Hình như đàn ông chúng tôi đang phải có ‘chung vợ’?!
Không ngờ sự khác nhau khi yêu và khi cưới lại to lớn và thể hiện rõ rành rành đến mức tôi nhận ra rằng, hình như cánh đàn ông chúng tôi đang phải chung vợ.
Tôi đang phải “chung vợ” với một đám bạn (Ảnh minh họa)
Dạo gần đây, từ những cuộc nói chuyện, tâm sự về gia đình vợ con với một đám bạn, tôi phát hiện ra một sự thật rằng, hình như cánh đàn ông chúng tôi đang có “chung vợ”.
Đầu tiên là khi yêu, các em đều vô cùng dịu dàng, hiền lành, hết mực quan tâm tới bạn trai nhưng khi trở thành vợ thì bắt đầu “mọc” lên một đống tật xấu. Các bà vợ bắt đầu thích soi mói chồng, thích kiểm soát điện thoại, ví tiền của chồng và có những cơn ghen tuông vô lý.
Chẳng hạn vợ tôi, lúc yêu nhau cô ấy hiền lành dịu dàng và biết điều bao nhiêu thì khi cưới về, vợ tôi bỗng chốc biến thành một con người khác. Cô ấy thường xuyên đọc trộm điện thoại của tôi, thấy có tin nhắn bất thường nào là cao giọng chất vấn. Chất vấn xong nếu vẫn còn nghi ngờ, cô ấy sẽ lén lút gọi lại số đó trong một ngày tôi vắng nhà. Còn ví tiền của tôi thì luôn luôn chỉ có vài đồng bạc, đủ để không đến nỗi cởi áo trả nợ cà phê, nhưng lại không thể “ra tay” chiêu đãi được ai bữa nào.
Khi tôi đem chuyện này nói với tụi bạn (bọn tôi có 4 đứa, thân từ khi chơi búng bi với nhau), tụi nó cũng liên tục gật gù rằng đang trong tình trạng không khác gì tôi. Có đứa còn thê thảm hơn, bị vợ theo dõi bằng định vị trên điện thoại, biết mà không dám tắt vì sợ vợ cằn nhằn kêu ca rồi nghi ngờ rách việc. 4 người bọn tôi, lần nào gặp gỡ cũng phải góp tiền vào mới ngồi bia bọt được tiếng đồng hồ. Ngồi lâu hơn là y như rằng thiếu tiền. Thế nhưng mà trong lúc “cao hứng”, hết điện thoại của người này có tin nhắn vợ bảo về ăn cơm lại đến điện thoại người kia vợ gọi hỏi đang ở đâu, đang làm gì, đi với ai? Vì thế mà thay vì tụ tập 2 ngày một lần, bọn tôi đổi thành cuối tuần một lần và lần nào cũng giải tán sớm.
Video đang HOT
Tôi rất sợ vợ kêu ca cằn nhằn việc lớn bé trong nhà (Ảnh minh họa)
Rồi thì các bà vợ thường hay cằn nhằn rất nhiều, chê trách chồng mua này mua nọ tốn kém nhưng lại đổ khá nhiều tiền vào các khoản váy áo son phấn thời trang.
14/2, tôi mua tặng vợ một bó hoa để tỏ ý rằng tôi vẫn rất chú trọng tới đời sống tinh thần sau khi kết hôn. Trái với biểu cảm sà vào ôm hôn chồng như hồi yêu đương, cô ấy nhăn mặt bảo “Anh mua cái này làm gì cho tốn kém, bó hoa to như thế này lại vào hôm nay chắc cũng phải mất vài trăm. Tiền đó mà để thì làm được bao nhiêu việc”. Nghe vợ nói thế, cảm xúc bừng bừng vì nghĩ tới một buổi tối lãng mạn của tôi tan biến.
Tôi đem chuyện này ra chém gió với 3 cậu bạn, liền bị chê là dốt, không am hiểu tâm lý phụ nữ. Các bà vợ chỉ thích “hoa đồng tiền”, lần sau cứ phong bì phong bao là các bà thích. Đây là kinh nghiệm của họ sau khi cũng bị “dội nước đá lên đầu” giống tôi.
Đấy là việc mua quà tặng. Còn việc đi chợ thì tôi còn bị vợ cằn nhằn suốt. Chả là vợ tôi có nhiều buổi chiều về rất muộn, thành ra tôi phải đảm nhiệm việc đi chợ. Nhưng cứ hễ tôi mua gì là về vợ tôi đều hỏi tôi mua bao nhiêu tiền? Vừa nghe xong, cô ấy nhảy dựng lên trách tôi không mặc cả, trách tôi lơ ngơ để người ta “bóp”. Từ đấy về sau, tôi luôn “khai” với vợ một nửa tiền tôi bỏ ra. Lần nào cũng được vợ khen “Đấy, anh thấy chưa, như trước là thế nào người ta cũng chém anh vài chục ngàn rồi, anh nhớ phải mặc cả kịch liệt vào. Chợ nào giờ chẳng nói thách”.
