Hi sinh để chồng được thăng chức và nhận được kết quả đau lòng
Cô hi sinh cả bản thân mình vì chồng nhưng hóa ra tất cả đã được chồng sắp xếp sẵn.
ảnh minh họa
Đại Nhi là một cô gái thanh tao nhẹ nhàng, mang vẻ đẹp hiền dịu của vùng quê nghèo thuộc vùng Sơn Câu. Cô rời quê lên thành phố để theo học tại trường Đại học Sư phạm. Cuộc đời cô đầy ắp nhiều điều bất hạnh. Năm thứ ba Đại học, bỗng một ngày cô nhận được điện báo từ nhà lên nói rằng mẹ cô bị bệnh trong tình trạng nguy kịch, nửa tháng sau cô trở về nhà, mẹ cô đã qua đời.
Trong lúc cô đang rất cần sự động viên, an ủi nhất thì bạn trai của cô lại đi yêu người con gái khác trong thời gian cô đang ở quê. Biết được tin, tối đó cô làm ầm lên đến phát điên, bạn bè phải đưa cô đến bệnh viện. Mọi sự đau khổ đều đến với cô cùng một lúc, thân hình yếu ớt bé nhỏ ấy hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống. Khi đó, có một anh chàng chân chất xuất hiện trước mặt cô: “Đại Nhi, em còn nhận ra anh không?” Cô ngây người một lúc, cô nhớ ra đó là Lạc Chí- sinh viên trường bên cạnh. Lần đầu tiên cô quen anh là lần gặp mặt hội đồng hương. Nghe tin cô phải nằm viện, anh đến và nhìn thấy bộ dạng của cô lúc đó, anh bỗng rơi lệ khiến Đại Nhi cảm động.
Về sau, anh nói: “Cái tên phụ bạc ấy không đáng để em đau lòng như thế, hơn nữa, em cũng nên nghĩ thông đi một chút, đừng tự hành hạ mình vậy”. Những lời nói nhẹ nhàng, ấm áp của anh nếu như bình thường, cô sẽ không để ý đến, nhưng trong lúc này, cô bỗng nhiên thấy những lời nói ấm áp đó tựa như cơn gió mùa xuân, xua tan đi mọi buồn đau mà cô đang gánh chịu. Thoắt cái, khoảng cách giữa cô và Lạc Chí càng ngày càng rút ngắn. Điều càng khiến Đại Nhi khắc cốt ghi tâm đó là vào ngày cô xuất viện, vừa cầm lấy tờ thanh toán viện phí, cô giật mình: 3000 tệ, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế, tiền trong nhà đều dùng vào việc chữa bệnh cho mẹ rồi. Cô đang loay hoay không biết thế nào thì Lạc Chí đến, anh im lặng và nộp tiền viện phí cho cô. Đại Nhi hỏi anh tiền ở đâu ra, anh không trả lời, thanh toán viện phí xong rồi đưa cô ra viện.
Sau khi đưa cô về ký túc, anh xuống lầu lấy nước. Cô nghe thấy tiếng bình nước vỡ rơi xuống đất và tiếng người bị ngã, là anh ấy ư? Lạc Chí bị ngã ở cầu thang, Đại Nhi vội chạy ra cửa gọi bạn bè đến giúp đưa anh ấy đến bệnh viện, kết quả là anh bị mất nhiều máu. Thì ra, tiền thanh toán viện phí là do Lạc Chí bán máu mà có, Đại Nhi vô cùng cảm động, cô khóc, khóc vì vẫn có một người con trai hết lòng vì cô như thế. Ngay lúc đó, cô phát hiện ra đây chính là người mà cô cần tìm, cũng chính là người cô có thể gửi gắm cả đời. Thật ra trong trường không ít chàng trai đang theo đuổi cô, đặc biệt là những công tử nhà giàu trong thành phố nhưng Đại Nhi biết rằng tình yêu của họ không thật lòng, không đáng tin, vì thế cô quyết định loại họ ra khỏi danh sách tìm bạn đời của mình. Cô biết hoàn cảnh gia đình mình không giống với những người khác, cô không hợp với kiểu người lãng mạn, hoang phí như thế. Cô muốn tìm một người có thể phấn đấu cả đời vì mình, tất nhiên cô cũng sẽ hi sinh mọi thứ vì họ. Đó chính là quan niệm về tình yêu hiện nay của cô. Và vì vậy, cô quyết định lấy Lạc Chí làm chồng.
