Hí hửng tưởng bỏ được vợ cũ là xong, ai ngờ lại đi vào bước đường thật thê thảm hơn
Tôi sống vui vẻ, hạnh phúc được 1 năm đầu nhưng không lâu sau thì vỡ mộng. Lúc ấy, tôi mới thấy ân hận vì bạc với vợ cũ, nhưng mọi thứ đã muộn mất rồi…
Vợ chồng tôi kết hôn 5 năm thì tôi có bồ. Thú thực, cuộc hôn nhân này vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã thấy không hạnh phúc. Bởi tôi kết hôn theo ý bố mẹ. Thời điểm ấy bố tôi ốm nặng, nguyện vọng cuối cùng của ông chỉ là nhìn tôi yên bề gia thất.
Vợ ở gần nhà, cô ấy khá hiền lành, dịu dàng, có học thức, nói chung cả khu xóm không ai là không khen ngợi. Chúng tôi cưới nhau, ai cũng khen là cặp trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa.
Về ở với nhau, vợ làm rất tròn bổn phận của một người dâu con, cô ấy đảm đang tháo vát, việc nhà thu vén đâu vào đấy. Cưới hơn 1 năm thì cô ấy sinh con trai đầu lòng.
Quãng thời gian bố tôi ốm bệnh cũng là cô ấy tận tình chăm sóc, đến khi bố tôi mất, cũng cô ấy chạy lên chạy xuống lo toan… Nói chung với vợ, tôi cảm thấy có ơn, có nghĩa nhiều hơn.
Tôi luôn có suy nghĩ đền đáp cô ấy, vì thế suốt mấy năm sống chung, tôi cũng cố gắng hoàn thành nghĩ vụ của mình, dù trong lòng tôi vẫn thấy thiếu thốn thứ gì đó.
Rồi tôi tình cờ quen Mai, một cô gái trẻ trung, cá tính, nói chung khác biệt hoàn toàn với vợ. Tôi bị cô ấy làm cho mê mệt, qua lại vụng trộm một thời gian thì vợ phát hiện. Cô ấy viết đơn ly dị, tôi ký không một chút ăn năn, bởi thời điểm đó tôi bị tình mới làm cho u mê. Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi thứ với vợ để cưới người tình mà thôi.
Chúng tôi ra tòa trong sự ngỡ ngàng tột độ của gia đình, bạn bè… không một ai tin nổi. Mẹ tôi sốc nặng, nhất là khi bà hay tin tôi có bồ bên ngoài. Bà bảo, đừng mơ có đứa nào đặt chân được vào nhà này, bà chỉ có một con dâu duy nhất mà thôi.
Video đang HOT
Thuyết phục mẹ không được, tôi đăng ký xong thì đưa Mai ra ngoài ở.
Một năm đầu thực sự chúng tôi rất hạnh phúc, rất ngọt ngào, cô ấy chiều chuộng tôi, cuộc sống ăm ắp tiếng cười. Chuyện chăn gối cũng tuyệt vời không gì tả nổi. Cô ấy nóng bỏng, nhanh nhẹn, giống con mèo vậy… Tôi thấy sự lựa chọn của mình thật sự đúng đắn. Lâu lắm rồi tôi không được tận hưởng cảm giác hạnh phúc, yêu đương mật ngọt đến vậy.
Hơn 1 năm sau, mẹ tôi bị tai biến nhẹ. Tôi phải thuyết phục mãi mẹ mới đồng ý cho vợ chồng tôi về, ý tôi là để vợ chăm sóc mẹ tiện hơn.
Thế nhưng khi về sống chung, có chút trách nhiệm, nghĩa vụ dâu con, vợ thay đổi hẳn.
Sáng nào cô ấy cũng ngủ đến tận 7h, dậy cái thay đồ rồi đi làm luôn, không nấu cho mẹ tôi nổi một bữa sáng, tôi nói thì vợ bảo thích thì tôi tự nấu không thì thuê người, chứ cô ấy không phải ô sin. Mẹ tôi nghe thấy, bà uất đến mức suýt thì ngất.
