Hết yêu, liệu có còn thương?
Người ta không thể quay lại với nhau, vì thương thôi thì không đủ…
Người yêu xưa đã từng có với nhau những giây phút đẹp 5,7 năm trước. Giờ gặp lại nhau, nheo mắt nhìn tôi và hỏi: “Em còn thương anh không?”
Tôi bảo là có, em còn thương anh rất nhiều. Anh ta cười phá lên, bảo tôi nói chơi hay sao. Nghe nói em đã trải qua bao nhiêu mối tình, bây giờ vẫn còn thương anh à? Đấy, ngày xưa anh đã bảo đừng chia tay. Bao nhiêu năm vẫn thấy anh tốt đẹp phải không? Hay bây giờ quay lại với nhau đi, em vẫn còn thương anh và anh vẫn còn thích em lắm.
Tôi không biết giải thích sao cho anh ấy hiểu rằng tôi chưa từng bao giờ chia tay anh ấy. Tôi chưa bao giờ ngừng thương anh ấy cả. Vào năm đó, tôi đã bỏ đi, nhưng tôi hoàn toàn không chia tay anh. Tôi chỉ chia tay với cảm giác muốn được sở hữu anh ta bằng mọi giá, chia tay với việc giữ anh ta kè kè tháng tháng ngày ngày, chia tay với việc bực dọc khi nhắn tin anh ta không trả lời, chia tay với chuyện vật vã khóc lóc mỗi khi anh ấy thờ ơ lạnh lẽo. Tôi chia tay với sự luyến ái và nỗi đau xót vô vàn bên trong bản thân mình, chứ tôi không chia tay anh ta.
Tôi không thể biết có cách nào để mô tả với anh sự phân biệt rạch ròi giữa tình thương và luyến ái. Bản thân tôi vẫn thường lầm lẫn giữa hai cảm xúc này. Vì cảm xúc nào cũng dịu dàng, cũng êm ái, cũng dễ chịu. Nhưng nó chỉ khác nhau ở điểm, luyến ái thì đòi hỏi nhận lại, tình thương thì không.
Luyến ái là thứ cảm xúc hai lưỡi, nó vừa đẩy ta đến hạnh phúc tận cùng, nhưng rồi cũng cho ta xuống bùn chỉ trong giây lát. Luyến ái đem đến trông đợi, mong ngóng, và mơ ước được đền đáp. Luyến ái phủ lên người yêu một lớp lụa hồng, khiến anh ta tươi đẹp, rực rỡ, dù thực ra anh ta không được toàn vẹn như thế. Luyến ái khiến ta thù hận, ghen tuông. Luyến ái rất vị kỷ, nó khiến ta luôn muốn người yêu phải thế này, phải thế khác và tất cả những sự mong ước đó chỉ để thỏa mãn điều mà ta tự mong ước và tưởng tượng: một người yêu lí tưởng của riêng ta. Luyến ái, là vì mình, chứ không vì người.
Video đang HOT
Trong tình yêu thường có cả luyến ái lẫn tình thương. Luyến ái là một cô gái đỏng đảnh, dính mắc vào người yêu, đòi hỏi anh ta phải thế này thế khác. Tình thương là một sự cho đi vô điều kiện, giúp đỡ vô điều kiện, chẳng mong được đền đáp, chẳng đợi được sở hữu. Tình thương thì đem lại hạnh phúc. Luyến ái đem lại say mê lẫn khổ đau. Tình thương thì có thể ban phát cho cả bạn bè, cho họ hàng, đôi khi cho cả súc vật. Luyến ái chỉ đến với những người rất thân yêu, những người ta rất muốn ở gần họ và mong họ phải suốt ngày ở bên cạnh ta. Luyến ái khiến ta lệ thuộc và đau khổ. Tình thương thì khiến tôi tràn ngập ánh sáng tự tại. Cho càng nhiều tình thương càng hạnh phúc, mà dính mắc càng nhiều luyến ái thì càng thất vọng.