Sau khi tốt nghiệp, Lạc Chí làm việc tại một công ty ở một thành phố lớn ở miền Nam. Để thuận lợi cho sự nghiệp của anh, cô cũng theo anh đến thành phố đó sinh sống, làm một giáo viên trung học. Không lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Địa điểm trăng mật đầu tiên của hai vợ chồng là Hoàng Sơn, cảnh vật trên núi khiến họ ngây ngất. Họ mua một cặp chìa khóa đôi, nó tượng trưng cho tình yêu của họ mãi được khóa chặt trên ngọn núi này. Họ yêu nhau đến say đắm.
Mới kết hôn, tình cảm của vợ chồng son vẫn ngọt ngào sâu đậm như ngày nào, ít lâu sau, Đại Nhi có thai, sau đó sinh ra một bé trai bụ bẫm. Từ khi con trai ra đời, cuộc sống của họ càng thêm ý nghĩa hơn. Sự nghiệp ổn định, gia đình hạnh phúc, đó trở thành tiêu chuẩn cuộc sống mà con người thời hiện đại đang theo đuổi. Để đạt được hai mục tiêu này, áp lực của người đàn ông vô cùng lớn. Huống hồ gì Lạc Chí từ vùng quê lên chốn thành thị tấp nập này, tính cách thì thật thà khiến anh chịu nhiều ấm ức trong công việc. Dần dần anh thấy thế giới này thật không công bằng với mình, anh dần chán nản, anh hận mình không có điều kiện tốt và các mối quan hệ khác, lại cộng thêm việc không nhận được sự tín nhiệm của giám đốc, ví dụ như việc anh làm ở đó bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn mãi là một nhân viên quèn, những người có quyền thế thì không ngừng tăng chức. Điều này khiến anh buồn phiền, không vui. Thấy vậy, Đại Nhi cũng lo lắng không kém. Một ngày nọ, trên đường đi qua cửa của một công ty thì nhìn thấy trên đó có dán một tờ quảng cáo tuyển dụng gia sư tại nhà, điều kiện phù hợp, ưu đãi cũng tốt nhưng yêu cầu rất cao: phải đảm bảo con gái họ thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm. Vừa xem, Đại Nhi ngẩn người khi biết người tuyển dụng này không ai khác mà chính là lãnh đạo công ty của Lạc Chí- tổng giám đốc Lâm. Cô muốn thử xem, thật không ngờ cô lại được tổng giám đốc Lâm chọn. Cô giấu chồng chuyện này. Thế là, hàng ngày, ngoài việc hoàn thành xong công việc và việc nhà ra, buổi tối cô tranh thủ dành ra 2 tiếng đồng hồ để đến nhà giám đốc Lâm dạy học. Đại Nhi chỉ nói với chồng là đi gia sư ở một gia đình nọ chứ không nói gia sư ở nhà tổng giám đốc Lâm vì cô sợ chồng nghe xong càng càng buồn lòng, rồi nói cô không có chí khí. Nhưng cô đâu biết rằng, Lạc Chí đâu có hỏi chuyện này.
Video đang HOT
Vì muốn giúp chồng thăng chức, cô đã đến gia sư tại nhà tổng giám đốc Lâm
Từ khi có cô dạy học, thành tích con gái ông Lâm tiến bộ rõ rệt, điều này khiến cô vui mừng khôn xiết. Thật ra, cô luôn mong có cơ hội để nói đỡ giúp chồng mình. Hôm đó, dạy xong cô định về thì ông Lâm cũng vừa về, thường thì cô rất ít khi gặp mặt ông vì ông ta về nhà rất muộn. Vợ ông ta cũng là giám đốc của một công ty nên cũng rất ít khi về nhà. Nhà ông Lâm rất rộng lớn, ông bảo con gái của mình về phòng sau đó nói với cô rằng: “Tôi bận quá không có thời gian để nói chuyện với cô, hôm nay cô có thể bớt chút thời gian không?”
