Hình bóng anh bước ra khỏi đời em
Mấy ngày hôm nay em không thể ngủ được, cũng chẳng biết vì sao nữa! Em thấy mình trở nên vô cảm quá. Đã mấy đêm em hoang mang, cuống cuồng tìm lại cho mình chút cảm xúc với cuộc đời, cảm giác vui vẻ, hạnh phúc hay buồn, thất vọng mà cũng không thể.
Em tự hành hạ bản thân, tự cho phép mình sống như thế bỏ qua những việc em phải làm, bỏ qua sách vở, báo cáo. Cả ngày hôm nay em không bước ra khỏi nhà, em ngồi đọc lại tất cả những lá thư cũ, những email, những thiếp chúc mừng mà mình đã viết cho nhau và… em khóc! Em khóc như một đứa trẻ, em chợt nhận ra em đâu có vô cảm. Những ngày qua có lẽ nỗi đau trong em quá lớn khiến em trở nên như vậy chăng? Em nhớ lại tất cả những kỉ niệm của chúng mình, những ngày qua em vẫn đứng ở ngã 3 đường, 1 con đường em và anh đi chung, 1 con đường anh đang đi, và 1 con đường có thể em sẽ đi. Em đã đứng ở đó, đợi chờ và hi vọng, nhưng em nhận ra cuộc sống của anh đang rất vui vẻ, không có em anh sẽ vui hơn nhiều.
Em có mâu thuẫn quá không khi là người nói chia tay trước? Nhưng em sẽ không ngồi đây và tự trách mình nữa, bởi em biết mình đã quyết định đúng. Có thể em đã rất hối hận nếu như anh không quên em nhanh thế, có thể em sẽ còn khóc nhiều nữa và hành hạ bản thân mình nhiều nữa nếu em không cho anh biết rằng, em vẫn yêu anh và chờ đợi anh quay về! Nhưng không, tất cả những giả thuyết đó đã không xảy ra! Trách sao được lời nói gió bay mà. Những điều anh đã nói thật hay biết bao, rằng anh sẽ yêu em cả đời cho dù mình không bên nhau, rằng anh sẽ luôn quan tâm em… Bây giờ em thấy tất cả thật vô nghĩa! Và quan trọng hơn với em những điều đó không còn là hy vọng của em nữa cho dù những điều đó em từng lấy làm niềm tin! Em lên sân thưọng đứng, nhìn dòng người đi đi lại lại em thấy cuộc đời vẫn cứ tiếp diễn, không có gì thay đổi, có chăng chỉ là một hình bóng đã mãi mãi bước ra khỏi cuộc sống của em mà thôi! Em chợt nghe thấy tiếng ai đó khẽ thở dài trong chính con người em, rồi bỗng chốc bay xa. Em biết cuộc đời còn có những số phận éo le, và em, em vẫn là người hạnh phúc lắm! Hạnh phúc là khi ta biết sẻ chia, em sẽ không còn là em vô trách nhiệm như những ngày qua nữa, dù mất tất cả em vẫn phải giữ lại cho mình những gì đẹp nhất trong em, để em không thể trở nên vô cảm, để em vẫn biết cười mỗi khi vui, biết khóc mỗi khi cuộc đời làm em thất vọng, và biết cảm thông trước những đau khổ người khác phải gánh chịu.
Chia tay không phải là chấm hết tất cả phải không anh? Chỉ là cuộc đời bọn mình bước sang một trang mới thôi. Em không muốn nhắc đến lý do mình chia tay nữa nhưng em tin rồi một ngày anh sẽ hiểu! Ngày mai em sẽ đi trên con đường của em, anh đi trên con đường của anh, em mong trên cả hai con đường luôn có nụ cười của em và anh. Ngày mai, khi lúc nào đó em gặp lại anh, em sẽ mỉm cười và bước tiếp. Em sẽ nhớ đến anh, luôn nhìn về con đường của anh, nhưng chỉ là để cảm thông thôi. Có thể cả đời em không quên anh, vẫn yêu anh, nhưng chắc chắn tất cả đã đóng chặt lại, em sẽ không ngoảnh lại nữa vì em biết có người nào đó còn yêu em nhiều hơn anh! Anh hãy cố gắng để có một cuộc sống hạnh phúc nhé, em cũng vậy! Hẹn ngày gặp lai, mối tình đầu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em biết làm sao bây giờ
Đã hơn nửa năm trôi qua nhưng hình bóng anh trong em vẫn còn nguyên vẹn. Phải biết bao nhiêu cố gắng em mới có thể không liên lạc với anh trong một tháng. Vậy mà mới hôm qua thôi, chỉ vô tình em lại được biết tin tức về anh.
Được biết anh đã tìm được việc, lại ở rất gần em, em không biết nên vui hay buồn, em vui vì thấy anh thành đạt. Rồi em lại biết tin anh co người yêu mới. Thật sự không hiểu sao em lại thấy buồn đến vậy, cô gái đó lại học trong trường chúng mình học và cũng là nơi anh đang làm việc, nơi em đang học.
Em không biết phải tiếp nhận tin tức này thế nào đây anh. Số phận thật trớ trêu khi sắp đặt em và anh học cùng một trường, hoạt động cùng một tổ chức để rồi có những người bạn chung ma có lẽ thân thiết với nhau suốt cuộc đời, rồi những lần gặp mặt nhau trong buổi liên hoan, em phải làm thế nào để không gục ngã hả anh. Chỉ mới đây thôi, em nhận được tin nhắn buổi gặp mặt có tên anh, không hiểu sao em không thể thở được và thấy trong người rất khó chịu. Em phải làm sao bây giờ. Cứ thế này không biết đến bao giờ em mới có thể quên anh, để sẵn sàng đến với người khác.
Em thật sự mệt mỏi, mệt mỏi khi yêu anh, mệt mỏi ngay cả khi chúng ta đã chia tay nhau. Anh có biết không?. Giờ anh đang có tình yêu mới, chắc anh sẽ không thể nào biết đến cảm giác của em. Tình yêu là vậy hả anh, nếu phải đau khổ như vậy thì em không dám bước tiếp nữa. Em sợ em không đủ can đảm để chấp nhận nỗi đau một lần nữa. Chỉ thế này thôi, chỉ mỗi hình ảnh anh vẫn thường trực trong trái tim em đã đủ cho em thấy khổ sở rồi. Em sẽ vẫn bước tiếp những bước đi trên con đường của mình, con đường đó không có anh trong thực tại, chỉ có hình bóng anh trong trí tưởng tượng của em mà thôi. Dẫu biết tình yêu là mù quáng nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh trong vô vọng. Em nhớ anh nhiều! Bé bự đáng yêu của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự đấu tranh không mệt mỏi Lại một ngày đó đi qua, em vẫn chưa bao giờ quên được. Nó ám ảnh em mỗi ngày, đi vào sâu thẳm trong ký ức đầy đau khổ. Em nhớ, nhớ lắm nhưng vẫn ko mở hình hay bất cứ thứ gì liên quan ra xem, quyết tâm ko tìm lại những gì được gọi là quá khứ. Cái quá khứ chẳng...