Hí hửng lấy được chồng “đại gia”, đêm tân hôn mới biết mấy chục cây vàng đều là “vàng mã”
Tôi cứ tưởng mình lấy được ông chồng “vàng mười”, ai ngờ đâu, tôi toan tính với anh, còn anh cũng lập mưu đưa tôi “vào tròng”.
Tôi 25 tuổi, vừa kết hôn cách đây gần 2 tuần. Cuộc hôn nhân màu hồng tưởng bao người mơ ước đến giờ phút này vỡ tan như bong bóng xà phòng. Mà thực ra, mọi chuyện sớm vỡ từ đúng đêm tân hôn.
Tôi là dân tỉnh, về Hà Nội học rồi bám lại ở đây đi làm luôn. Quen anh qua giới thiệu của bạn bè, nghe đâu anh nhà anh cũng bề thế lắm, bố anh mở công ty riêng, còn anh cũng đang kinh doanh cùng bố.
Anh là người khá ga lăng, vui vẻ, dễ gần. Phải nói thật, tôi thích anh một phần, một phần cũng cân đo điều kiện kinh tế. Tôi không biết những cô gái trẻ khác “thần thánh hóa” tình yêu thế nào, nhưng với một đứa lăn lộn đi làm khắp nơi như tôi mới hiểu, yêu đến mấy thì yêu, cơm áo gạo tiền vẫn cứ là gánh nặng đáng lo lắng nhất.
Tôi tính anh là người ở đây, nếu lấy được tôi không phải lo nhà cửa, chưa kể kinh tế của anh cũng rất tốt. Nhà con một, công ty sau này không của anh thì của ai. Vậy là tôi nhận lời yêu anh.
Hơn 5 tháng sau tôi có bầu, gia đình hai bên vội vã gặp mặt, làm đám cưới. Tôi tự vẽ ra cuộc sống nhung lụa màu hồng, tự thấy mình may mắn, khôn ngoan.
Tôi còn nhớ trong đám cưới hôm ấy, quan khách, bạn bè, họ hàng nhà tôi được phen lác mắt khi mẹ chồng, chị chồng, cô dì chú bác bên chồng lần lượt lên trao vàng, có đến mấy chục cây, ai cũng bảo tôi đúng là số sướng hơn tiên.
Vậy mà đêm tân hôn, tôi điếng người khi nghe chính miệng chồng thú nhận, toàn bộ số vàng đấy đều là vàng giả, công ty nhà anh làm ăn thua lỗ nhưng không dám nói cho ai. Đám cưới cũng là dịp để nhà anh chứng tỏ kinh tế vẫn rất vững với đối tác làm ăn, không còn cách nào khác nên buộc lòng mới phải làm như thế.
Video đang HOT
Tôi nghe như có sét đánh bên tai, cảm giác như mình giống như trò hề của cả họ nhà anh vậy.
Tôi khóc suốt, chồng dỗ không được, xin lỗi không được quay ra bảo hay tôi cưới anh là đề nhòm ngó tài sản, nên giờ mới nặng nề như vậy.
Tôi uất lắm, từ hôm cưới đến nay cứ nhìn thấy chồng muốn đi chỗ khác ngay cho đỡ bực. Tất nhiên, tôi không dám tỏ thái độ gì với mẹ chồng, dù vẫn tỏ ra vui vẻ ngoài mặt nhưng trong lòng tôi khó chịu lắm. Lạ một nỗi, bố mẹ anh cứ bơ đi, không ai được một lời thanh minh hay xin lỗi gì.
Tôi chẳng biết làm gì bây giờ cả. Bỏ thì không được, hơn nữa tôi còn đang bầu bí. Nhưng cứ nghĩ đến trái đắng hôm đám cưới là tôi uất. Được tiếng mà nào có được miếng nào, trong khi vẫn phải mang danh số sướng, lấy được chồng giàu…
Theo Phunutoday
Cầm tờ 100 đô nhàu nhĩ vợ đưa, tôi hí hửng mang đi cất mà không để ý đến việc động trời
Vợ tôi nhét tờ 100 đô nhàu nhĩ vào tay cho tôi. Tôi giật lấy rồi mỉm cười. Tổng cộng bữa giờ vợ tôi làm được phải 2000 đô. Hôm nay tôi sẽ mang tiền đến ngân hàng để gửi.
ảnh minh họa
Tối đó tôi về nhà muộn, lúc về đã thấy vợ ngồi lù lù ở giữa nhà. Thấy tôi về, cô ấy đi hâm đồ ăn lại cho tôi rồi đợi tôi ở bàn ăn. Tắm rửa xong, tôi bước ra thì nghe vợ thủ thỉ:
- Anh này...
- Gì?
- Hôm nay cho em nghỉ đi. Em mệt lắm!
- Nghỉ là nghỉ thế nào? Tôi đã hẹn với sếp rồi. Hơn nữa cô nhìn đi, đống nợ nhà cô để lại đó tôi còn phải trả. Cô không biết làm gì, chỉ làm mỗi cái nghề đó mà còn không chăm chỉ nữa thì lấy tiền đâu ra?
- Vâng...