Đại Nhi cười rồi gật đầu, thực ra cô cũng luôn muốn tìm cơ hội để nói về chuyện của Lạc Chí. “Tôi nghe nói thành tích học tập của con bé rất tốt, cô thật có phương pháp tốt!” Vừa nói ông Lâm vừa rót trà mời cô: “Nếu con bé thi đỗ vào trường trọng điểm thì tôi phải cảm tạ cô ra trò mới được!”. “Đâu có, tất cả đều là kết quả của sự cố gắng của cô bé, tôi chỉ ở bên cạnh tiếp thêm động lực mà thôi!” “Cô đừng khiêm tốn! Tôi còn không hiểu con gái tôi sao? Là do cô có phương pháp dạy tốt thôi!” Ông Lâm hết lời khen ngợi, sau đó chuyển sang hỏi: “Cô giáo có năng lực như thế, nhà cô thật có phúc nhỉ! Không biết nhà cô làm việc ở đâu vậy?” “Anh ấy à?” Đại Nhi mặt đỏ bừng, cô nói thẳng luôn: “Anh ấy là cấp dưới của tổng giám đốc Lâm đấy ạ…” “Người của công ty tôi?” Ông Lâm ngạc nhiên hỏi :”Là ai vậy ?” “Lạc Chí”. “À, thì ra là cậu ấy à?” Đại Nhi vội nói thêm: “Con người anh ấy vốn dĩ rất chân thật, vẫn mong tổng giám đốc Lâm cân nhắc chút…” “Cậu ta là cốt lõi của bộ phận nghiệp vụ, con người cậu ta cũng không đến nỗi nào, cậu ta là một nhân tài…” “Vậy nhờ ngài giúp đỡ anh ấy!” “Gần đây, công ty có sự thay đổi về nhân sự…” Nói đến đó, ánh mắt của tổng giám đốc Lâm hướng về Đại Nhi. Tim Đại Nhi đập nhanh, cô vội vàng thu xếp đồ đạc bước ra khỏi căn phòng đó. Tối hôm sau, đang ngồi ăn cơm, Lạc Chí thông báo cho cô một tin tốt, nói rằng trưởng Ban nhân sự hôm nay tìm anh nói chuyện, muốn anh làm việc thật tốt, xem ra thời cơ thăng tiến đã đến rồi. Cô mừng thầm vì công sức bỏ ra của mình bước đầu đã có hiệu quả. Ngày lại qua ngày, công sức của Đại Nhi cuối cùng cũng có kết quả: con gái tổng giám đốc Lâm thi đỗ vào trường trọng điểm. Cuối tuần đó, ông Lâm ở nhà chuẩn bị bữa cơm để hậu tạ Đại Nhi và cô đến đúng như đã hẹn. Bàn tiệc chỉ có hai người, rượu vào lời ra, ông Lâm nói hết đủ thứ chuyện, từ chuyện dạy học cho đến con người Đại Nhi, nào là dịu dàng, xinh đẹp, tài năng, nào là Lạc Chí có phúc,…Vừa nhắc đến Lạc Chí, lòng Đại Nhi trĩu nặng: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện của anh ấy…” “Về chuyện của cậu ta tôi nhất định sẽ giúp…” Nói rồi, ông ta chúc Đại Nhi một ly rượu. Thấy tình hình không ổn, cô định rời khỏi đó, ông Lâm liền nắm lấy tay cô, cô dùng hết sức đẩy ra và vừa bước ra cửa, giọng nói của ông Lâm vang lên: “Ngày mai, tôi sẽ tuyên bố về việc thay đổi nhân sự của công ty…” Cô vội dừng bước, ông Lâm liền ôm chầm lấy cơ thể cô… Hôm sau, Lạc Chí được chọn là giám đốc bộ phận của công ty, tối về, anh nhẹ nhàng ôm cô, hôn cô. Lâu lắm rồi Đại Nhi mới được anh ôm ấp như vậy, cô không kìm nổi nước mắt sau đó lại sợ bị anh phát hiện nên liền nói: “Em vui quá nên khóc luôn ấy mà…”. Nghe xong, Lạc Chí càng ôm cô chặt hơn. Sau khi thăng chức, Lạc Chí như biến thành một con người khác, anh tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân và không ngừng quan tâm đến cô. Nhưng Đại Nhi thì ngược lại, cô ngày càng trầm lặng, mặc dù việc làm