Hết nợ tình
Chuyện chia tay của chúng mình hình như đã nằm ngoài quy luật thường tình… (Ảnh minh họa)
Có rồi, mất đi một vài mối tình là chuyện bình thường trong cuộc đời. Nhưng chuyện chia tay của chúng mình hình như đã nằm ngoài quy luật thường tình, khiến em là người trong cuộc mà vẫn phải kinh ngạc.
Không nước mắt, không hận thù, không tiếc nuối. Những thứ đó chỉ có trong hình dung của em, vào cái đêm em quyết định sẽ nói lời chia tay với anh. Anh đã dội nước lã vào tất cả những hình dung vớ vẩn ấy bằng một vẻ mặt đầy suy tính, và anh bảo: “Để mai gặp lại, anh đưa cho em cuốn sổ, rồi chúng mình nói chuyện tiếp”.
Thì ra nó là một cuốn sổ chép nợ. Nghĩ lại, em mới thấy buồn cười, chứ lúc nhìn thấy anh chìa cuốn sổ ghi chép tỉ mỉ dày đặc những chữ và con số, chẳng khác gì cuốn sổ đoán đề của bà ngoại, em kinh ngạc đến mức chỉ còn biết đứng chết lặng nghe anh diễn giải. Ngày này, tháng này, nhân lúc đưa em vào quán A. để tỏ tình, anh chi hết ngần này tiền. Ngày kia, tháng nọ, vào xem phim B, ngần ấy tiền anh phải bỏ ra, nào vé, nào Lavie, nào hai gói đậu phộng Tân Tân…
Cứ mỗi tháng anh lại cộng sổ một lần. Nhìn anh cộng sổ, em mới biết, hoá ra chúng mình cũng gắn bó với nhau được hai năm ba tháng tám ngày. Nghĩ đến đây, em có lý do để khóc lóc một tí rồi. Sao em có thể bị mù màu lâu đến thế nhỉ? Phải mất hai năm ba tháng tám ngày ở bên anh rồi mới nhận ra mình bị nhầm lẫn. Em đã từng nhìn anh như một thần tượng, không nghĩ anh lại có khả năng cộng sổ tỉ mỉ như một kế toán chuyên nghiệp.
Và rồi anh chia đôi. Chia đôi chi phí từ ngày anh còn chưa “cưa đổ” được em cho đến tận ngày hôm qua, khi em mời anh vào quán nước để rụt rè nói ra quyết định của mình. Hôm qua, em vẫn còn thấy day dứt trong tim vì sợ sẽ làm tổn thương anh.
Video đang HOT
Cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi màn thương vay khóc mướn không cần thiết… (Ảnh minh họa)
Anh vẫn thường nói anh là người cô độc, chỉ có ở bên em, anh mới thấy đời có thêm sinh khí để sống vui, sống tốt. Nhỡ lúc em buông mối tình này về quá khứ, em làm anh đau khổ… Em thật khéo tưởng tượng! Chỉ có cuốn sổ trong tay anh đau khổ, nếu như em không lĩnh trách nhiệm trả một nửa số tình phí trong hai năm ba tháng tám ngày qua mà thôi.
Đang là sinh viên, em làm gì có một lúc mấy triệu để trả ngay cho anh. Trong một ngày, em chạy hết nơi nọ đến nơi kia, giật gấu, vá vai, may thay, đến chiều tối thì cũng đủ “tư cách” để gặp anh lần cuối. Em lại mời anh ra quán nước, chìa cho anh đúng số tiền anh cần và làm cho anh giật mình hơn: “Hai năm ba tháng tám ngày em đã trả đủ nợ tình. Hôm nay, em trả tiền nước cho cả phần của anh, gọi là cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi màn thương vay khóc mướn không cần thiết”.
Ô hay, có ai chia tay tình yêu mà thơ thới nhẹ nhõm như em không nhỉ? Anh bảo anh làm thế để níu giữ em, nhưng em lại thấy rằng nếu biết trước việc có thể trả nợ tình cảm bằng tiền như thế này thì em đã nói lời chia tay cách đây một năm hai tháng tám ngày rồi.
Em cảm ơn anh thật đấy. Sự sòng phẳng của anh lúc đầu khiến em sững sờ, phẫn nộ, nổi gai ốc, nhưng khi tĩnh tâm lại, em thấy như thế lại hoá hay. Chúng mình chẳng còn nợ nhau điều gì. Cuốn sổ của anh là một dấu chấm hết hoàn hảo hơn bất cứ lời chia tay mùi mẫn rườm rà nào.
Đã đến lúc em phải tìm cách kiếm tiền để trả nợ hai năm ba tháng tám ngày không biết thế nào là yêu…
Theo ĐS&PL
Sau cơn mưa...
Tình yêu vốn vậy, khi càng cố giữ thì càng đi xa, càng níu kéo thì lại càng thêm mất mát...
Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động hay sao?
Thời sinh viên lãng mạn lắm, mỗi khi mưa lất phất rơi, lại nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, tựa vào nhau, cái lạnh được che chở... Nhớ lắm, cảm động lắm, hai đứa sinh viên tìm cảm xúc, nhặt lá rụng, hoa rơi, xót xa... nhưng vẫn đầy ý nghĩa. Cái buồn như bao dung, thấy mình hạnh phúc hơn khi trải lòng tiếc thương cho một vật vô tri, vô giác...