Nhiều năm liền, tôi luôn bị luyến ái đè bẹp khi yêu. Luyến ái kéo tôi đi triền miên, đẩy tôi từ cảm giác vui tột độ xuống thất vọng tột độ, rồi lại kéo tôi lên đỉnh của sung sướng. Nhiều năm liền, tôi gọi đó là yêu hết mình. Đã yêu thì phải thế, phải tột cùng hạnh phúc rồi tột cùng khổ đau. Tôi yêu những cảm giác nhanh, mạnh, những hổn hển của đam mê và những âm thầm cay đắng của nước mắt. Tôi tự vẽ cuộc đời mình giống hệt như phim điện ảnh và nghĩ rằng nó đẹp. Anh người yêu nào bị tôi luyến ái càng nhiều thì càng khổ, bởi không đáp ứng nổi như thứ màu mè do tôi tự vẽ lên rồi đòi hỏi. Anh nào càng ít bị luyến ái thì càng khỏe. Nhưng đời vốn dĩ tréo ngoe, anh nào mình không có nhiều luyến ái với họ thì họ lại luyến ái với mình, cứ theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Càng lớn lên, tôi càng thấy tình thương mới đẹp, còn luyến ái có gương mặt biến đổi như thể cô gái chích botox, lúc phồng lên căng tràn đẹp đẽ, còn xẹp xuống thì như bà già đáng sợ. Khi luyến ái “tiêm botox” thì ngập tràn hạnh phúc, nói với nhau những lời từ ái, trao cho nhau những quyến luyến dịu dàng. Khi nó trở về nguyên trạng thì tình thương cũng méo mó theo. Người ta thù hận, gọi nhau như những loài rắn độc.
Nên năm đó, tôi đã bỏ đi bởi tôi thấy luyến ái làm khổ cả hai quá nhiều. Tôi buồn bã xót xa, anh ta nóng nảy nguyền rủa. Tôi sợ hãi khi phải nhìn thấy mặt trái của luyến ái. Nhưng tình thương thì chưa bao giờ dừng lại. Tôi vẫn thương người đã từng cùng tôi chia sẻ vô số những kỷ niệm dịu dàng, vô số những quan tâm chăm sóc, vô số những món quà vô hình dành tặng cho nhau. Tôi vẫn gặp anh ta thỉnh thoảng, và giúp đỡ khi cần thiết. Mỗi lần đều ngập tràn niềm vui và ánh sáng. Tôi chỉ còn thương anh ấy thôi, dịu dàng và thuần khiết, tôi không còn đòi hỏi bất kỳ điều gì ở anh ấy nữa.
Đôi khi bạn trai cũ của tôi nửa đùa nửa thật, ghen tuông bảo em thương bạn trai mới hơn hẳn anh. Ngày xưa em được như thế thì đâu bỏ nhau. Tôi không biết cách nào để nói với anh ấy rằng, bạn trai mới của tôi khổ hơn anh ấy rất nhiều. Vì luyến ái giờ đây lại quấn lấy người mới, và anh ta luôn phải nhận tình thương đi kèm với tác dụng phụ như tức giận, đòi hỏi, bực dọc… Tình thương tôi dành cho hai người thực ra cũng đều là như nhau, tôi đều cầu chúc hạnh phúc họ, chỉ khác chăng, với người tôi còn luyến ái, tôi nhất quyết lập kế hoạch để mình phải có mặt trong bức tranh viên mãn đó. Nên tôi có thiên vị người mới hơn một chút, lo lắng anh ấy nhiều hơn một chút, vì tôi biết, anh ta đang/đã và sẽ còn khổ hơn rất nhiều.
Đàn ông không hiểu nổi những suy nghĩ phức tạp của tôi. Bạn trai cũ của tôi xuề xòa bảo rằng tôi xạo quá. Không yêu nữa, nói đại đi, có gì mà phải ỡm ờ với anh. Ỡm ờ làm chi, không quay lại thì nói không quay lại, nói thương nhau làm gì. Đến lượt tôi phá lên cười, thế không nói thương, mà bây giờ nói “Ghét anh lắm đó!”, chẳng phải cũng là một câu ỡm ờ nhiều tình y hay sao?
Cuối cùng thì, chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Đã không có một nụ hôn nào. Và tôi thở dài thật sâu. Người ta không thể quay lại với nhau, vì thương thôi thì không đủ…
Theo Guu
Anh có còn thương em hay không?