của cô giúp chồng được vui nhưng với cô đó là một sự uất ức và sợ hãi, thậm chí là căm hận.Cô biết rằng vận mệnh của Lạc Chí hoàn toàn nằm trong tay tổng giám đốc Lâm, mọi việc đều phải phụ thuộc vào ông ta. Cũng từ đó trở đi, ông Lâm thường xuyên gọi điện cho cô, cô nhận ra rằng cô đã đi sai con đường, giờ muốn quay lại cũng không kịp nữa. Nhiều lần cô muốn nói hết mọi chuyện với chồng nhưng cô sợ tổn thương đến lòng tự trọng của anh. Cô thấy có lỗi rất nhiều với anh. Một buổi tối nọ, cô bước ra từ nhà giám đốc Lâm, trời mưa to, ông Lâm lái xe đưa cô về. Lúc cô vừa bước vào trong xe, cô chợt phát hiện chồng cô đang cầm ô đứng đối diện với nhà ông Lâm. Về nhà, cô hỏi anh trời mưa to vậy còn đi đâu, anh trả lời là đến nhà đồng nghiệp. Đại Nhi không hiểu, cô thấy mờ ám, không tin nên hỏi lại lần nữa và câu trả lời của anh vẫn thế. Về sau, cô mới nhận ra mọi hành động của cô Lạc Chí đều biết rõ nhưng tại sao từ trước đến giờ anh không hề trách mắng cô một câu. Thì ra, mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của chồng cô, cô sợ hãi, cô ghê tởm, lẽ nào cô hi sinh tất cả vì chồng để đổi lại là sự lừa dối của anh sao, người chồng cô hết mực yêu thương lại đánh đổi tình yêu chỉ vì muốn thăng quan tiến chức?
Nghỉ hè, cô một mình lên Hoàng Sơn, cô muốn đi tìm cặp chìa khóa mà trước kia họ đã dùng để khóa chặt tình yêu lại. Thì ra không phải có tình yêu là có tất cả, cuộc sống con người luôn bị chi phối bởi nhiều vấn đề khác, cô không dám tin rằng trên thế giới này tồn tại tình yêu thật sự nữa.
Theo Motthegioi
Nhường chồng cho bồ và kết quả thật không thể tin được!
Tôi đã chấp nhận nhường chồng cho bồ, vậy mà mọi chuyện lại diễn ra như vở hài kịch, thật khiến tôi không thể tin được...
Chồng tôi không chung thủy, điều đó đã và đang diễn ra. Nói ra những điều này có vẻ nhẹ nhàng đến vậy, đấy là do tôi đã xác định trước được tất cả mọi chuyện và quyết định buông tay. Anh ta năm lần bảy lượt vì bản thân mà quên đi trọng trách làm cha, làm chồng, tôi không thể cứ mãi ngu muội kéo một người mà bản tính trăng hoa đã ăn vào máu về với gia đình được.
Tôi năm nay 28 tuổi, còn quá trẻ để ly hôn và đi thêm bước nữa. Tôi là một người khá kiên cường và độc lập, rời xa tay cha mẹ sau khi học xong, một mình lên thành phố lập nghiệp, một mình chèo lái cho 2 đứa em ở nhà ăn học, tôi nghĩ rằng cuộc đời mình đã quá khổ cực rồi, ông trời không phụ lòng tôi nữa đâu. Vậy mà ở cái tuổi người đàn bà bắt đầu ổn định sự nghiệp, lo toan cho gia đình, tôi lại có nguy cơ mất trắng tất cả. Tôi đã có một cậu con 5 tuổi, cháu là một bé trai kháu khỉnh và rất ngoan. Gia đình tôi đáng lẽ ra là đang rất hạnh phúc. Chồng tôi, anh ấy làm ở một công ty xuất nhập khẩu linh kiện điện thoại, anh thường phải đi công tác xa nhà, mỗi khi có mặt ở nhà, anh thường phụ giúp tôi việc nhà và trông con nhỏ. Anh vẫn đang làm tròn bổn phận của một người cha, người chồng, nhưng vẫn có thể cặp bồ được...
