanh? Hãy đơn giản sống cho mình và làm những điều mà mình muốn…Em rất muốn được như vậy anh ạ. Nhưng cuộc sống không phải là một đường thẳng, và em chỉ là một đứa con gái bình thường với những điều vụn vặt, tủn mủn.
Tuy vậy, mỗi ngày em vẫn mở lòng với anh, bỏ đi những so đo tầm thường, tận hưởng những điều giản dị, cố dẹp qua một bên những suy nghĩ được bắt đầu bằng cụm từ: em muốn…Có vẻ như em quá vội vã, gấp gáp. Em muốn có câu trả lời về mối quan hệ của hai ta, như thói quen đọc phần kết của cuốn sách hay tìm xem tập cuối của bộ phim đang trình chiếu.
Tương lai như một dấu chấm mờ nhạt tận phương trời xa. Có những lúc em muốn nắm lấy nó, chạy thật nhanh về phía trước, để nhìn cho rõ cái chấm quái quỷ kia là gì vậy? Nhưng em biết dù có cố đến mấy em cũng phải buông tay, vẫn phải chấp nhận và chờ đợi. Cảm giác đó không phải lúc nào cũng dễ chịu anh ạ. Cũng có nhiều lúc em muốn dừng lại, rẽ ngang tại một khúc cua nào đó, để chấm dứt cái cuộc hành trình mệt mỏi của mình. Nhưng mãi em vẫn không thể nào làm được!
Video đang HOT
Trái tim em rất ương ngạnh và lì lợm quá đỗi. Có nhiều người tốt hơn anh theo nghĩa thông thường: công việc ổn định hơn, đẹp trai hơn… nhưng sao em thấy lòng nhạt nhẽo. Đó là những người tốt, và cho dù có cố gắng đến mấy em vẫn không thể nào lừa dối họ và chính mình. Em không muốn có tội với tương lai…Anh nói phải có lòng tin, chẳng phải em đã gặp anh rồi đấy thôi, rồi em sẽ gặp những người khác nữa…Chẳng lẽ em phải đợi để gặp một người nào khác nữa hả anh?
Theo VNE
Duyên phận tất cả đã an bài!
Một sự lặng thinh nơi đây cũng là tiếng nói trả lời-duyên phận tất cả đã an bài!
Thơ vốn mang mật mã riêng của nó, tuy nhiên không thể nói đó là khó hiểu nếu ta hãy thử đứng vào vị trí cũng như hoàn cảnh của các nhân vật, mà tác giả đã hóa thân để như viết cho chính mình. Bài thơ dưới đây là thế đó, xem như tác giả đã thành công việc hóa thân các nhân vật từ cảm xúc của chính mình trước hai đôi trai gái có thật ngoài đời, ở hai hoàn cảnh khác nhau song có mối liên hệ tình cảm sẽ là giống nhau trong thơ - đầy cảm xúc và lãng mạn, của một mối tình...
Đôi trai gái thứ nhất là kể về câu chuyện của một anh chàng sinh viên năm thứ ba; mà theo cách nghĩ của anh ta, là kiểu "oan gia ra ngõ gặp nhau!", đã "không thích" nhưng lại trớ trêu rơi vào hoàn cảnh chạm mặt nhau hoài.
Sự việc rằng, cứ mỗi lần anh sinh viên này phụ giúp gia đình trong việc đồng áng đốt cỏ rơm rạ thì phải như là xuất hiện từ làng dưới một cô bé nữ sinh cấp ba "khó ưa", chạy đến đon đả càm ràm với lời hăm dọa bắt đền...
Thì ra...ở nhà cô bé làm nghề bánh tráng, phải phơi bánh trên các vỉ nan tre bên ngoài trời...đã bị những tàn hống tro bụi "hữu duyên" bay tới bởi việc đốt đồng của anh chàng ở làng trên. Ngặt nỗi anh chàng ngỗ ngáo này bị cô gái kia "nhắc nhở" nhiều lần rằng phải "ráng nín lại"-đốt đồng vào buổi chiều tối đi, thì anh ta lần nào cũng thế, cứ nhè vào ban trưa có nắng mới ra tay "đốt chơi" vì cũng đúng một lẽ đốt rơm rạ vào buổi trưa có nắng mới phải chứ mà lỵ.
