Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Video đang HOT
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Tự ái cá nhân, tôi bắt em trả lễ
Tôi như kẻ điên khi không biết làm việc gì có thu nhập tốt hơn và bị người nhà em nhìn bằng ánh mắt khác.
Tôi đã 30 t.uổi, trải qua bao mối tình nhưng dù là người chung tình, tôi vẫn không giữ được ai. Đến khi quen em, tôi đã tưởng sẽ có kết cục tốt đẹp nhưng rồi cũng như những mối tình trước kia. Em làm công chức với thu nhập ổn định, còn tôi chỉ là một Freelancer (làm nghề tự do) nên thu nhập theo thời vụ. Chúng tôi quen nhau khi tôi làm gần nhà em.
Rồi chúng tôi yêu nhau như những kẻ cô đơn lâu năm bắt gặp được nhau. Gần 3 năm yêu, chúng tôi định làm đám hỏi và sẽ cưới xin nhưng tôi thấy công việc của mình không có tương lai. Tôi lo cưới em rồi, tôi sẽ không có khả để lo cho gia đình với thu nhập như vậy. Gia đình em, ai cũng thành đạt, công việc ổn định nên mọi người nhìn tôi với ánh mắt khác. Tôi tự ái, tủi thân và hay gây gổ với em. Em cũng trấn an, động viên tôi cố gắng nhưng tôi không biết làm gì ở cái vùng quê nơi chúng tôi sống nữa.
Tôi suy nghĩ rồi bị trầm cảm, suốt ngày chỉ ở nhà, không còn làm gì nữa. Cho đến một ngày, thần kinh tôi không được bình thường nữa thì tôi bắt em trả lễ. Em im lặng vì yêu tôi nhưng tôi như một kẻ điên. Tôi c.hửi mắng em, xúc phạm em để em tránh xa tôi và chia tay tôi. Và khi không chịu đựng nổi tôi nữa thì em cũng chấp nhận những gì tôi bắt em làm. Em đã khóc rất nhiều vì tôi nhưng tôi thì vẫn vô cảm. Chúng tôi chia tay.
Thời gian qua thật nhanh, cho đến một ngày em gặp tôi. Cảm giác yêu thương ngày nào ùa về trong tôi. Tôi đã nói lời xin lỗi em và xin em cơ hội. Em nói sẽ suy nghĩ lại nhưng rồi em đã từ chối tôi. Em nói có ác cảm với tôi nên không thể quay lại được. Tôi như kẻ điên dại, lại bị tình trạng như lúc bắt em trả lễ. Tôi làm cho em đau lòng thêm để mong mau chóng quên em. Đến giờ, tôi vẫn làm cho em hận tôi để tôi có thể quên em nhưng càng làm như vậy, tôi càng thấy yêu em và có lỗi với em hơn nữa. Không biết em có tha thứ cho tôi không khi tôi đã đối xử tệ với em. Tôi phải làm gì để em biết rằng tôi vẫn yêu em?
Theo Ngoisao
Rơi nước mắt vì bị vợ bỏ mặc Tôi đi làm bận rộn thì bị vợ nghi có bồ. Thậm chí, tôi bị tai nạn phải vào viện, vợ cũng chẳng có một lời hỏi thăm. Tôi quen vợ tôi bây giờ tại đám cưới của một người bạn. Lúc đấy, tôi đã học xong và cô ấy cũng thế. Chúng tôi nói chuyện và nảy sinh tình cảm. Chúng tôi...