Việc nhà cô ấy cũng không làm, lúc mẹ tôi khỏe hơn chút, bà tự mình làm, không nói với vợ chồng tôi câu nào. Nhìn dáng bà ra quét, vào lau dọn, tôi thấy mình bất hiếu quá thể.
Mẹ ghét vợ, vợ thì thái độ với bà, thành ra không khí gia đình căng thẳng vô cùng. Không ai nói với ai câu nào. Nhà 3 người mà như cái bóng lặng lẽ sống với nhau.
Có hôm bà sang nhà vợ cũ, đón cháu về chơi, vợ tôi hầm hầm đá thúng đụng nia rồi bỏ đi cả ngày mới về, tôi ở giữa thấy khó xử vô cùng.
Tôi nghĩ mãi không biết nên làm cách nào cải thiện mối quan hệ giữa mẹ và vợ. Cuối cùng, tôi bảo cô ấy hay sinh con, có cháu rồi mọi thứ sẽ khác, ai ngờ cô ấy bảo không sinh nở gì hết. Đẻ ra rồi xấu xí, xồ xề, thời gian đâu mà chăm con. Ý nói vậy thì cô ấy không muốn sinh hoặc còn lâu mới sinh. Người phụ nữ lấy chồng mà không muốn sinh con thì thật sự là một bi kịch cuộc đời.
Càng ngày tôi càng thấy mệt mỏi, cảm giác mình bước lầm lỡ thật sự rồi. Tôi bỗng nghĩ đến vợ cũ… Thấy ân hận, nuối tiếc, nhớ lại những ngày gia đình vui vẻ, quây quần… vợ nấu những món cả nhà cùng thích, con trai chạy đi chạy lại gắp thức ăn cho mọi người… ai nấy cũng đều vui vẻ…Bỗng nhiên, tôi khóc như một đứa trẻ khi nhìn ảnh con. Nhấc điện thoại lên gọi, thuê bao không liên lạc được.
Tôi thật sự chán lắm… tôi thật là một gã tồi.. Tôi đã làm gì thế này, tôi làm khổ vợ, khổ con, khổ mẹ. Tôi bỏ người vợ hiền để cưới về một người như này sao… Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo Afamily
Vợ hí hửng khoe que thử thai hai vạch mà tim tôi thắt lại
Cô ấy không hề biết tôi đã đi thắt ống dẫn tinh từ hai năm trước. Tôi cũng không hề biết bố đứa bé cô ấy đang mang trong bụng là ai.
Sau nửa năm tìm hiểu, tôi quyết định cầu hôn để chính thức được rước người mình yêu về nhà. (Ảnh minh họa)
Tôi là người không may mắn trong đường hôn nhân. Tôi và vợ trước yêu nhau 7 năm, cứ nghĩ về chung một nhà sẽ hạnh phúc viên mãn. Ngày đó ai dự đám cưới chúng tôi đều khen nức nở tình yêu chúng tôi là tình yêu cổ tích. Thế mà về sống chung mâu thuẫn cứ nảy sinh liên tục. Khi vợ cũ sinh đứa con đầu, tôi cũng quá chán ngán cuộc hôn nhân này nên âm thầm đi thắt ống dẫn tinh. Cuối cùng, chúng tôi ly hôn khi con trai vừa tròn 2 tuổi.
Tôi sống buông thả suốt một thời gian dài đến khi gặp được Duyên. Duyên đúng như chính cái tên cô ấy, duyên dáng, tỉ mỉ, ăn nói dịu dàng. Một người đàn ông từng trải như tôi mà vẫn ngã trước cô ấy. Dù biết cô ấy làm nhân viên phục vụ quán cà phê vẫn không khiến tôi nản lòng. Cứ tan giờ làm tôi lại đến quán cà phê ngồi đợi khi cô ấy về mới về. Cứ thế đến hơn 4 tháng thì Duyên nhận lời làm người yêu của tôi.