Và rồi một ngày nọ họ, "oan gia của nhau" phải ngỡ ngàng khi chạm mặt nhau ngay trước sân trường đại học của "gã đốt đồng" đang theo học. Cô bé "bánh tráng" đã thi đậu và vào học ở ngôi trường này...
Đã "không thích" nhưng lại trớ trêu rơi vào hoàn cảnh chạm mặt nhau hoài (Ảnh minh họa)
Kể về đôi trai gái thứ hai, thì cảm giác sẽ buồn miên man, nghe não lòng lắm. Có lẽ vì vậy nên "giảm ga" và "pha vị" một chút vậy. Họ sinh ra và lớn lên ở một góc bưng biền của miền quê nghèo vùng sâu lũ lụt, cuộc sống nhiều vất vả và thiếu thốn mọi bề. Nhà cô gái làm nghề đan đệm, giỏ xách, và bao đựng...bằng cỏ bàng. (Nếu tra cứu từ khóa "giã bàng" sẽ hiểu rõ về công việc này). Loài cỏ này chỉ vùng bưng biền mới có, người ta nhiều khi phải lặn ngụp để cắt được nó vào mùa nước lũ về.
Quê nghèo heo hút mưa tuôn
Ngày hong sợi nhớ đêm luồn sợi thương
Cỏ bàng cắt về còn xanh ướt được chia thành bó nhỏ buộc một đầu rồi xòe rẻ quạt, treo lên những khung tre là giá đỡ làm thành một mái phơi rất đỗi đơn sơ nhưng thấm đẫm hồn quê... Cô gái nghèo theo mẹ nghề đan cỏ bàng, vốn khéo tay và giỏi giang nên được trai làng để mắt thương thầm. Xứ nghèo heo hút và quá đỗi hiền hòa, con người quá chân chất thật thà, một câu ý hoa mỹ dường như họ khó dám thốt ra được thành lời. Chàng trai kia thương lâu rồi mà đâu dám thổ lộ. Cuộc sống khó khăn chàng trai rời làng để mưu sinh nơi xứ người. Thời gian cứ trôi mãi, qua bao năm tháng dài dù biết cô gái giỏi giang ngày nọ đã vì chữ hiếu và không thể để lỡ tuổi xuân về làm dâu ở làng bên, nhưng chàng trai tha hương ấy vẫn đau đáu nghĩ về và hễ cứ gặp lại người quen nào, cũng hỏi thăm một người của "ngày xưa", nay đã...ván đóng thuyền rồi.
Lang bên ngong tiêng lăng thinh
Buông chung canh vong ru tinh dơ dang.
Một sự lặng thinh nơi đây cũng là tiếng nói trả lời-duyên phận tất cả đã an bài!
TINH THƠ CƠN KHOI ĐÔT ĐÔNG
Khoi lưng rươn đung chân mây
Buông chung dâu hoi, cham ngay lươt qua
Chiêu cong vat năng hiên nha
Chênh vênh nôi nhơ, lơi ca đâm buôn
Quê ngheo heo hut mưa tuôn
Ngay hong sơi nhơ đêm luôn sơi thương
Dêt mơ thuơ hoc chung trương
Khoi rơm hương ây con vương tinh đâu
Rơi lang đang giưa mua ngâu
Xa em tư đo...hong sâu mai phơi.
Thăt long thôn nư xuân thơi
Em vê bên hiêu, lê rơi...bên...tinh!
Lang bên ngong tiêng lăng thinh
Buông chung canh vong ru tinh dơ dang.
Chiêu nay ai...đôt lơ lang
Khoi lên dưng đưng chăn ngang goc trơi!
Theo VNE
Gửi người bạn thân em đã yêu! Tình yêu dành cho anh đối với em là một sự tổn thương vô cùng lớn, nó giằng xé tim em. Có một sự thật mà em từ lâu em không muốn tin và cũng không dám tin! Tại sao con tim em lại yếu mềm như thế, tại sao một con người lý trí như em lại không làm chủ được tình...