Bồ nhí của chồng tôi, cô ta quen anh ấy qua một diễn đàn về ô tô trên mạng xã hội. Một lần, hai người đang tranh luận một vấn đề mới ở trên diễn đàn, để tiện "đấu khẩu", hai người nhắn tin cho nhau để thỏa cái tôi của bản thân và từ đấy quen nhau. Sở dĩ biết hết được hết những điều này là do một lần tôi bắt gặp chồng đang chở một cô gái khác sau xe, trong khi chồng lại nói dối tôi đang đi công tác xa nhà 2 ngày. Tôi đang trên đường đi làm, lúc ấy bỏ ngang để phóng xe đi phía sau chồng tôi và thấy họ cùng vào nhà nghỉ. Từ đấy, tôi về nhà và bắt đầu theo dõi chồng mình bằng cách cài đặt định vị trên điện thoại và thuê người xâm nhập tài khoản facebook của chồng để tìm hiểu. Tôi cũng không hiểu nổi vì sao hồi ấy tôi lại có thể bình tĩnh giải quyết mọi chuyện đến vậy.
Bồ nhí của chồng tôi, cô ta quen anh ấy qua một diễn đàn về ô tô trên mạng xã hội. (Ảnh minh họa)
Chồng bảo với bồ rằng anh hiện tại không hiểu nổi được bản thân mình muốn gì. Anh cảm thấy chán nản với cuộc sống nhạt nhẽo của gia đình hiện tại, anh ngày càng thấy không yêu vợ (là tôi) như ban đầu nữa. Mọi thứ với anh bây giờ chỉ là trách nhiệm mà không có tình thương, có chăng là tất cả động lực của anh dồn hết cho đứa con bé bỏng. Tôi không hề làm to chuyện, ngày tôi biết chồng phản bội mình, tôi đã mất 3 đêm dài thức trắng để nghĩ thông suốt mọi chuyện. Thì ra, mọi thứ đều phản bội lại với tất cả những gì mà tôi hy sinh, gia đình này cứ tưởng đang yên lại chứa đựng ngày tàn không định được trước. À, ừ thì xã hội bây giờ người ta ngoại tình cả, đã đến lúc gia đình nhỏ của tôi gặp sóng gió rồi đây!
Và suốt một tuần sau đó, tôi về nhà nhưng chẳng hé răng nói chuyện câu nào. Chỉ tội cho con tôi, cháu còn quá nhỏ, cháu thấy tôi lạnh nhạt, nó cứ thui thủi chơi một mình, thấy bố về là sà vào lòng bố. Chồng tôi cũng cảm nhận thấy điều gì đó, nhưng anh không hỏi, hay nói đúng hơn anh chưa hỏi, anh chỉ im lặng. Tôi cũng đã cố gắng, rất cố gắng để tỏ ra bình thường, nhưng nghĩ tới những điều ghê tởm anh ta đã làm, tôi chỉ muốn phá tan cái nhà này cho hả dạ. Anh chịu đựng được đúng một tuần, đến ngày cuối anh nhắn tin hẹn tôi ra quán cafe nói chuyện. Vợ chồng tôi có một nguyên tắc, đấy là không bao giờ cãi nhau ở nhà, dù có giận nhau đến mấy thì vẫn cố kìm nén để ra ngoài nói chuyện, tránh ở nhà ảnh hưởng con cái và bị hàng xóm dị nghị.
Và suốt một tuần sau đó, tôi về nhà nhưng chẳng hé răng nói chuyện câu nào. (Ảnh minh họa)
- Em nói đi, một tuần nay em có chuyện gì thế? Anh nghe đây!
Chồng tôi vừa tới đã không chịu được bèn hỏi. Tôi nghĩ, thôi thì đến nước này tôi phải nói cho anh ta biết, tôi không thể một mình chịu đựng điều này trong khi bọn họ vẫn hạnh phúc được!
- Em biết hết rồi, anh đừng giấu em nữa. Anh nói đi, cô ta có gì hơn em mà anh phải làm thế?
Chồng tôi đang cầm dở cốc nước, bỗng chết trân tại chỗ, trừng mắt nhìn tôi. Anh vội hỏi:
- Chuyện gì? Em nói gì lạ thế, cô ta là cô nào?
Tôi bèn hét lên:
- Anh im đi, thật ghê tởm, tôi căm thù các người! Tôi biết hết, biết hết tất cả. Có cần tôi cho xem tin nhắn không? Có cần tôi cho xem hình ảnh không?
Anh run bắn người, còn tôi thì thấy hả dạ lắm, anh đáp:
- Em theo dõi anh? Ai cho phép em theo dõi anh? Bọn anh chỉ là bạn!
- Bạn ư? Bạn mà kéo nhau vào nhà nghỉ ư? Thôi anh im đi, tôi sẽ đệ đơn ra tòa, tôi sẽ để cho hai người được toại nguyện!
