Hết tình cảm với người chồng ngoa ngoắt
Có hôm, anh cứ nói một mình xuyên đêm (kể lể, chỉ trích), giận lên anh chửi cả cha mẹ tôi, kéo cả quê hương tôi ra để chửi cho hả giận.
ảnh minh họa
Tôi quen biết anh sau một năm chân ướt chân ráo đến thành phố. Gần 20 năm thì có 18 năm quen và 10 năm sống chung. Năm nay tôi 42, còn anh 64. Lúc biết anh tôi mới chỉ là một cô gái nhà quê, thật thà, ngây ngô và chất phác. Anh là trai thành phố, đang có vợ; tính tôi hơi nhát, luôn tôn trọng người lớn tuổi và đặc biệt luôn biết tôn trọng người khác, không bao giờ dám làm tổn thương hay làm người khác buồn, ngắn gọn là “cả nể”.
Tôi luôn biết sống vì người khác trước sau đó mới nghĩ đến bản thân. Từ lúc biết nhận thức cuộc sống, tôi rất ghét đàn ông đã có vợ mà vẫn thích tán tỉnh con gái. Vì vậy, tôi không có cảm tình hay bất cứ ý gì từ những ngày đầu anh nhìn thấy tôi, tôi không quan tâm nhưng lại rất sợ làm người khác buồn. Anh cứ để ý và theo dõi tôi, có lúc quả cam, có lúc cái bánh mì, có lúc những quyển tạp chí, vì nó rất nhỏ nên tôi không còn cách nào từ chối, vả lại cứ nghĩ mình đang cần mà họ thì dư, cho thì cứ xài, chắc cũng chẳng đáng bao nhiêu. Tôi đi học, đi làm bất cứ đâu, anh cứ rè rè xe bên cạnh, lặng lẽ như vậy sau mấy năm tôi nói: “Anh đang có vợ, đừng theo em nữa, để cho em có cơ hội có người yêu và lấy chồng chứ”. Anh vẫn lặng lẽ như vậy, còn tôi không có ai dám bén mảng đến gần khi cứ có một người kè kè bên cạnh (mặc dù lúc đó tôi có nhiều người muốn tìm hiểu).
Cứ thế, anh theo tôi và nhùng nhằng từ năm 1996 đến 2003, tôi buộc phải lên tiếng: “Mình cưới nhau nhé!” (lúc này vợ chồng anh đã chia tay). Anh đáp: “Tùy em”, một mình tôi lo toan mọi việc. Đến ngày đám cưới, chị gái ở quê vào chung vui, chị bảo: “Mày cũng thuộc hàng đẹp gái, ở quê không thiếu người đàng hoàng tử tế muốn cưới, sao mày vô đây lại lấy một người già thế, lại không có nghề nghiệp ổn định gì hết”. Tôi chỉ nói được câu: “Người ta nghèo nhưng rất thương em, chắc sau này không có chuyện gì xảy ra đâu, chị yên tâm đi”. Hai chị em đã khóc thật nhiều. Đó là cảm xúc còn đọng lại sâu đậm nhất trong tôi giữa hai chị em, tôi càng nhận ra điều này ở hiện tại.
Video đang HOT
Tôi không thông minh trong việc kiếm tiền vì bon chen không giỏi, chỉ giỏi tiết kiệm. Nhờ chịu khó chắt chiu tiết kiệm từ khi còn con gái mà tôi mua được căn nhà nhỏ đang ở. Từ khi lấy anh, cuộc đời tôi như rẽ sang một bước ngoặt khác, quay 180 độ, gầy gò, tiền tụy, trốn biệt bạn bè để chu toàn cho gia đình nhỏ. Ba năm sau đám cưới, tôi buộc phải ôm con gái về quê ngoại và sống như ở ẩn. Lúc này, anh vẫn ở nhà tôi (trên gác) còn phía dưới tôi cho thuê. Sau ba năm tiếp theo, lúc này con tôi bắt đầu vào lớp một, tôi phải đưa con vào lại Sài Gòn để nhập học.
Về sống cùng nhà sau ba năm ly thân, tôi biết anh vẫn có quan hệ hẹn hò, yêu đương với những cô gái làm trong quán bia, quán nhậu. Đàn ông mà, tôi cũng chẳng quan tâm, đồng ý bỏ qua hết và quay lại để lo cho con ăn học. Chúng tôi thuộc hai thế hệ mà. Ngày xưa, khi chưa lấy tôi, anh thường đi nhậu và gái gú cùng bạn bè; sau này không còn, anh thương yêu vợ con, duy nhất tính đàn bà trong máu anh đã làm tôi cảm thấy mình trả hết nợ đời cùng anh. Tôi cảm thấy sợ nếu giờ phải chung sống cùng nhà với anh.
Anh đã xúc phạm tôi quá nhiều. Tôi cố gắng để tha thứ, rộng lượng hơn nhưng giờ đây có lẽ không thể được. Có hôm, anh cứ nói một mình xuyên đêm (kể lể, chỉ trích, chấp nhất), giận lên anh chửi cả cha mẹ tôi, kéo cả quê hương tôi ra để chửi cho hả giận. Cứ xưng hô mày tao với vợ mỗi khi giận. Trong nhà có ai lỡ làm bể chén, ly uống nước là anh bắt đầu chì chiết: “Đập hết đi, rồi ăn muỗng rùa”. Sau bao năm chịu đựng bản tính thô lỗ, đàn bà của anh, tôi không còn chút tình cảm vợ chồng. Nhiều lần, tôi phải nói trắng ra với anh: “Anh lớn tuổi rồi mà xử sự kém quá”.