Đi qua miền kí ức thật ngắn ngủi, biết khi nào trở lại với ngày xưa, nhớ về những khoảnh khắc, buồn vui, lẫn lộn... Cuộc sống giờ đầy rẫy những lo toan, nỗi nhọc nhằn, gánh vác. Khi nhỏ mong cho mình thật lớn để được mạnh mẽ, được quyết định, được làm chủ, được tự do làm những việc ba mẹ tôi vẫn có. Không phải xin phép, không phải giật mình khi sai và sợ hãi khi chả may phạm lỗi... Đã qua rồi cái khoảng thời gian bình lặng, chỉ có hai người yên ả nắm tay nhau... con đường nhỏ cũng không còn như thế! Đêm nay, mưa buồn sao khác cái mưa xưa.
Rồi hạnh phúc đã qua, thời nông nổi, trẻ người không biết giữ... kí ức trở nên buồn cũng khác hẳn ngày xưa?
Có khi nào nhìn mưa mà bạn khóc? Có thể không, nhưng tôi lại khóc... không vì mưa gắn với tuổi thơ tôi khó nhọc, hay mưa vô tình xóa đi, hay đánh mất của tôi bất cứ thứ gì, ngược lại mưa nhiều khi còn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, những kỉ niệm, lãng mạn, êm đềm, tuổi thơ tôi luôn gắn trên môi nụ cười hồn nhiên trong sáng. Nhưng, bây giờ nhìn mưa tôi khóc, trong tôi đan xen nhiều tâm trạng, buồn nhiều hơn vui, khi ước mình nhanh thành người lớn cũng là để tôi tự do, tôi sớm lựa chọn cho mình cái bất hạnh mà đến tận cùng nỗi đau tôi mới nhận ra, vì sao ư, vì tôi tài chịu đựng , tài nhẫn nhịn, hi sinh cho người khác và cũng bởi tôi cả tin, dại khờ đặt niềm tin, hy vọng cho người đàn ông, là chồng mình vậy đó.
Vẫn đôi mắt ấy, bờ môi ấy nhưng sâu lắng hơn, dịu ngọt hơn
Khi yêu người ta thật mù quáng, thật viển vông nhiều khi nghĩ lại tôi thấy mình lố bịch, mặc dù trong lòng tôi chẳng còn nguyên vẹn tình cảm, tình yêu trinh nguyên như thuở ban đầu... nhưng tôi vẫn níu kéo, vẫn hết mình để minh chứng, để tự tin mình chung thủy! Để nói rằng, tôi yêu và đáng được yêu nhiều hơn thế.
Tình yêu vốn vậy, khi càng cố giữ thì càng đi xa, càng níu kéo thì lại càng thêm mất mát... Tôi đã để hạnh phúc rời xa mình như thế, cũng một chiều mưa, co rúm tái tê, cái sự thật phũ phàng như hiển nhiên định sẵn, người ta phản bội và bỏ đi không một lời giải thích. Tôi đã sống những tháng ngày thầm lặng, cô đơn, đã học cách để quên, để chấp nhận, để tha thứ. Cũng là để tôi buông tay, là cho người ta cơ duyên tìm hạnh phúc mới.
Thời gian trôi, hóa ra tôi thấy mình mạnh mẽ, vẫn tự tin cá tính độc lập như năm nào, vẫn đôi mắt ấy, bờ môi ấy nhưng sâu lắng hơn, dịu ngọt hơn. Tôi sẽ đứng lên bước đi một mình không vội vã... và sẽ cố với, vươn tay, chạm tới hạnh phúc, cái hạnh phúc tự tôi kiếm tìm, cho dù tôi có phải lục lại trong quá khứ, có phải chạm tay vào đau thương, vào vết sẹo vẫn còn chưa lành lặn, nhưng tôi biết mình bị đau vì sao, để có thể một mình, can đảm ôm, nắm giữ trái tim và không một lần cho đi vô nghĩa nữa.
Từ nay tôi sẽ phải thận trọng hơn, tỉ mỉ hơn, phải nhìn cuộc đời không chỉ có ánh bình minh, không cố gắng nhìn mưa rơi lạnh lẽo, cô quạnh hơn rồi lại khóc. Mà tôi sẽ chạy tới, ùa ra, gột rửa tất cả, mưa xóa nhòa kí ức, nỗi đớn đau... khuôn mặt tôi bừng sáng, tôi sẽ mỉm cười và trước mắt tôi sẽ là ánh nắng huy hoàng, là màu của tươi lai, của thực tại, của thứ ánh sáng dẫn đường tôi đi tìm một nửa mới của mình, một nửa tôi còn lại không vẹn nguyên nhưng được mài dũa, nhạy cảm hơn, lạc quan hơn trước dòng đời.
Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động hay sao? Chả phải cứ khi mưa là bầu trời u ám. Thật lạ là... sau cơn mưa trời lại sáng sủa hơn!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Ghê tởm người đàn ông tham lam dối trá Tôi như con thiêu thân lao vào tình yêu với anh bất chấp cả sự phản đối của bố mẹ... (Ảnh minh họa) Tôi là người đàn bà đã có 1 đời chồng và 1 cậu con trai đáng yêu, anh đến với tôi khi con tôi mới được 5 tuổi... Khi đó tôi vừa mới chia tay với chồng cũ. Gặp anh...