Tôi cũng nói rõ về cuộc sống hôn nhân trước đây của mình. Khi nói, tôi cố quan sát xem vẻ mặt của Duyên thế nào? Và tôi nhận ra cô ấy yêu mình thật lòng. Bởi mỗi khi nói về vợ cũ cô ấy đều tỏ thái độ khó chịu như đang ghen. Nhưng nói tới con trai tôi thì cô ấy lại ngậm ngùi. Rồi chính cô ấy đòi tôi dẫn đi tới trường thăm con trai. Mới lần đầu gặp cô ấy đã tự gọi mình là mẹ làm tôi rất xúc động. Sau nửa năm tìm hiểu, tôi quyết định cầu hôn để chính thức được rước người mình yêu về nhà.
Tôi và Duyên sống hạnh phúc hơn nhiều so với cuộc hôn nhân trước. Nhưng tôi vẫn muốn thử cô ấy thêm một thời gian nữa trước khi đi tháo ống dẫn tinh. Tôi không muốn bi kịch con cái lặp lại một lần nữa nếu tôi và vợ chia tay nhau. Mẹ tôi cũng không biết nên cứ đổ dồn mọi nghi vấn vào Duyên vì gần 3 tháng cô ấy vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhiều lần Duyên đòi tôi đi khám nhưng tôi lấy lí do công việc để từ chối. Bản thân cô ấy cũng tự đi khám và đem giấy chứng nhận mình hoàn toàn khỏe mạnh cho mẹ tôi xem. Đáp lại, mẹ tôi cho rằng cô ấy là gái bán cà phê nên chắc gì còn sinh con được nữa. Thấy vợ bị mẹ mắng, tôi cũng xót xa lắm nhưng vẫn không dám nói ra sự thật. Tôi đang định hết tháng này sẽ đi tháo ống dẫn tinh để hòa giải mối quan hệ giữa mẹ với vợ.
Vậy là cô ấy đã phản bội tôi chỉ vì muốn chứng minh cho mẹ tôi thấy cô ấy không hư hỏng đến mức không thể có con. (Ảnh minh họa)
Vậy mà mới hôm qua thôi, vợ đã khiến tôi chao đảo thật sự. Vừa thấy tôi đi làm về, cô ấy đã kéo lên phòng rồi lấy chiếc que thử thai ra hồ hởi khoe. "Chúng ta có con rồi đấy nhé? Lỗi không phải do em nhé. Em đang mang thai con anh rồi, mẹ sẽ không có lý do gì để hành hạ hay bắt em rời xa anh nữa. Em hạnh phúc quá, hạnh phúc quá".
Vợ nói rất nhiều nữa nhưng tôi không lọt được vào tai thêm tiếng nào. Mắt tôi chỉ nhìn trừng trừng vào que thử thai trước mặt. Cô ấy không hề biết tôi đã đi thắt ống dẫn tinh từ hai năm trước. Cũng như tôi không hề biết bố đứa bé cô ấy đang mang trong bụng là ai. Vậy là cô ấy đã phản bội tôi chỉ vì muốn chứng minh cho mẹ tôi thấy cô ấy không hư hỏng đến mức không thể có con.
Trong lúc tức giận quá mức, tôi giật ngay chiếc que thử thai ném vào thùng rác rồi trừng vợ một cái rồi bỏ đi. Khuya tôi về thì vợ đã ngủ nhưng nước mắt vẫn chảy. Nhìn vợ, tôi vừa thương vừa giận. Phải làm sao để tôi chấp nhận được sự thật này đây?
Theo Giadinh.net
Vợ cũ đi lấy chồng Cô con gái 6 tuổi của tôi mân mê tấm thiệp hồng xinh xắn ở trên bàn rồi đánh vần tên trên tấm thiệp. Tôi bảo đó là thiếp mời đám cưới của mẹ. Con bé reo lên: "Bố đưa con đi xem mẹ làm cô dâu nhé. Lần trước mẹ làm cô dâu con không được xem". Nghe con trẻ ngây thơ...