Người ta nói: “Non sông khó đổi bản tính khó rời” quả không hề sai. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nặng nề, lúc này anh không thể đụng vào người tôi được. Cứ vậy kéo dài chiến tranh lạnh cả tháng, có khi vài tháng sau mỗi lần cãi nhau. Nỗi đau cứ chồng chất nỗi đau, tôi như gà mắc tóc, không thể thoát ra được mớ bòng bong đang vướng vào, cứ ốm tong ốm teo nhiều tháng như vậy.
Tôi suy nghĩ, thiếu ăn và thiếu ngủ, người héo hon dần. Tôi thuộc người kín tiếng, không bao giờ dám “vạch áo cho người xem lưng” và có quan điểm: “Xấu chàng hổ ai” nên cứ giấu biệt. Thậm chí cha mẹ, chị gái tôi ở quê không ai biết bất cứ chuyện gì. Gần đây tôi kể chuyện cho hai cô bạn gái nghe. Bạn tôi khuyên: “Thôi thì phận mình bạc, nghiệp mình nặng, phải chịu, cứ niệm phật sẽ được phù hộ”.
Trong ba năm ly thân (1997 – 2010), tôi cứ áy náy cho hành động của mình, luôn tự hỏi: “Mình làm vậy có đúng không? Có ác quá không? Coi chừng mình sau này sẽ bị quả báo”. Biết bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Tôi cũng cảm thấy mình quá nhu nhược nhưng vì quá yêu con gái, nó là tất cả của cuộc đời tôi nên cứ cam chịu thế này. Giờ tôi đã có quyết định dứt khoát để giải thoát cho bản thân, không còn ăn năn hay suy nghĩ nhiều về quyết định này nữa, thấy thanh thản và thoải mái hơn.
Tôi có thể nhịn đói, nhịn ăn, mặc không đẹp nhưng không thể cứ nhịn nhục hết lần này qua lần khác khi bị hành hạ, khủng bố bằng những lời lẽ thiếu văn hóa, vô học và chợ búa đó nữa. Ly hôn, tôi đã làm vậy đấy, tôi có độc ác quá không? Có phải là người hết tình hết nghĩa không? Như thế có gọi là người ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân không? Rất mong được sự cảm thông và chia sẻ.
Theo TienPhong
Mùa không trăng không sao
Hôm đi dự hội chợ nông nghiệp đồng bằng sông Cửu Long, tình cờ trông thấy mô hình mấy cây rơm trong hội chợ, anh bỗng thấy lòng xốn xang. Cái ngày xưa ấy đã qua lâu rồi mà sao anh vẫn nhớ đến quay quắt trong lòng.
Nhớ những buổi tối mùa hè, khi ngôi sao hôm bắt đầu nhú lên ở chân trời, anh lại thấy lòng nôn nao vì biết có người đang đợi mình ở gốc rơm sau hè. Mỗi năm chỉ có 3 tháng. Mỗi tháng chỉ có mấy ngày con trăng hoàn toàn bị che khuất. Đó là những ngày thầm kín nhất của đôi ta...
Đối với anh, những mùa hè khi còn thơ bé ở quê nhà là hạnh phúc nhất. Khi ấy, anh chẳng phải lo toan, chẳng phải học hành, chẳng phải thức khuya dậy sớm. Khi ấy anh chỉ có những thú vui bình dị mà bây giờ rất nhiều đứa trẻ không có được: thả diều, nơm cá, bẫy chim, mót khoai...
Những năm tháng tuổi thơ của anh còn lấp lánh niềm vui bởi bên anh có cô bé con bác Tư ở cạnh nhà. Cô bé ấy học hết lớp 9 trường làng thì ở nhà phụ mẹ làm ruộng hoặc theo ba đi buôn những khi giáp hạt. Nhưng dù có đến mùa gặt hay những ngày đốt đồng phơi đất thì những đêm hè con trăng đi vắng, em vẫn đợi anh ở gốc rơm sau hè.
Đến giờ anh vẫn không phân biệt được mùi rơm thơm, mùi tóc, hay mùi da thịt em. Tất cả hòa quyện vào nhau thành một thứ mùi hương mà bất cứ gã con trai mới lớn nào cũng ngây ngất... Đến giờ nhớ lại, anh vẫn ngạc nhiên tự hỏi, sao thuở ấy tình yêu thuần khiết thế? Chỉ ngồi gần nhau thôi mà đã thấy đất trời lung linh những sắc màu hạnh phúc.
Rồi năm tháng qua đi, vật đổi sao dời. Ngày em theo gia đình về thành phố, anh đứng chôn chân sau nhà. Không khóc mà nước mắt cứ mằn mặn trên môi. Em đi rồi, những ngày hè bỗng trở nên vô nghĩa. Cây rơm sau hè từ ấy không còn in dấu hai đứa những đêm trời không trăng sao.
20 năm rồi, giờ em ra sao? Đôi lúc anh thầm ao ước được một lần bất ngờ gặp lại em giữa bộn bề cuộc sống. Có thể khi ấy, anh sẽ làm những điều khác với ngày xưa...
Theo VNE
Bài học của ngoại Ngoại mới chuyển lên thị trấn ở cùng chúng con. Ngoài 70 tuổi nhưng ngoại vẫn tinh anh, nấu ăn ngon và thích trò chuyện cùng mọi người. Hàng xóm trước kia "đèn nhà ai nấy sáng", bây giờ thì không như vậy nữa. Tình hình được "cải thiện" rõ rệt. Ai cũng bảo nhờ có bà "nhiều chuyện" mà mọi người qua...