Hết yêu, còn sex – Phải chăng tôi điên rồi?
Hết ngày này qua ngày khác, tôi và anh ta vẫn tìm nhau dù đã chia tay rất lâu…
Có thể bạn cho tôi vốn là một cô gái hư đốn vô độ? Tôi đã bao lần úp mặt tự trách mình nhưng biết làm sao được. Thực ra, tôi cũng giản dị như bao cô nữ sinh khác, cũng chỉ mới trải qua một mối tình và không phải là cô gái ủng hộ lối sống thoáng. Chẳng đòi hòi gì ở người yêu, tôi chỉ mong được bên nhau, nắm tay nhau yên bình là đủ. Nhưng rồi cuộc đời nào có êm xuôi, chia tay rồi, mối tình đầy đau khổ khiến tôi cứ ám ảnh không thể dứt ra.
Tình yêu 6 năm có ít ỏi gì. 6 năm đủ để chúng tôi không sống vội, sống gấp, cứ thế mà yêu. Cái nắm tay đầu đến chậm, nụ hôn đầu đến chậm, những cái ôm ghì chẳng hề vồn vã… Và “chữ X thứ 3″ cũng thế – cái khoảnh khắc mà tôi nghĩ cả hai đều không vụ lợi, chỉ còn tình yêu. Đôi lứa cuốn vào nhau, trao nhau yêu thươngnhư ý nghĩ người ấy là duy nhất trong cuộc đời mình.
Dù cái tâm niệm sẽ dành sự trong trắng đến lúc lấy chồng và nhiều lần khuyên nhủ anh không được “vượt rào”, nhưng khi mọi chuyện đến một cách tự nhiên, tôi đã không hối hận mà coi đó là điều tất yếu của tình yêu. Bởi tôi đâu nghĩ cả hai sẽ có thể yêu người khác?
Video đang HOT
Tôi gần như sụp đổ khi biết người yêu 6 năm qua đã phản bội mình
Có dại khờ quá không, có thơ ngây quá không khi cứ nghĩ thời gian 6 năm, những thấu hiểu, những hi sinh, những yêu thương, những chặng đường cùng nhau đi sẽ không bao giờ thay đổi? Vậy mà anh yêu người khác! Tôi đã điên cuồng khi phát hiện ra sự thật rằng đang yêu tôi mà anh còn “vơ bèo vạt tép”. Mọi thứ trong tim tôi đổ vỡ tan tành với những nguyên lý không thể lý giải. Tôi hét vào mặt anh và chia tay ngay lập tức. Gã trai mà tôi từng yêu đang nhỏ những giọt nước mắt hối hận và cầu xin tôi tha thứ, rằng đó chỉ là một phút bồng bột, chỉ là trải nghiệm lầm lạc của tuổi trẻ… Nhưng tất cả sự thanh minh, biện hộ khiến tôi càng ghê sợ!
Những ngày đầu chia tay, tôi đóng cửa phòng không muốn tiếp xúc với bất cứ ai. Tôi khóc ngất đi trong niềm tuyệt vọng. Nhớ những lần tôi ngất, anh hốt hoảng lo sợ, bế tôi đến bệnh viện. Trong cơn hôn mê, tôi vẫn thoang thoảng thấy mùi mồ hôi anh nhỏ xuống má tôi… Nhớ lần anh bị tai nạn, tôi đã giấu bác sỹ về sức khỏe của mình để truyền máu cho anh, may mà chúng tôi cùng nhóm máu… Nhớ những bữa cơm ân cần của mẹ khi “con rể tương lai” đến chơi nhà, nhớ ánh mắt mẹ “người ta” cũng dịu dàng không kém… Giờ đây chỉ còn nỗi đắng cay…
Tôi gào thét trong điên loạn đến nỗi chỉ cần một sợi dây, một vỉ thuốc trước mặt là có lẽ tôi đã không kìm chế được. Tôi đã không thể chấp nhận khi bỗng dưng người xưa nay mình hiểu tận tường trở nên quá lạ, hẫng hụt khi chứng kiến mặt trái cuộc đời. Mọi thứ khiến tôi quay cuồng, không hiểu đâu là thật, đâu là ác mộng…
Tôi và anh cứ đến với nhau như một thói quen
Những ngày sau, khi anh ta tha thiết muốn gặp, tôi ừ hữ gật đầu như cái xác không hồn. Anh ta nói không thể sống thiếu tôi, lại ôm tôi vào lòng rồi âu yếm mặn nồng như thế. Tôi đã không còn tin những lời anh ta nói, thậm chí không còn muốn nghe gì nữa. Chỉ “vượt rào”… để tôi biết tôi còn tồn tại, rằng tôi không thực sự đơn độc những cuộc đời này, dù tôi hoàn toàn vô hồn khi làm chuyện ấy. Anh ta đau khổ cầu xin tôi hãy cười, hãy nói… nhưng tôi không thể. Có lẽ đó là biện pháp duy nhất để tôi giày vò người mình đã từng rất yêu.
Cứ thế, cứ thế, ngày này qua ngày khác, tôi và anh ta cứ đến với nhau như một thói quen, không tâm tình, không cười đùa. Đúng hơn là như những kẻ mộng du, không biết mình đang làm gì, để làm gì! Bạn nghĩ tôi khao khát, rằng tôi lao vào anh ta chỉ để thỏa mãn một nhu cầu sơ đẳng? Không, những cảm xúc trong tôi đã chết, không còn chút rung cảm nào với những cử chỉ yêu thương… Thậm chí, nhiều lần tôi “vượt rào” trong nước mắt hay mỗi lần về lại đóng cửa gào thét, vừa tự tát vào mặt mình tự trách, vừa cắn chặt môi mình thương xót, đắng cay…
Phải chăng tôi đã điên rồi? Tôi phải làm gì để thoát ra những ngày điên loạn, để chấm hết với mối tình đầy thương tật, đầy ám ảnh này đây?
Theo VNE