Hí hửng tưởng vớ được “rùa vàng”, tôi cởi phăng áo giữa đường rồi tuyên bố chia tay
Hạ quyết tâm, đứng giữa nhà hàng, tôi cởi phăng chiếc áo khoác anh mua cho mình, ném thẳng xuống đất.
Tôi và anh quen rồi yêu nhau từ khi tôi vẫn là cô sinh viên năm thứ 2 Đại học. Lúc đó, anh đã đi làm có thu nhập. Vì thế, tình yêu của tôi “xịn” hơn lũ bạn có bạn trai cùng là sinh viên. Anh có thể đưa tôi đi ăn nhà hàng thay vì các quán xá vỉa hè. Anh mua tặng tôi nhiều món quà giá trị và trả tiền cho mọi lần hẹn hò của chúng tôi.
Sau khi tôi trao lần đầu tiên cho anh, anh bắt đầu lo cho tôi mọi thứ. Từ học phí, chi tiêu ăn ở, quần áo, giày dép, đồ dùng cá nhân… Dù tôi không hề đòi hỏi. Anh biết nhà tôi nghèo, bố mẹ chỉ chu cấp cho tôi 1 khoản nhất định. Anh thương tôi, không muốn tôi đi làm thêm vất vả, cũng không muốn tôi phải thiếu thốn, nên tự nguyện chu cấp thêm cho tôi.
Tôi hạnh phúc lắm, vì có người bạn trai sẵn sàng che chở cho mình. Nhưng cảm giác vui vẻ, hạnh phúc ấy cũng chỉ kéo dài một quãng thời gian. Anh bắt đầu nảy sinh thái độ hống hách, trịch thượng và ra vẻ bề trên với tôi. Bởi anh đang nuôi tôi ăn học đấy, anh có quyền.
Tôi chịu tổn thương rất nhiều vì những câu nói trong lúc cãi vã đó của anh.(Ảnh minh họa)
Giống hệt mấy cặp vợ chồng mà cô vợ ở nhà trông con, làm việc nhà. Chồng lo kinh tế gia đình, lúc này cũng lên mặt mắng vợ “ăn bám”, coi thường vợ vô cùng. Mối quan hệ của tôi với bạn trai cũng vậy, càng ngày anh càng không tôn trọng tôi.
Video đang HOT
Tôi buồn lắm, nhưng hễ tôi cãi lại anh, anh thể nào cũng chỉ mặt tôi mắng: “Em im ngay. Em có tư cách gì mà cãi lại anh? Em ngoan ngoãn thì còn có tiền tiêu, em ngang ngược thì chả còn cháo mà húp đâu”.
Tôi chịu tổn thương rất nhiều vì những câu nói trong lúc cãi vã đó của anh. Song sau mỗi lần cãi nhau, anh lại xin lỗi làm lành, và tôi luôn mềm lòng tha thứ. Có lẽ cũng vì tôi biết ơn anh đã chăm sóc cho tôi những ngày tháng qua. Nếu không có anh, cuộc sống học tập, sinh hoạt của tôi ắt hẳn gặp nhiều khó khăn.
Tôi và anh dự định sau khi tôi ra trường sẽ làm đám cưới. Nhưng càng gần tới ngày tốt nghiệp, tôi càng thấy chán nản. Trước đây tôi sẽ cực vui vẻ khi mường tượng đến đám cưới của tôi và anh. Lúc này tôi chỉ thấy mệt mỏi và sợ hãi.
Chúng tôi càng ngày càng cãi nhau nhiều hơn. Hôm đó anh đưa tôi đi ăn. Trong quán ăn, khi thức ăn được đưa lên, tôi đói quá liền gắp một miếng thịt bỏ vào miệng ăn trước.
Anh liền to giọng quát tôi: “Em học đâu ra cái thói hỗn hào, vô lễ như thế hả? Không nhìn thấy anh còn chưa động đũa à? Còn chẳng lau đũa, lau bát cho anh đã vội vội vàng vàng ăn trước. Em sắp chết đói tới nơi rồi hả?”.
Mấy vị khách ngồi bàn gần chúng tôi cũng phải quay qua nhìn. Tôi vừa xấu hổ, vừa uất ức đến nỗi không kìm được mà bật khóc ngay tại chỗ. Anh chẳng những không mủi lòng, còn khó chịu hằn học: “Thôi thôi, đừng có giở cái bài nước mắt ngắn dài ra nữa. Ăn cơm của người khác thì biết điều một chút. Em nhìn bản thân xem, cả bộ quần áo em đang mặc trên người cũng do ai mua cho, mà còn bày ra vẻ mặt đấy với anh!”.
Tôi hèn nhát, kém cỏi, tham lam quá, để rồi giờ người ta coi mình chẳng đáng một xu.(Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm vì những lời lẽ của anh. Tôi nhục nhã quá phải không? Ăn bám bạn trai, để rồi giờ bị sỉ vả, khinh miệt không tiếc lời. Lúc ấy, tôi cảm thấy mình thật nực cười. Tôi chỉ cần chịu khổ một chút, tôi có thể ngẩng cao đầu mà sống rồi. Tôi hèn nhát, kém cỏi, tham lam quá, để rồi giờ người ta coi mình chẳng đáng một xu.