Dù còn yêu, còn thương, còn vương, còn muốn tìm lại bàn tay đã lỡ buông cũng trở nên chật vật, khó khăn. Đành gồng mình gom hết kí ức chôn chặt trong tim, thổn thức gọi tên nhau bằng vô vàn mùa nhớ đã qua.
Đôi lúc buột miệng hỏi chính mình rằng "Anh có còn thương em không?" rồi cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch đó. Nếu có thương thì làm sao, tìm lại được không? Biết rằng trái đất này tròn lắm, đi hết một vòng lại gặp nhau ở một cung đường quen cũ nhưng lúc đó khoảng cách thì gần nhưng trái tim thì quá xa. Đành xem nhau như những khoảng trống, lặng lẽ bước qua, ôm chặt tim và nhớ, chỉ nhớ thôi. Vì cả hai đều chọn cách bước đi bên nhau bằng nỗi nhớ.
Dù còn yêu, còn thương, còn vương, còn muốn tìm lại bàn tay đã lỡ buông cũng trở nên chật vật, khó khăn. Đành gồng mình gom hết kí ức chôn chặt trong tim, thổn thức gọi tên nhau bằng vô vàn mùa nhớ đã qua.
Những con phố ấy, phố chờ, phố đợi, phố kỉ niệm em thầm gọi tên ai đó trong vô thức. Chẳng phải em còn yêu, còn chờ, còn đợi anh như ngày nào mình bên nhau, chỉ vì nỗi nhớ vẫn chưa kịp trốn chạy khỏi trái tim. Xa nhau, anh có buộc em phải thôi nhớ, thôi mong đâu, nên em cứ vin vào đó để nhớ chứ không yêu. Lý lẽ của trái tim luôn ngang trái, nghịch lý như vậy.
Xa nhau rồi, mình thành người lạ ngược chiều lối đi và thành điều cũ trong nhau? Nỗi nhớ cũng chẳng còn mới nữa, nát nhàu ẩn hiện, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ găm vào trái tim chật chội nhưng em vẫn cứ mải miết ôm lấy nó.
Xa nhau rồi, em đi tìm em, tìm anh, tìm kí ức được vẽ bằng màu nỗi nhớ, nhưng chỉ có hai màu đen trắng mà thôi, vì nó cũ quá rồi.
Con phố quen khi đông về nắng vẫn vàng ươm, có ai đó vẫn lang thang đi nhặt nhạnh những vụng dại thuở xưa, nhặt lại lời yêu ai đánh rơi thêm vào nỗi nhớ. Nhớ bao lần lỡ hẹn, nhớ cơn mưa vội vã của ngày qua cứ rơi hoài không ngớt. Nhớ mùa thu cũ từng chùm hoa sữa xoay tròn trong chiều ngược gió, rơi nghiêng xuống phố, rơi vào lòng người những vấn vương chẳng dứt.
Em cứ nhớ nhưng người cứ xa, xa mãi. Đến khi nào mùa nhớ trong em kín chỗ, chẳng thể nhớ thêm thì em sẽ buông tha cho nó. Lúc đó tim em sẽ bình yên, an nhiên phải không anh?
Mình cứ hẹn, hẹn nhau đi qua bao mùa yêu nhưng rồi ai lỡ hẹn. Nếu người đến muộn thì em vẫn chờ nhưng người hẹn rồi không đến thì yêu thương biết gửi về nơi đâu. Còn lại mình em ôm lấy tất cả quá khứ để nhớ, chỉ để nhớ, rồi để quên.
Xa nhau rồi, ngược đường thương, ngược đường yêu, em tìm về với nỗi nhớ chòng chành, vụn vỡ.
Xa nhau rồi, tim em chỉ còn những mùa nhớ...
Theo Guu
Anh ấy vẫn yêu em, còn anh? Anh đã quên mất rằng tình yêu chỉ dành cho hai người để rồi vội vã buông tay hạnh phúc của mình, để rồi khi quay lại, chúng tan biến như chưa từng tồn tại. Con người có thể gặp được người mình thích không phải là chuyện dễ dàng gì. Huống hồ giữa biển người kia, em gặp được anh, bên anh...