Nói rồi cô ấy vào phòng ngủ thay đồ. Một lát sau, vợ tôi từ chỗ là một bà nội trợ ăn mặc giản dị đã biến thành một quý bà quyến rũ. Tôi nhìn vợ, trong lòng vừa gợn lên cảm giác vừa thích thú vừa giận dữ. Tôi đã lấy một con cave về làm vợ vì nó quá đẹp và quá hiền, nhưng tôi không chấp nhận rằng nên để quá khứ của vợ ngủ yên, tôi phải đào bới nó hằng ngày cho hả giận, tôi nghĩ, nếu tôi không làm thế thì cô ấy không biết rằng tôi đã phải chịu nhiều lời đàm tiếu như thế nào, chịu nhiều thiệt thòi như thế nào khi cưới cô ấy về. Không những thế, tôi còn gánh thêm số ợ 30 triệu cho gia đình cô ấy nữa.
Thế nên khi ông sếp của tôi đề nghị chuyện tôi tìm cho ông ấy một mối để "giải quyết nhu cầu" thì tôi nghĩ ngay ra vợ mình. Nếu là cô ấy làm thì tôi sẽ lấy được tiền. Sếp tôi giàu, lại hám gái. Nếu biết tôi tự tay dâng vợ cho ông ấy, có khi ông ta còn cất nhắc tôi lên làm trưởng phòng cũng nên.
Vợ tôi nghe xong đề nghị của tôi thì một mực từ chối. Tôi rít lên:
- Cô phải biết điều chứ? Ai cứu cô ra khỏi cái động quỷ ấy? Ai cưới cô? Ai trả nợ cho nhà cô? Ai cho cô mái nhà, cơm ăn, áo mặc? Giờ đã đến lúc cô trả ơn tôi rồi. Đừng có mà lật lọng. Cô từng làm nghề đó rồi, có thanh tao gì nữa đâu mà giữ?
Vợ tôi ngồi im thin thít, không nói một câu gì. Tối hôm đó cô ấy theo tôi đến khách sạn. Mỗi lần phục vụ sếp tôi xong, ông ấy thường nhét vào ngực vợ tôi tờ 100 đô la. Tôi khi nào cũng chờ sẵn ngoài cửa khách sạn, lấy tiền chứ không để cho vợ tôi giữ.
Từ ngày vợ tôi phục vụ sếp, ông ta ưu ái tôi hơn hẳn. Ông ấy bảo vợ tôi rất tuyệt, lại là "rau sạch" nữa nên ông ấy rất yên tâm. Tôi cười nhếch mép, ông ấy không hề biết rằng quá khứ vợ tôi từng là một cô cave có tiếng. Với tôi thì điều đó cũng chẳng có gì to tát. Miễn là tôi được tiền, được sếp trọng dụng là ổn.
Sáng hôm ấy cũng giống như bao lần khác. Tôi đợi vợ ngoài cửa khách sạn. Thấy vợ đi ra, tôi chạy tới lấy tiền. Vợ tôi nhét tờ 100 đô nhàu nhĩ vào tay cho tôi. Tôi giật lấy rồi mỉm cười. Tổng cộng bữa giờ vợ tôi làm được phải 2000 đô. Hôm nay tôi sẽ mang tiền đến ngân hàng để gửi. Nghĩ thế nên tôi hí hửng đi trước, ai ngờ...
Cứ nghĩ vợ đi đằng sau như mọi khi nên tôi cứ ung dung đi trước. Ai ngờ nghe tiếng phanh "kít" của ô tô phía sau rồi có người hét lên: "Trời ơi, có người tự tử". Tôi hốt hoảng quay lại thì thấy vợ tôi nằm trước đầu xe tải, người be bét máu. Tôi rụng rời chân tay, tờ tiền 100 đô trong tay tôi cũng bay luôn. Tôi chạy đến nhưng vợ tôi đã tắt thở.
(Ảnh minh họa)
Đám tang vợ tôi, ai cũng khóc, tôi cũng vậy. Nhưng đi kèm với sự thương xót là sự hối hận tột độ. Tôi không ngờ vợ tôi lại làm như thế. Mở bức thư cô ấy gửi lại ra đọc, tôi mới sững sờ:
"Chồng ạ!
Em cảm ơn anh vì đã cưu mang, đùm bọc và cho em một mái nhà khi em rơi vào cảnh khốn cùng. Cả việc anh trả nợ cho em nữa. Nhưng em đã nghĩ anh lấy em, chấp nhận em vì tình yêu và em đã đối xử lại với anh như vậy. Nhưng em đã nhầm, anh chỉ xem em là con cave không hơn không kém. Em đã nhắm mắt làm việc anh muốn để trả lại tiền cho anh, nhưng giờ em muốn thoát khỏi cảnh làm cave. Em muốn làm người, làm vợ, làm mẹ chứ em không muốn làm cave nữa anh ơi".
Tôi cứ ngồi đó khóc tấm tức. Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi đã bị sự ích kỷ và độc ác của mình làm che mắt mọi thứ. Giá như tôi bỏ qua hết những thứ đó để chấp nhận cô ấy thì bây giờ, cô ấy đã không nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo kia rồi.
Theo blogtamsu
Hí hửng tưởng ly hôn với vợ là được giải thoát, ai ngờ... Ngày vợ kí vào đơn ly hôn, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Vậy là cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân tẻ nhạt, đầy bi kịch này. Vừa về đến nhà chồng, cô ấy đã mặt sưng lên vì thái độ của mẹ tôi. Rồi sáng ra, không làm gì, cứ ngủ tới tận 9 giờ. (Ảnh...