Tôi không hiểu tại sao phụ nữ lại có thể “xót của” khi chồng mua 5 ngàn đồng một mớ rau (thay vì 3 ngàn như họ mua) nhưng lại có thể sẵn sàng vung vài trăm ngàn thậm chí lên tới cả triệu bạc để mua một đôi giày mới tinh trong shop nhưng về chỉ đi được 2 lần vì đau chân. Rồi thì là khoản váy nọ váy kia, son phấn vài bộ… những thứ đó đâu có rẻ và cũng đâu phải ít.
Lần nào tụ tập nhóm bạn bè xong, vợ tôi về lại soi gương đi soi gương lại, hỏi tôi cả trăm câu “Anh nói xem nhìn em có già lắm không? Sao tụi nó bảo nhìn em có vẻ khổ”. Rồi vì cái câu chê của bạn bè mà vợ tôi đi spa cả ngày trời để “tân trang và tu sửa” nhan sắc. Những việc làm này còn tốn gấp ngàn lần mớ rau tôi mua mà cô ấy làm rất vui vẻ và coi như hành động thiết thực. Trong khi tôi lại luôn bị “ăn mắng” vì tội mua đắt và lần nào cũng bị cô ấy lấy câu “Anh không biết tiết kiệm gì cả”, để cằn nhằn.
Điều này tôi cũng đã nghe được đám bạn và đồng nghiệp nói, họ cũng bị vợ nói vì tội mua gì cũng đắt trong khi vợ thì có mọi quyền hành với lương của họ. Vậy còn bạn nam nào giống như tôi đang phải “chung vợ” với mọi người? Còn các chị, các chị có nhìn thấy mình trong đó không?
Theo Afamily
Em sẽ mãi yêu anh
Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế?
Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại sao?
"Yêu anh là em biết đắng cay, đợi chờ. Yêu anh dù bên em biết bao gọi mời, dù em biết tình này không lối thoát mà vẫn lao vào vòng xoáy ái ân, để đêm về nghe lòng thao thức, uống cho say để thấy anh bên mình, Tình ta trao nhau, là tự tìm đến nỗi đau, dù rằng mình quá khác xa, vẫn yêu anh dù anh là chính anh".
Anh à, có biết bao điều em muốn nói nhưng em phải nói thế nào đây và ra sao để người khác có thể hiểu được? Em sẽ im lặng tập cho mình một thói quen im lặng để người khác xa lánh em như anh xa lánh em vậy. Em chỉ biết rằng trong khi yêu cuộc sống của con người sẽ bị đảo lộn và con người sẽ sống thật với tình yêu của mình.
Gặp anh và yêu anh là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Em thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ anh sẽ không đọc được nó và hi vọng anh không nên đọc nó nhưng em vẫn viết bởi nếu em có thể khóc, có thể hận anh có thể ghét anh thì em sẽ không viết ra anh à. Nhưng thực tế em đã không thể khóc được. Người ta nói rằng nếu khi buồn bạn nên khóc thật to, nên đến nơi bạn muốn đến và hét thật to lúc đó bạn có thể thấy thoải mái hơn, nhưng có những lúc em đã khóc, khóc một mình thật nhiều, thật nhiều nhưng tại sao em vẫn thấy buồn nỗi buồn và sự tự ti càng lớn khiến em không đủ tự tin để khóc, nước mắt em không thể rơi được em thấy khó chịu tim mình nhói đau anh à. Tim em đau đến nghẹn thở.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự huyền bí không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn nhưng là cách để biêt rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không? Thế giới này đâu chỉ mình anh và em yêu nhau đúng không có rất nhiều người mà. anh đã không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh đã để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Rất yêu anh em biết phải làm thế nào đây? Em yêu anh cũng chẳng giấu anh điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình yêu chân thành muốn đến với anh. Em không dối anh, có những điều em làm anh không bằng lòng thật nhưng em muốn thử thách tình yêu của anh đó. Nhưng anh đã không hiểu và làm cho em biết rằng anh có chân thành với em như không?
Em buồn em thất vọng, em đã hi vọng về anh rất nhiều, tôn trọng anh bởi em cần anh. Khi em cần anh cho em biết được những gì chân thành từ anh cho em thì anh lại để em thất vọng, anh bỏ mặc em quay đi lạnh lùng. Em đã khóc thật nhiều vì điều đó. Em tự hỏi rằng chẳng lẽ anh đến với em vì một thử thách với bạn anh chăng? Vì một kế hoạch gì đó sao? Một tháng thôi, tình yêu chỉ một tháng thôi sao? Bất cứ nơi đâu, lúc nào em cũng nhớ đến anh có thể khóc vì nhớ anh. Lúc này đây em cũng đang khóc? Tình yêu là duyên phận và mỗi người sinh ra để dành cho một người có lẽ mình không thuộc về nhau nhưng em sẽ lặng lẽ nhìn bước anh đi dù sau này cuộc sống của em thế nào anh thì em cũng mãi yêu anh? Em hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin rằng anh chỉ coi em là một cuộc chơi qua đường, là một cơn gió thoảng qua anh à. Anh hãy hiểu cho em, em làm sao để có đủ sự tự tin trở lại đây. Anh đã nói rằng anh không tin tưởng em thì em cũng không còn gì phải giải thích vì có giải thích thì anh cũng đâu có tin đúng không? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, em sẽ không yêu ai cả. Em làm tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh - người mà em cần em yêu anh biết không?
Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Ông trời sao lại trêu đùa số phận của em nhiều đến thế, em đã không gặp được may mắn như những người khác lại càng thêm những nỗi lo âu. Em từng nghĩ rằng có lẽ cuộc sống sẽ bù đắp cho em là anh. Anh sẽ là người mang lại cho em tất cả niềm vui và cùng nhau vươn tới một điều gì tốt đẹp. Chính anh cũng đã nói ra, nhưng sao trớ trêu thế anh? Tại sao thế? Anh đã yêu em thì em không bỏ cuộc đâu, dù anh có thế nào vào lao lý hoặc khó khăn em vẫn mãi bên cạnh anh, mãi yêu anh khi nào em chết đi sẽ thôi yêu anh. Dù hạnh phúc không mỉm cười với em bởi bây giờ em còn gì đâu để tự tin chứ, em sợ rất nhiều sợ nhiều lắm anh à. Anh đến và đi đã vô tình cứa thêm một vết sâu vào con tim nhỏ bé nhạy cảm của em, thật sự quá sức chịu đựng của em và giờ nó tê dại sẽ không còn cảm giác gì nữa em không biết lúc nào nó đau lúc nào nó không đau chỉ biết rằng mỗi lúc nghẹn đăng nơi cổ họng và lồng ngực nhói buốt làm thế nào đây? Nó cần một trái tim che chở chân thành không được sao, một điều mong muốn nhỏ bé như vậy thôi cũng không được sao? Nó sẽ không nhìn về một điều gì ngoài cuộc sống của anh. Anh là người lớn và người khác mãi là trẻ con sao? Anh đừng có làm như vậy? Trẻ con nhưng con người ta cũng đủ nhận thức được những gì mình nên làm và không nên làm mà.
Trong cuộc sống này một người xuất hiện trước một người bằng cả lòng chung thuỷ và sự chân thành khó vậy sao? Em từng nói với anh rằng yêu một người rất khó vì khi đã yêu em sẽ cố gắng và vun vén vậy mà anh đã không ủng hộ em anh đã gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không cần em anh đùa cợt tình cảm của em sao? Em không tin anh à, anh đừng có đùa cợt và thử thách em nếu là thử thách thì em sẽ vượt qua đó em sẽ vượt qua để đón nhận hạnh phúc và cầu mong sẽ có người cổ vũ em.
Cuộc sống đã đá cho em một cú thật đau có lẽ đó là một bài học em sẽ nhớ mãi anh à. Nếu em không xứng đáng để anh hi sinh, không phải là người anh yêu thì nên dừng lại vì cuộc sống của anh còn có nhiều mục đích hơn. Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Em không đủ mạnh để níu kéo anh nhưng em sẽ chờ đợi một ngày nào đó một lúc nào đó anh thấy buồn thì hãy nhớ đến em, nhớ đến một cơn gió thoảng qua trong đời anh. Là đứa trẻ con anh từng coi thường ngày nào đó vẫn đợi anh lau cho nó những giọt nước mắt, cho nó dựa một bờ vai đủ tự tin về hạnh phúc anh à. Và có một điều rằng "Nếu không đắng sẽ không phải là trái khổ qua và nếu không có chút đau khổ sẽ không có tình yêu chân thành, em đã đau khổ nhưng có lẽ em vô duyên không may mắn đón nhận điều đó số em là vậy mà". Anh hãy cố gắng nha, em không hận anh đâu chỉ hận chính bản thân em mà thôi. Anh buông tay em xuống khoảng không thì có lẽ em sẽ va vào đất đá hoặc sông nước trên đường đời cuộc sống anh à. Có thể sẽ giết chết một người con gái với trái tim tê dại vì tổn thương hoặc có thể trưởng thành hơn thì em không biết chỉ biết một điều rằng nó mãi yêu anh dù anh thoảng qua như một cơn gió, lúc nào nó chết thì nó sẽ gọi tên anh. Anh biết không, anh sẽ không phải đau khổ khi đi tìm hạnh phúc mới đâu.
Mãi yêu anh yêu một ngày khi em còn sống. Từng phút không lúc nào không thổn thức nhớ anh nó làm sao để bắt mọi suy nghĩ của nó không nghĩ về anh đây?
Theo VNE
Tại em đã "giữ gìn" quá Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ. Ngày đầu gặp anh, tôi bị ma lực của anh cuốn hút. Anh làm cùng công ty tôi nhưng khác phòng. Anh nổi...