Tôi không thể kìm nén được nữa, một tuần qua với tôi là quá đủ rồi. Chồng tôi vội nhẹ giọng:
- Em bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó. Em biết được những gì rồi, em nói đi...
Tôi òa khóc nức nở. Cuộc đời tôi sao lại khổ đến vậy? Tôi đã làm gì sai sao? Gia đình tôi đang hạnh phúc kia mà, tôi cứ ngỡ chồng mình không giống như những người đàn ông thời nay kia mà. Ai giúp tôi với, tôi muốn được về nhà với cha mẹ, tôi không muốn đối mặt với thực tại này đâu. Rồi một lúc sau bình tĩnh lại, tôi yêu cầu anh kể lại tường tận cho tôi, tất cả!
Anh sau một lúc suy nghĩ, anh mới bắt đầu kể, anh kể từng nào, tôi khóc từng ấy. Những chuyện anh kể không nằm ngoài những điều tôi đã biết, tôi còn biết thêm rằng bồ nhí của chồng tôi thua tôi 4 tuổi, tức là cô ta 24 tuổi, cũng vừa mới ly dị chồng. Chắc cũng vì thế mà hai người mới có nhiều chuyện tương đồng để tâm sự cùng nhau. Hai chúng tôi ngồi nói chuyện đến chiều muộn, có lúc chỉ ngồi im lặng nhìn nhau, nhìn nhau nhưng trong tâm không ai hiểu ai đang nghĩ điều gì. Tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình, tôi muốn chúng tôi ly hôn nhau, một khi đã không còn gì, tốt nhất là để nhau được giải thoát. Vậy nhưng anh không muốn vậy, anh bảo rằng tôi hãy bình tĩnh, hãy để anh được suy nghĩ thêm. Anh không thể bỏ con và gia đình...
Rồi đến lúc phải đi đón con, tôi quệt vội nước mắt đứng dậy, bảo với anh cứ ngồi đây suy nghĩ, tôi về đón con rồi về cho con ăn kẻo muộn. Ý của tôi vẫn không đổi, tôi chẳng muốn nhiều lời, tôi chịu đựng đủ rồi.
Tối hôm đó, nhà tôi cứ như địa ngục. Con hình như cảm nhận được điều gì, ngoan ngoãn một cách kì lạ, không mè nhèo như mọi hôm. Tôi ngủ với con, còn anh ngủ một mình. Sáng ra, chúng tôi đi làm sớm và cũng chẳng nói với nhau câu nào. Cứ thế 3 hôm sau, anh hôm nào cũng về nhà lúc tối muộn, người nồng nặc mùi rượu. Rồi tôi lại nhận được tin nhắn, tự xưng là "bạn" của chồng tôi, muốn được nói với tôi đôi lời. Người ấy hẹn gặp nhưng tôi không muốn, họ bèn nhắn tin, ngụ ý rằng xin tôi hãy tha thứ cho chồng tôi, anh ấy không hề có lỗi. Người ấy còn bảo rằng cả người ấy và chồng tôi đã quá ích kỷ mà không nghĩ cho ai khác, mong tôi hãy để chồng có một con đường được trở về với gia đình, từ giờ người ấy sẽ không bao giờ liên lạc với chồng tôi...
Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Càng ngày mọi chuyện càng rắc rối là như thế nào? Chắc chắn hai người này không thể dứt nhau ra được, tôi chắc chắn được điều đó. Bởi vì họ đến với nhau không phải do nhu cầu, họ còn chia sẻ với nhau nhiều hơn thế. Tôi nhường chồng cho rồi, còn không được yên thân sao? Còn tôi, sao tôi tội nghiệp thế này? Điều gì sẽ xảy đến ở tương lai đây?
Theo Motthegioi
Giả làm gái hư thử lòng bạn trai, kết quả khiến tôi ngỡ ngàng Tôi sẽ giả làm gái hư để xem anh phản ứng như thế nào. Nhìn thấy tôi trong bộ dạng mới, liệu anh có khước từ tôi không? Hay mèo lại chê mỡ? Em không muốn làm một cô gái ngoan hiền nữa (ảnh minh họa) Tôi và người anh yêu nhau được chừng hơn nửa năm. Suốt thời gian đấy giữa chúng...