Hạ quyết tâm, đứng giữa nhà hàng, tôi cởi phăng chiếc áo khoác anh mua cho mình, ném thẳng xuống đất. Cũng may bên trong tôi có mặc váy 2 dây. Tôi nhìn thẳng anh, tuyên bố: “Trả cho anh đấy. Từ giờ tôi không cần bất cứ thứ gì từ anh nữa! Chúng ta chia tay ở đây. Còn anh, chớ đi rêu rao rằng đã nuôi báo cô tôi. Thế mấy năm qua, anh “chơi” con gái ngoan hiền nhà người ta, anh đã trả tiền chưa?”.
Quả thực, lúc ấy tôi phẫn nộ tới đỉnh điểm nên mới thốt ra mấy lời đanh đá như vậy. Sau đó anh có liên lạc xin lỗi, nhưng tôi chẳng còn chút tình cảm nào với anh cả, tất nhiên tôi từ chối ngay lập tức.
Hoàng Hoa
Theo eva.vn
Phải làm gì với cô vợ hay lục lọi "trộm" điện thoại của chồng?
Có lần nữ đồng nghiệp nhắn tôi đi ăn trưa, thế mà vợ suy diễn chắc phải "bồ bịch" mới nhắn cho nhau tình cảm thế, chờ nhau đi ăn trưa sau đó chắc sẽ đi nhà nghỉ.
Vợ tôi là một người đảm đang, chu toàn mọi việc trong gia đình từ nhỏ đến lớn. Cô ấy cũng chăm sóc chu đáo chồng con và gia đình nhà chồng. Về điều này, tôi rất tự hào và yên tâm khi lấy được cô ấy.
Tôi sẽ khó chê vợ được ở điểm nào nếu cô ấy không có tính xấu mà tôi cảm thấy khá mệt mỏi, đôi khi chúng tôi cãi nhau cũng vì nó. Tôi tự thấy mình là người đàng hoàng, không làm gì khuất tất hay có lỗi với vợ con. Nhưng vợ tôi có vẻ vẫn nghi ngờ chồng nên hay rất hay lục lọi, xem trộm điện thoại của tôi bất cứ lúc nào cô ấy có thể.
Có lần nữ đồng nghiệp nhắn tôi đi ăn trưa, thế mà vợ tôi suy diễn chắc phải "bồ bịch" mới nhắn cho nhau tình cảm thế (ảnh minh hoạ- Tạp chí gia đình Việt và trẻ em)
Có lần phòng tôi liên hoan, tôi bận công việc ở ngoài chưa về kịp. Cô đồng nghiệp nhắn tin "Anh ơi, anh về chưa, anh chưa về thì em chưa ăn được đâu". Ở cơ quan chúng tôi vẫn hay đùa nhau như vậy và thực ra nhắn như thế cũng khá bình thường, thế mà vợ tôi làm ầm lên. Cả đêm cô ấy không cho tôi ngủ chỉ để truy vấn xem nữ đồng nghiệp kia là ai, quan hệ với tôi lâu chưa, cô này có gia đình chưa... Cô ấy còn suy diễn chắc phải "bồ bịch" mới nhắn cho nhau tình cảm thế, chờ nhau đi ăn trưa sau đó chắc sẽ đi nhà nghỉ. Rồi cô ấy còn khẳng định, cô nữ đồng nghiệp kia chắc là người chả ra gì, sống buông thả, lẳng lơ đến thế...
Cũng có lần giữa đêm, nhân viên nữ của tôi gọi điện vì có việc gấp. Vợ tôi đang ngủ cũng chồm dậy hỏi xem người gọi điện là ai, đêm hôm gọi điện như thế có ý gì, mà sao tôi nói chuyện lại nhẹ nhàng như thế...
Tủ đựng tài liệu, đồ dùng cá nhân của tôi, thỉnh thoảng cô ấy "kiểm tra" xem tôi có giấu gì không. Nhiều lúc tôi coi như không biết cho yên chuyện, nhưng thực sự cảm thấy khó chịu và mệt mỏi.
Tôi là người sống vô trách nhiệm, buông thả không quan tâm đến vợ thì đi một nhẽ, đây cô ấy và gia đình vợ không chê tôi được ở điểm nào, bản thân tôi cũng chu toàn mọi việc đối với gia đình, vợ con. Tôi phải làm gì để vợ tôi bỏ dần những tính xấu kia đi, ai có "sáng kiến" gì mách cho tôi với./.
Theo vov.vn
Khám phá chiếc cặp của học sinh Nhật Bản: Bên trong chứa đựng cả "thế giới" Hình ảnh học sinh Nhật Bản tung tăng đến trường với bộ đồng phục đẹp đẽ, chiếc cặp dễ thương thường thấy qua các bộ phim hoặc tranh vẽ. Chắc hẳn nhiều người sẽ tò mò bên trong chiếc cặp đó có những gì. Chiếc cặp chống gù lưng dành cho học sinh của Nhật Bản đã không còn quá xa lạ với...